Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 537: Quân Chu Tước Lại Thua

Chương 537: Quân Chu Tước Lại Thua

=== oOo ===


Có lẽ nhìn thấy những tướng lĩnh này có chút tôn kính đối với mình, có chút tán thành khả năng chỉ huy quân đội của mình, trong lòng Thương Huy rất đắc ý, cảm giác tốt nhất từ trước tới nay.

Trong đầu hắn gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng mình dẫn quân đẩy lùi quân Chu Tước, bảo vệ cả Vân Quốc, trở thành đại anh hùng của đất nước, trên người mang theo vô số vinh dự , cũng trở thành thần tử nhất ngôn cửu đỉnh ở trong triều đình.

Ngay cả Hoàng đế bây giờ đã giảm bớt uy quyền cũng phải nể trọng mình.

Gia tộc Thương thị từ nay về sau quật khởi!

Nhưng lúc này, Thương Huy còn chưa dám quá coi thường quân Chu Tước, cho nên dù đã chiếm doanh trại quân Chu Tước cũng không dám chia ra đóng quân, mà phái người chở một ít đồ quân nhu về đến quân doanh của mình, sau đó phóng lửa đốt nơi đóng quân tạm thời này của quân Chu Tước.

Một ngày sau, Thương Huy biết được quân Chu Tước tan tác kia đã rút lui hai mươi dặm và thành lập lại doanh trại, tâm trạng không khỏi vui sướng. Dù sao đây chính là quân đoàn của Thương Quốc, sáu nước cùng công Thương, bây giờ một mình Vân Quốc hắn lại có thể kìm chế được một quân đoàn của quân Thương, cũng nói rõ tác dụng của Vân Quốc trong cuộc đại chiến công Thương lần này.

Không thể không nói, Thương Huy thật ra vẫn có một vài suy nghĩ trên phương diện chỉ huy quân đội, nếu làm một tướng lĩnh cao cấp cũng là một lựa chọn tốt, có lẽ còn có thể làm đến rất xuất sắc. Nhưng trong lòng quá hiếu thắng và chỉ nhìn thấy thắng lợi trước mắt, đã vô hình che mờ lý trí của hắn.

Thương Huy gọi tướng lĩnh dưới quyền tới, đồng thời bàn bạc với quân đóng ở xung quanh, chuẩn bị liên kết với nhau phản công quân Chu Tước, thu hồi lại vùng đất đã mất của Vân Quốc.

Trong những người này cũng có Tào Vô Thương.

Tào Vô Thương rất do dự. Quân Thương thế lớn, hắn càng có xu hướng nghiêng về chiến thuật liều chết trấn thủ của Mạnh Hỏa hơn, thỉnh thoảng có thể lui lại, chờ đợi thế cục giữa các nước thay đổi, sau đó sẽ nhân cơ hội phản kích.

Nhưng không thể phủ nhận, Thương Huy nói thật sự rất có đạo lý, trước mắt quân Chu Tước thua phải lùi lại, còn mất rất nhiều đồ quân nhu, đúng là thời cơ tốt để đại quân Vân Quốc thu lại vùng đất đã mất, nhân lúc quân đoàn Chu Tước suy yếu để phản công.

Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, thoáng cái sẽ biến mất.

Tạm thời cứ thử xem...

Tào Vô Thương nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy lần trước Thương Huy đánh lén quân Chu Tước thuận lợi, lại kết hợp với một ít suy đoán do hắn nói ra, cuối cùng vẫn quyết định tuân theo quân lệnh của Thương Huy.

Lúc đầu, Thương Huy dẫn đầu đại quân nhân cơ hội tiến sát, quân Chu Tước hoàn toàn hỗn loạn, ở dưới tình huống doanh trại còn chưa làm xong đã dẫn quân lùi lại một lần nữa.

Thương Huy rất dứt khoát, lệnh cho binh lính dưới quyền lại phóng lửa đốt doanh trại của quân Chu Tước.

Cùng ngày hôm đó, thám báo của đại quân Thương Huy giữ lại được một lá thư... Quân Chu Tước đã gửi thư cho quân Thanh Long xin được cứu viện.

Ở trong thư, Hàn Đồng nói rõ tình hình trước mắt của quân Chu Tước không ổn, đồng thời hi vọng quân đoàn Thanh Long mau chóng tấn công, giảm bớt áp lực cho quân Chu Tước, chuẩn bị cho quân Chu Tước rút lui về phía bắc.

- Ha ha... Cái gọi là Thương Quốc chẳng qua cũng chỉ có vậy, không chịu nổi áp lực của sáu nước, xem ra vận mệnh đã hết.

Thương Huy có chút đắc ý, lập tức đưa lá thư này cho mấy tướng lĩnh quan trọng xem, sau đó quyết định thừa thắng xông lên, không để cho quân Chu Tước có sơ hội chỉnh đốn lại quân.

Mấy ngày sau, Thương Huy dẫn đầu đại quân tiến sát, dường như mưu kế thi triển cũng sắp có hiệu quả, làm cho quân Chu Tước nhiều lần lui lại, rời khỏi rất nhiều thành trì của Vân Quốc.

Một loạt trận thắng này làm cho rất nhiều tướng lĩnh trong đại quân Vân Quốc đều ngơ ngác nhìn nhau, quả thực khó có thể tin nổi.

Bọn họ không nghĩ ra, mấy ngày trước đó quân Chu Tước vẫn từng bước ép sát, làm cho đám người mình hết sức kiêng kỵ, bây giờ ở dưới tay của Thương Huy không ngờ không chịu được một đòn, liên tục thua trận và tháo chạy như thế.

Lẽ nào trước đây thật sự là do chúng ta chiến đấu quá bảo thủ?

Trước đây trọng kỵ binh đánh một trận bị tiêu diệt, thua trận khiến trong lòng chúng ta bị ám ảnh sao?

Chẳng lẽ, Thương Huy này cuối cùng lại cao hơn Mạnh Hỏa một bậc?

Tào Vô Thương cũng vậy, lúc này hắn đang cảm thấy hắn và Mạnh Hỏa quen biết nhiều năm, tuy thuộc trận doanh khác nhau nhưng Mạnh Hỏa có năng lực thế nào, có thể nói hắn đều biết rõ ràng, dù thế nào cũng không tin Thương Huy có thể xuất sắc hơn Mạnh Hỏa.

Trong lòng hắn có ngờ vực vô căn cứ, đây hoặc là quỷ kế của quân Chu Tước, hoặc là Thương Quốc xảy ra vấn đề gì.

Ba bốn ngày sau đó, quân Chu Tước án binh bất động, không có chút phản ứng nào.

Mà đợi đến mười sáu tháng mười, quân Chu Tước bỗng nhiên rút lui về phía bắc với quy mô lớn.

Sau khi biết được chuyện này, các tướng lĩnh trong đại quân Vân Quốc đều bừng tỉnh hiểu ra, đây nhất định là Thương Quốc không chịu nổi, khiến cho quân Chu Tước không có tâm tư nào tấn công mới phải rút binh lực quay về nước viện trợ.

Nhất định là Thương Quốc đã không chịu nổi rồi!

Có thể đoán trước được, lúc này đại quân của các nước nhất định là đang giành được thắng lợi nhất định, không có thời gian để cho quân Chu Tước lại dần chiếm đoạt Vân Quốc, nhất định là lúc này quân Chu Tước biết được tin tức trong nước nên do dự, lại bị tập kích bất ngờ vài lần, nghĩ không có cách nào đánh bại đại quân Vân Quốc trong thời gian ngắn nên quyết định phải rút quân về...

Trong lòng Thương Huy trấn tĩnh. Nếu quân Chu Tước đã quyết định rút lui, như vậy Vân Quốc dĩ nhiên không có nguy cơ diệt vong nữa.

Chuyện lấy lại vùng đất đã mất nằm trong tầm tay!

Không tới nửa đêm, hắn ra lệnh cho quân đội các đường phát động tổng tiến công, nhân cơ hội truy sát quân Chu Tước và thừa thắng xông lên, khiến Quân Chu Tước từ nay về sau không dám khinh thường Vân Quốc nữa, đồng thời cũng nhân cơ hội thu phục lại thành trì bị mất khi Mạnh Hỏa nắm giữ đại quân.

Ngày mười bảy tháng mười, đại quân các đường của Vân Quốc đều hành động, cùng phát động tấn công quân Chu Tước.

Quân Thương hình như thật sự nóng lòng lui quân, căn bản không để ý tới đại quân Vân Quốc theo đuôi dây dưa, trực tiếp dẫn quân lùi lại, một đường trốn về phía bắc và để mất rất nhiều đồ quân nhu.

Thương Huy thấy vậy thì hào khí vạn trượng, tự mình dẫn quân truy kích, nóng lòng phá địch.

Ngày mười tám tháng mười, ở vùng Hàm Cốc, quân Chu Tước vốn hốt hoảng rút lui lại thay đổi phương hướng, xung quanh đều là cờ hiệu của quân đoàn Thanh Long.

Hai đội quân của Thương Quốc tiến hành giáp công đối với đại quân do Thương Huy lãnh đạo.

Lúc này, Thương Huy mới ý thức tới tình hình không ổn, vội vàng ra lệnh rút lui.

Nhưng đáng tiếc là đường lui đã bị quân đoàn Thanh Long chặt đứt, không còn đường lui lại nữa.

Quân Chu Tước cùng hơn mười vạn đại quân Thanh Long, cộng lại là hơn ba mươi vạn quân tinh nhuệ đã một lần hành động bao vây quân chủ lực của Vân Quốc.

- Ha ha ha! Tên giặc Thương Huy này thật sự tưởng quân Chu Tước ta yếu, dễ dàng bị hắn đánh lén!

Thấy mưu kế dụ địch bên phía mình đã thực hiện được, Hàn Đồng cười ha ha.

Chỉ huy quân đội nhiều năm như vậy, lần trước có cảm giác thật sướng, còn là nghiền ép ở Thịnh Quốc, khiến cho Thịnh Quốc đầu hàng Thương Quốc.

Không thể không nói, Thương Huy còn chưa hiểu sâu về quân đoàn Chu Tước.

Phải biết rằng, cho tới nay khẩu hiệu và tôn chỉ của quân Chu Tước chính là "càng đánh càng mạnh, tận trung với vua". Một quân đội cả ngày luôn miệng nói càng đánh càng mạnh, thì làm sao có thể bởi vì một lần tập kích quân doanh mà chạy tán loạn lên như vậy?

Chắc hẳn cách làm chính xác là hăng hái tấn công, trước biết xấu hổ sau càng dũng mãnh mà quyết định báo thù, đây mới là đặc điểm lớn nhất của quân đoàn Chu Tước.

Quân đoàn Chu Tước cũng là một trong sáu đại quân đoàn của Thương Quốc, là đội quân thù dai nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận