Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 536: Quân Đoàn Chu Tước Thất Bại

Chương 536: Quân Đoàn Chu Tước Thất Bại

=== oOo ===


Ba đội quân cuối cùng vẫn liên minh.

Do ba phương cùng đảm nhiệm thống soái.

Nói đúng hơn là lều chủ soái của liên quân phải được thiết lập ở cùng một chỗ, Đại Tướng quân của ba bên cùng bàn bạc và ra lệnh.

...

Mùng bảy tháng mười, dường như đã thật sự tới thời điểm mấu chốt trong cuộc chiến tấn công Thương, quân đoàn Chu Tước tiến sát vào Đô thành Vân Quốc.

Mà trong khoảng thời gian này, đại quân Vân Quốc bên kia lại nhiều lần thay tướng, người trước mắt đảm nhiệm Đại Tướng quân là một tướng lĩnh tên Thương Huy.

Nhiều lần thay tướng, mỗi lần đều là do tranh đấu quyền lợi trong triều đình.

Cho tới bây giờ, Thương Huy lên thay cũng chỉ là do vậy mà thôi. Sở dĩ có thể đảm nhiệm Đại Tướng quân, là vì các phe trong triều tương đối hài lòng về người này.

Nói trắng ra chính là người này giỏi về kinh doanh, làm cho khắp nơi đều cảm thấy hắn không uy hiếp với mình, thậm chí có thể lôi kéo.

Một người như vậy tất nhiên không có thành tựu lớn ở trên mặt quân sự, trái lại nóng lòng chứng minh tài năng và tác dụng của mình.

Biết được quân đoàn Chu Tước đang tiến sát về phía đô thành, hắn triệu tập tâm phúc nói:

- Mấy vị tướng quân theo ta đều hiểu rõ, bây giờ rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội đều coi thường chúng ta, cho rằng chúng ta chỉ biết nói mồm, cho nên ba người chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, ra sức đánh bại quân đoàn Chu Tước, làm cho những người này phải nhìn với con mắt khác.

Mấy vị tướng lĩnh bên cạnh hắn đều gật đầu nói phải.

Trên thực tế, giống như Thương Huy nói, trong tầng lớp tướng lĩnh của quân đội Vân Quốc thật sự có rất nhiều người chất vấn hắn, thậm chí có sự thù địch nhất định, có người ngầm bàn luận, sau vài lần thay tướng thì người sau còn tệ hơn người trước, lần này Vân Quốc chắc chắn sẽ thất bại.

Có một vài tướng lĩnh còn viết xong thư suốt đêm đưa về hậu phương, bảo người nhà sớm chuẩn bị.

Những hành động này làm cho Thương Huy thân là Đại Tướng quân rất khó chịu, còn lấy lý do mê hoặc lòng quân để xử tử mấy tướng lĩnh.

Nhưng mà, quân doanh từ trước đến nay là nơi có đủ dũng khí, giết gà tuyệt đối không đạt được hiệu quả dọa khỉ, cho dù Thương Huy xử tử mấy tướng lĩnh nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được người ta ngầm bàn luận sau lưng, thậm chí còn có vài người nói hắn chẳng những không có tài chỉ huy, còn không dung thứ được cho người.

Mấy tâm phúc đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn, lúc này nói với Thương Huy với vẻ son sắt:

- Đại Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ra sức ủng hộ, nỗ lực đánh đuổi quân Chu Tước đi, làm cho những kẻ khinh thường chúng ta phải tự tát vào mặt mình!

Thương Huy mừng rỡ, vừa bàn bạc cùng mấy tâm phúc cách đánh lui kẻ địch, vừa truyền lệnh cho các tướng còn lại trợ giúp nhau bố trí phòng ngự, thề phải ngăn cản quân Chu Tước.

Sau khi biết tin tức quân Chu Tước xâm lược với quy mô lớn, các tướng trong quân đều hoàn toàn chán nản.

Bây giờ quân Chu Tước không có khả năng một đấu một, bên cạnh còn có một phần quân đoàn Thanh Long giúp đỡ.

Trái lại có người chắc chắn, Thương Quốc nhất định sẽ giành thắng lợi ở trên chiến trường khác, cho nên không hề sợ hãi, lúc này mới tới tấn công Vân Quốc.

Nhưng tuy nói như vậy, nhưng các quân vẫn tích cực phối hợp, tất cả đều xuất binh hy vọng có thể chặn được một phần quân Thương, giảm bớt áp lực cho đội quân chủ lực của Thương Huy.

Ngay cả Tào Vô Thương vẫn cho rằng Thương Huy cướp đi vị trí Đại Tướng quân của mình, vì tránh cho người ta nắm được nhược điểm cũng chủ động chỉ huy quân đội phối hợp.

Tiếp theo lại xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Lần này quân đoàn Chu Tước xâm lược, vừa vặn lại bị Thương Huy ép lui.

Cùng lúc đó, mấy vị thống soái trước đã sớm tạo ra cơ sở, hậu phương được phòng ngự rất đúng chỗ, đặc biệt là khi Mạnh Hỏa ở đó đã vạch ra sách lược chống đỡ toàn vẹn, lần này vận hành vẫn khiến cho quân đoàn Chu Tước không biết ra tay từ đâu, không thể không lùi lại.

Về phương diện khác, cũng là Hàn Đồng cố ý tỏ ra yếu kém trước kẻ địch, nắm bắt tâm lý của Thương Huy.

Bởi vì lúc này các tướng sĩ của quân đoàn Thanh Long còn đang ở một chiến tuyến khác, nếu như tỏ ra yếu thế trước kẻ địch thì mới có thể dụ quân địch tiến hành đại chiến.

Nói tóm lại, ở dưới sự trợ giúp của các đường quân đội bạn, Thương Huy đánh lui quân Chu Tước rất đẹp, nhưng đáng tiếc là hắn vẫn chưa thể nhờ đó mà làm cho các tướng lĩnh còn lại trong quân nhìn với ánh mắt khác xưa.

Những tướng lĩnh này chỉ hơi giật mình, dù sao trước đó Mạnh Hỏa cũng chưa từng đẩy lùi quân Chu Tước, Thương Huy dựa vào cái gì mà có thể làm được?

Lẽ nào, thật sự giống như lời đồn đại, Mạnh Hỏa bị quân địch xúi giục nên cố ý thua trận phải rút lui?

Nhưng trong lòng các tướng đều hiểu rất rõ, xúi giục chỉ là lời đồn mà thôi, một Đại Tướng quân nắm giữ quân quyền, nếu quả thật bị quân địch xúi giục thì cần gì phải che che giấu giấu như vậy?

Trực tiếp lập ra một trận thất bại thảm hại không được sao?

Cho nên các tướng lĩnh cao cấp chỉ xem đây là lời đồn.

Phản ứng của các tướng lĩnh trong quân làm cho Thương Huy rất không hài lòng, quyết định phải không ngừng nỗ lực đạt được thắng lợi lớn hơn nữa, thay đổi ấn tượng của rất nhiều Tướng quân đối với mình.

Hắn cảm thấy mình quá mức cẩn thận, không nên áp dụng chiến thuật do Mạnh Hỏa vạch ra. Tuy chiến thuật cẩn thận ngăn địch này đã thành công giúp hắn đánh lui quân Chu Tước, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy đây là công lao của Mạnh Hỏa, mà không phải là khả năng chỉ huy quân đội của hắn.

Hắn mong mỏi dùng công lao để chứng minh chính mình.

Mấy ngày sau đó, cơ hội tới, quân Thương mấy lần tấn công đều bị hắn dẫn đầu quân đội đẩy lùi, thậm chí ở một đợt cuối cùng, hắn còn cho quân Chu Tước một đòn, giành được một trận thắng nhỏ.

Điều này làm cho hắn cảm thấy, quân đoàn Chu Tước hình như cũng không có gì nổi bật, trước kia là Mạnh Hỏa dẫn binh quá bảo thủ, một trận chiến này Vân Quốc vẫn có cơ hội rất lớn có thể thắng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thương Huy không còn bất an liều chết trấn thủ nữa, hắn hy vọng chủ động áp dụng sách lược tấn công, đánh bại quân Chu Tước.

Ngày mười ba tháng mười, Thương Huy ở dưới tình huống không thông báo cho tướng lĩnh còn lại, dẫn đầu hai vạn binh lính đánh lén quân Chu Tước vào ban đêm, quân Chu Tước dường như không hề đề phòng, sau khi Thương Huy đánh lén thuận lợi, quân Chu Tước thậm chí không để ý tới đồ quân nhu bên trong doanh trại, hốt hoảng thoát đi, chắp tay nhường lại đại doanh.

Bình minh ngày tiếp theo, khi đại quân các đường nghe tin chuẩn bị chạy đến viện trợ Thương Huy đều có phần kinh ngạc, không ngờ Thương Huy đánh lén quân Chu Tước thành công!

Vì thế, Thương Huy còn dương dương đắc ý nói:

- Trước đây quân ta đều liều chết trấn thủ, cho nên quân Chu Tước không ngờ ta lại dẫn quân đánh lén ban đêm, đồng thời ta đã làm được. Xem ra quân Chu Tước này cũng là kiêu binh, tự cho rằng đứng đầu về đánh đêm, không nghĩ tới hôm nay lật thuyền trong mương.

Các tướng còn lại nghe được câu nói này liền ngơ ngác nhìn nhau.

Lẽ nào trước đây, tất cả mọi người đã nhìn lầm hắn?

Trong lòng mọi người rất kinh ngạc, bởi vì Thương Huy nói rõ ràng chiến thuật của hắn, đồng thời sự thật cũng chứng minh hắn thành công đánh lén thuận lợi. Sự thật đặt ở trước mắt, không được phép người khác không tin.

Suy nghĩ một lát, Tào Vô Thương vẫn có ý tốt khuyên Thương Huy:

- Tướng quân vũ dũng, đánh bại quân đoàn Chu Tước. Nhưng ngài đừng quên quân Chu Tước còn có viện trợ, đừng quá khinh địch, phạm sai lầm giống như quân Chu Tước.

- Ha ha ha! Tào Tướng quân yên tâm, tiếp tục giao chiến thế nào bản tướng đã biết, tất nhiên sẽ không để quân Chu Tước có cơ hội lợi dụng. Quân ta có thể nhân cơ hội này, không ngừng nỗ lực đẩy lùi quân Chu Tước ra ngoài lãnh thổ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận