Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 535: Tạo Thành Liên Quân?

Chương 535: Tạo Thành Liên Quân?

=== oOo ===


Quân Nguyễn và quân Mãng ở đất Sở sẽ tiến lên phía bắc sao?

Tiễn Phương thân là phó soái, bản thân nhìn thấy rõ ràng hơn người bình thường.

Cuộc chiến giữa các quốc gia, đặc biệt là cuộc chiến tranh liên quan đến nhiều nước như vậy, bố cục của quân đội ở trên địa lý rất là quan trọng, chỉ thoáng cái hắn đã hiểu rõ nguy cơ ngầm trong đó.

Trước mắt, lấy năng lực của quân đoàn Huyền Vũ cộng thêm phủ binh xung quanh đến đây trợ giúp, thì miễn cưỡng có thể chống lại trăm vạn đại quân, thậm chí ở trong trận chiến đầu tiên có Hồng Y Đại Pháo giúp đỡ, có thể phát huy rất tốt, đánh tan trăm vạn đại quân đối diện này, giành được quyền chủ động chiến lược.

Nếu để cho quân Nguyễn và quân Mãng ở đất Sở tiến lên phía bắc, như vậy quân đoàn Huyền Vũ rất có khả năng trước sau đều có địch, cho dù có vũ khí tiên tiến, dường như cũng khó chiếm ưu thế trên phương diện số lượng người và vị trí địa lý.

Tuy nhiên, có quân đoàn Thanh Long kiềm chế, muốn lên phía bắc ít nhất phải mất mấy tháng chứ?

Đến lúc đó, số lượng Hồng Y Đại Pháo sẽ nhiều hơn...

Nói tóm lại là có lợi cũng có hại.

Đây là suy nghĩ của Chu Hi.

Cho dù hắn có cảm thấy không ổn gì đi nữa, cũng chẳng làm gì được.

Bởi vì, vấn đề chiến lược này đã không phải là điều hắn quan tâm, Hoàng đế Bệ hạ ở trong hoàng cung xa xôi kia đã sớm thảo luận rõ ràng cùng triều thần, đây là quyết định do Binh Bộ đưa ra, không liên quan tới hắn.

Cho dù hắn là Đại Nguyên soái một quân nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dâng thư khuyên giải, không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào.

Đồng thời, quân đoàn Huyền Vũ và quân đoàn Kỳ Lân cũng là quan hệ cùng cấp, hắn không có bất kỳ quyền chỉ điểm nào.

Chu Hi và Tiễn Phương ở lại sườn núi một lát rồi trở lại lều trong quân doanh của mình.

Ngày tiến hành trận chiến là ngày quan trọng nhất của quân đoàn Huyền Vũ.

Hoặc là giành thắng lợi, đẩy lùi trăm vạn đại quân, sau đó hợp sức cùng quân đoàn Kỳ Lân tiêu diệt quân tiên phong của ba nước.

Đợi đến khi đất Sở vững chắc, Vân Quốc bị diệt, Hồng Y Đại Pháo được trang bị phổ biến cho các quân, chính là lúc Thương Quốc phản công.

Hoặc là nói, Thương Quốc sẽ tấn công các nước, bắt đầu bước đầu tiên tiến về phía thống nhất.

Ngày mùng bốn tháng mười, quân đoàn Huyền Vũ đã chỉnh đốn xong.

Lúc này đang trong trời đông giá rét.

Vương Kỳ là vùng đất màu mỡ nhất trong cả Vương triều Đại Lễ, cũng là vị trí tốt nhất, lẽ tất nhiên sẽ thành trung tâm của thiên hạ. Khí hậu ở đây quanh năm ôn hòa, cho dù là mùa đông cũng rất ít khi có tuyết rơi, có thì cũng chỉ mấy ngày liền tan.

Thời tiết như vậy được xem là điều kiện có lợi trong khi giao chiến giữa mùa đông.

Ít nhất trước mắt hai bên giao chiến đều cảm thấy như vậy.

Ví dụ như quân Nguyễn, lần này tổng cộng huy động ra ba vạn kỵ binh, nếu như tuyết rơi, kỵ binh sẽ không thuận tiện di chuyển, ở trong tuyết cũng không có cách nào tiến hành chiến đấu trên quy mô lớn.

Cứ như vậy, lực lượng chiến đấu của quân đội sẽ giảm thẳng xuống.

Quân đoàn Huyền Vũ xuất phát, tất nhiên khiến cho các quân xung quanh chú ý, tình hình chấn động mãnh liệt, các quân các bộ khẩn cấp xuất phát, đều chạy tới xung quanh Lễ Thành.

Bởi chiếm mấy thành nhỏ xung quanh LễThành, cho nên quân Ngụy tất nhiên không muốn đứng mũi chịu sào, trực tiếp hạ lệnh cho quân phòng thủ đóng ở trong mấy thành nhỏ phía đông Lễ Thành rút lui.

Điều này tương đương với việc, vì chút cẩn thận của quân đội ba phía mà quân đoàn Huyền Vũ không cần tốn nhiều sức, không mất người nào đã trực tiếp chiếm được mấy thành nhỏ xung quanh Lễ Thành, tương đương với trực tiếp giải vây cho Lễ Thành.

Mùng sáu tháng mười, quân đoàn Huyền Vũ phái ra hai vạn tướng sĩ tiến vào Lễ Thành.

Ba phe quân địch không ai muốn một mình đánh với quân đoàn Huyền Vũ trước, tất nhiên cũng sẽ không có người nào ngăn cản ở bên ngoài Lễ Thành.

Biết được tình huống bên này, Đại Tướng quân Công Tôn Chỉ của quân Ngụy im lặng hồi lâu.

Mặc dù đại quân ba nước có trăm vạn đại quân, ở trên phương diện quy mô có thể so với cuộc chiến phạt Tấn, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, nhưng trên thực tế căn bản là ai nấy cũng chỉ vì mình, không thống nhất quản lý, kém xa cuộc chiến phạt Tấn.

Cũng giống như quân Ngụy để mất đi mấy tòa thành kia, nếu có sự chỉ huy thống nhất, sao có thể xuất hiện tình hình hôm nay?

Nếu ba nước tạo thành liên quân, giao cho một mình hắn thống lĩnh, như vậy hôm nay nhất định sẽ xảy ra một trận đánh ác liệt, đóng quân canh giữ, đồng thời coi đây là cứ điểm để giằng co cùng quân đoàn Huyền Vũ.

Nhưng bây giờ, tự nhiên đưa không mấy cứ điểm cho quân đoàn Huyền Vũ, hơn nữa còn ném đi Lễ Thành đã là vật trong bàn tay, để cho quân đoàn Huyền Vũ có thể vào quan ải phòng thủ, đơn giản là như hổ thêm cánh.

- Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Công Tôn Chỉ đi qua đi lại ở trong doanh, sau đó viết mấy lá mật thư và sai người ta đưa tới đại doanh của quân Nguyễn và quân Tấn.

...

Đại doanh của quân Nguyễn.

Sau khi Nguyễn Phụ Ninh xem thư thì im lặng rất lâu.

Bởi vì trong thư Công Tôn Chỉ có nói, để cho quân đội ba nước tạo thành liên quân, thống nhất chỉ huy, sau đó chủ động xuất kích đối đầu với quân đoàn Huyền Vũ.

Nguyễn Phụ Ninh trầm ngâm suy nghĩ.

Trước đây trải qua một trận đánh phạt Tấn, hắn vẫn hiểu rất rõ về Công Tôn Chỉ.

Xét về khả năng chỉ huy, xét về sự công bằng chính trực đều không thể chê được.

Nhưng trước khác nay khác, bây giờ tổng cộng lại có ba đội quân, nếu thành lập liên quân sẽ khó tránh khỏi có sơ suất bất công.

Đến lúc đó, đại quân Nguyễn Quốc có gì không tốt sẽ có thể chịu thiệt.

Nhưng nếu là mình chỉ huy... Khả năng này gần như bằng không, bởi vì ngay cả bản thân Nguyễn Phụ Ninh cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, chỉ huy đại quân Nguyễn Quốc mấy chục vạn của mình còn phải nhờ mấy mưu sĩ và đại tướng trợ giúp, nếu chỉ huy quân đội của ba nước, chắc hẳn một trận cũng không cần đánh, dường như không có khả năng thắng.

Nhưng nếu không cho Công Tôn Chỉ chỉ huy, đổi lại thành Đại Tướng quân Đường Mục của quân Tấn, hắn lại lo lắng.

Không liên minh càng không được, bởi vì trong khoảng thời gian này ngay cả chính hắn cũng giống như con ruồi không đầu, vừa muốn đánh bại quân đoàn Huyền Vũ lại không muốn trả giá lớn hơn hai nước còn lại, thậm chí là muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, làm ngư ông thu lợi...

Từ đại cục thì thấy được, dường như chỉ có tạo thành liên quân mới có thể tạo thành uy hiếp cho quân đoàn Huyền Vũ, nếu không rất có thể tự sụp đổ, nội bộ kiêng kỵ lẫn nhau và lùi bước, sớm tan rã trước.

Nguyễn Phụ Ninh biết rất rõ, đừng thấy ba đội quân bên mình có tới trăm vạn, nhưng nếu từng người chiến đấu, nội bộ tiêu hao sẽ không ngừng bỏ lỡ cơ hội tốt, như vậy đối mặt với quân đoàn Huyền Vũ mạnh mẽ thì căn bản không có phần thắng.

Sau khi tạo thành liên quân, điểm tốt chính là không còn là ruồi không đầu, bận loạn khắp nơi giống như bây giờ,.

...

Cũng trong lúc đó, trong đại doanh quân Tấn.

Trong tay Đường Mục cũng cầm thư, đi qua đi lại, bên cạnh là mấy tướng lĩnh tâm phúc.

Suy nghĩ của hắn cũng tương tự với Nguyễn Phụ Ninh, nhưng còn có thêm một điều nữa, đó là quân Ngụy có thể mượn cơ hội trả thù hay không.

Năm đó thảo phạt Ngụy Quốc khiến nó không gượng dậy nổi, trước đó không lâu lại vội vàng rút quân, làm cho quân Ngụy trả giá cực đắt, thất bại trong gang tấc...

Nếu như thù mới hận cũ gộp chung một chỗ, hắn vô cùng lo lắng Công Tôn Chỉ sẽ quan báo tư thù, việc thống lĩnh liên quân sẽ là một cơ hội báo thù riêng, muốn làm thì quá đơn giản, ví dụ như sắp xếp cho quân Tấn ở trước trận làm đội tiên phong, hoặc điều động đi đánh thành trì khó có thể phá được, thậm chí trực tiếp cho quân Tấn đi cứng đối cứng với chủ lực của quân đoàn Huyền Vũ…


Bạn cần đăng nhập để bình luận