Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 534: Sắp Xếp Trước Trận Chiến

Chương 534: Sắp Xếp Trước Trận Chiến

=== oOo ===


Điều này khiến cho đám quân phòng thủ của Lưu Diệp cả ngày chờ đợi trong lo lắng, ngủ cũng không yên, thường nửa đêm rời giường leo lên đầu thành nhìn quân địch ngoài thành, khi thấy không có hành động gì khác thường mới yên tâm một chút.

Trải qua trận chiến lần trước, quân phòng thủ dưới quyền Lưu Diệp đã biến thành chim sợ cành cong, ngoài thành có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ phái người nghiêm túc điều tra, vô cùng cảnh giác.

Mà phía quân Tấn, bởi vì đại quân của quân đoàn Huyền Vũ xuất phát xuôi về phía nam, cho nên quân Tấn cuối cùng đã có thể phái ra một phần quân đội tiếp ứng hậu phương, giải quyết nỗi lo về lương thực.

Cùng lúc đó, Tấn Quốc lại sai mười vạn đại quân xuôi về phía nam trợ giúp.

Tính tổng cộng thì xung quanh Lễ Thành đã tập trung trăm vạn đại quân.

Quy mô như vậy có thể so với cuộc chiến phạt Tấn năm đó, xem như miễn cưỡng đạt tới mức Dương Mộc mong muốn.

Dương Mộc ở trong hoàng cung xa xôi tất nhiên biết quân địch không phải là người ngu, nếu cứ kéo dài như vậy nhất định sẽ làm cho quân địch sinh ra nghi ngờ.

Đương nhiên, có lòng nghi ngờ cũng không sao.

Dù sao ván đã đóng thuyền, kế sách tấn công của ba nước đều trái ngược với những bàn bạc trước đây, tất cả chiến lược đều đã rối loạn.

Đừng nói đánh lâu dài, bây giờ chắc hẳn bản thân ba nước đã không chịu nổi mức tiêu hao.

Đại quân tập trung lại một chỗ và chia đường tấn công là hai việc khác nhau.

Nếu như chia nhau ra, như vậy sau khi phá được thành trì hoàn toàn có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, coi như quân đội đổi chỗ khác để đóng quân.

Từ xưa đến nay, đánh lâu dài không ngoài như vậy.

Thậm chí, ở trong cuộc chiến tranh dài đến mấy năm, một vài quân đội còn tự mình trồng lương thực...

Đại tướng dẫn quân ba phía đều rất bất đắc dĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như tất cả đều quá mức thuận lợi...

Đồng thời, trong lòng các tướng lĩnh của ba phía cũng mơ hồ an ủi mình, hi vọng lần này thật sự chỉ là do mình đa nghi, Thương Quốc quả thật không có âm mưu gì, thực lực của nó thật sự chỉ có vậy, đồng thời bởi vì nó quá tự cao tự đại nên có sơ suất trong phòng ngự, để cho quân đội của ba nước có thể dễ dàng đánh vào đến Vương Kỳ như trở bàn tay.

Lúc này, quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Chu Tước trong sáu đại quân đoàn căn bản không ở trong Thương Quốc, đây là một cơ hội cực tốt đối với các nước.

Suy nghĩ một chút, dường như Thương Quốc đã phạm sai lầm tương tự với Tấn Quốc trước đây, đều quá tham lam, tham vọng quá lớn nên phần lớn quân đội chủ lực không ở trong nước...

Thương Quốc có năng lực tiêu hóa Sở Quốc và Vân Quốc sao?

Đáp án là không!

Bằng không, các nước cũng sẽ không điều động đông người, phái ra quân đội tấn công Thương Quốc.

...

Đầu tháng mười, vào lúc Lễ Thành bị bao vây rơi vào đường cùng, không có cách nào chống đỡ tiếp, thì quân đoàn Huyền Vũ đã tập hợp với ba nghìn người của đội Hồng Y Đại Pháo, xuất phát về phía Lễ Thành.

Sau khi biết được tin tức này, quân phòng thủ và dân chúng bên trong Lễ Thành vui mừng như điên, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Trước đó, tuy xung quanh cũng có viện quân chạy tới, nhưng vì quân địch thế lớn, các thành trì xung quanh Lễ Thành bị chiếm đóng nên chỉ có thể khẩn trương giằng co.

Nhưng lần này lại là quân đoàn Huyền Vũ tới.

Không chỉ số lượng đạt tới mức cao nhất của biên chế là ba mươi vạn người, nó còn là một trong sáu đại quân đoàn có lực chiến đấu rất mạnh mẽ. Nếu đội quân này đã tới gần Lễ Thành, tuyệt đối sẽ không áp dụng biện pháp phòng ngự giống như những viện quân trước, mà sẽ nghĩ mọi cách đại chiến cùng quân địch, giải vây cho Lễ Thành.

Tin tức được báo tới vào ban đêm, Lưu Diệp dẫn đầu quân phòng thủ chia làm ba nhóm luân phiên canh gác. Càng là thời điểm viện quân sắp đến lại càng phải canh gác cẩn thận, bởi vì đây cũng là lúc quân địch suốt ruột, tập trung đủ đại quân hoặc ba quân cùng tấn công thành giống như lần trước.

Không thể không nói, Lưu Diệp còn hơi non.

Đến bây giờ, hắn còn chưa hiểu được tại sao lần trước hai quân Ngụy - Tấn lại muốn liên kết với nhau.

Nếu là cấp bậc Đại Nguyên soái trong lục đại quân đoàn sẽ có thể nhìn thấu được, mối quan hệ giữa ba nước có hợp tác cũng có cạnh tranh.

Ví dụ như ba quân bây giờ đang đóng ở ngoài Lễ Thành.

Quân Ngụy nhận được quyền ưu tiên tấn công Lễ Thành, quân Tấn ở bên cạnh nhìn, trong lòng quân Nguyễn bên cạnh thấy ngứa ngáy.

Đây là mối quan hệ của quân đội ba nước.

Chỉ cần Ngụy Quốc không chủ động cầu viện đồng thời chấp nhận hứa hẹn, loại tình huống quân đội của ba nước liên kết với nhau chiếm Lễ Thành tuyệt đối sẽ không phát sinh.

Ngụy Quốc chủ động cầu viện đồng thời chấp nhận hứa hẹn, trừ khi là đầu Đại Tướng quân Công Tôn Chỉ của quân Ngụy bị cửa kẹp mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Bởi vì rất đơn giản, Lễ Thành đã bị bao vây, chỉ cần đánh bại quân đoàn Huyền Vũ tới trợ giúp, như vậy Lễ Thành chính là vật trong túi.

Nếu không có cách nào đánh bại quân đoàn Huyền Vũ, vậy cho dù bây giờ chiếm Lễ Thành cũng không có ý nghĩa lắm, tương lai vẫn sẽ bị cướp về.

Mấy ngày sau, quân đoàn Huyền Vũ đến.

Khi còn cách Lễ Thành năm mươi dặm, Chu Hi hạ lệnh cho toàn quân tạm thời dựng trại đóng quân, chỉnh đốn hai ngày, sau đó sẽ chiến đấu với ba quân bất kỳ lúc nào.

Không thể không nói, cách quyết định này rất thông minh, làm cho chủ tướng ba quân Nguyễn, Ngụy và Tấn đều có cảm giác không thể nào ra sức.

Ban đầu, ba đại quân đã bố trí tỉ mỉ, dùng khỏe ứng mệt, chuẩn bị làm cho quân đoàn Huyền Vũ chịu thiệt một trận.

Không ngờ được, quân đoàn Huyền Vũ tự nhiên ngừng lại giữa đường, điều này làm cho ba quân đội giống như dồn sức thật lâu sau đó đánh vào bông.

Thật sự quá khinh người!

- Đại Nguyên soái, Lễ Thành đã sắp không kiên trì nổi, vì sao quân ta do dự không tiến? Đóng quân ở đây, chẳng phải sẽ bỏ lỡ thời cơ chiến đấu sao?

Trên một sườn núi, Phó tướng Tiễn Phương do dự hỏi.

- Ngươi đã từng nghe nói về luận chiến Tào Quế chưa?

Chu Hi nhìn ra phía xa, vừa dùng kính viễn vọng quan sát địa hình, vừa thản nhiên đáp lại.

- Đây là câu chuyện được ghi trong sách bí mật của Binh Bộ, thuộc hạ từng có may mắn được xem qua.

- Thừa thế xông lên, tái nhị suy, tam mà kiệt, biết đạo lý này chứ?

Tiễn Phương khẽ nhíu mày rồi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gào to:

- Đại Nguyên soái nói là quân địch sớm có sự chuẩn bị, lúc này sĩ khí đang cao nên quân ta không thích hợp để dùng lực à?

- Không sai, đây là một nguyên nhân.

Chu Hi khẽ gật đầu, nói:

- Quân địch sớm biết đại quân ta sẽ đến, chắc chắn đã chỉnh đốn mấy ngày, tiến hành một loạt hoạt động cổ vũ. Quân ta lại lặn lội đường xa giữa ngày nắng nóng, mặc dù sĩ khí của quân ta cao nhưng rất mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi trước để tránh mũi nhọn của chúng, đợi cho sĩ khí của quân địch biến mất, quân ta liền có thể tấn công.

- Như vậy... trận chiến đầu tiên này, quân ta vẫn thực hiện theo kế hoạch ban đầu chứ?

Tiễn Phương hỏi.

Chu Hi nghiêm túc nói:

- Đi bảo đội Hồng Y Đại Pháo chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai sẽ đi khảo sát địa hình, trận chiến đầu tiên này rất quan trọng, nhất định phải mở rộng thành quả cuộc chiến đến mức lớn nhất, làm cho quân địch nghe tin đã sợ mất mật, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

- Nếu như quân địch rút quân...

- Rút quân à?

Chu Hi nhíu mày rồi cười lạnh nói:

- Theo ta được biết, bệ hạ đã ra mật lệnh, Đại Nguyên soái quân đoàn Kỳ Lân Cảnh Quý tự mình dẫn đại quân đi tới Lễ Thành.

- Lại có chuyện này sao…

Tiễn Phương vô cùng kinh ngạc. Cho dù hắn là phó soái nhưng đã nhiều ngày nay vẫn luôn lo lắng chuyện sắp xếp quân đội hành quân, thật sự không biết chuyện quân đoàn Kỳ Lân tới tiếp viện.

Tuy nhiên, hắn suy nghĩ một lát lại nói:

- Quân đoàn Kỳ Lân và quân đoàn Bạch Hổ vẫn trấn giữ ở biên giới phía Tây, sau khi điều động quân đoàn Kỳ Lân, quân đoàn Bạch Hổ làm sao có thể chống lại Nguyễn Quốc và Mãng Quốc được. Nếu để cho quân Nguyễn và quân Mãng ở trong đất Sở có cơ hội lợi dụng, chẳng phải không xong sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận