Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 538: Vân Quốc Diệt Vong

Chương 538: Vân Quốc Diệt Vong

=== oOo ===


Lúc đầu, sau khi ý thức được bên phía mình rơi vào bẫy của quân Chu Tước, các Tướng quân Vân Quốc đều dẫn đầu đoàn quân đột phá vòng vây.

Thế nhưng đại quân Thương Quốc vây chặt xung quanh, cho dù quân Chu Tước mất phần lớn đồ quân nhu nhưng sức chiến đấu vẫn không thể khinh thường, trong khi xung phong thì uy thế không giảm, đã làm cho đại quân Vân Quốc vốn đã kinh hãi run rẩy dễ dàng thua trận.

Mà quân Chu Tước và quân Thanh Long cũng không nóng vội, lợi dụng ưu thế bày trận của bản thân, chọn lựa từ từ bao vây chặt chẽ chứ không tiến hành tiêu diệt trên quy mô lớn.

Tướng sĩ quân Vân bị bao vây thậm chí buổi tối cũng không dám ngủ, rất sợ mình sơ ý ngủ mất sẽ bị quân Thương tiến vào nơi đóng quân, đến lúc đó ngay cả chạy cũng không kịp.

Một điều nữa chính là lương thảo, do đuổi theo khẩn cấp nên trên người mỗi binh lính không mang theo quá nhiều lương khô, chỉ miễn cưỡng đủ ăn cho một ngày, cho dù là ăn dè sẻn thì tối đa một ngày là hết.

Vào buổi tối thứ hai sau khi bị bao vây quanh, đêm vừa xuống đã lần lượt có tướng sĩ chạy trốn.

Hai ngày trôi qua, binh lính của quân Vân đã tuyệt vọng, lương thảo bị cắt đứt, đói khát càng làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ tăng cao.

Sau khi tiếp nhận bài học khi tiêu diệt trọng kỵ binh lần trước, quân Vân rơi vào đường cùng phá vòng vây, Hàn Đồng quyết định áp dụng phương pháp vây ba thả một, mở ra một góc để tiện cho đại quân Vân Quốc đột phá vòng vây.

Quả nhiên, trong cuộc chiến quân Vân đột phá vòng vây, quân Chu Tước cố ý lộ ra một ít sơ hở, để cho một phần tướng sĩ Vân Quốc đột phá vòng vây rời đi.

Sau khi biết được tin tức này, sĩ khí của đại quân Vân Quốc lập tức giảm đi hơn nửa, tất cả tướng lĩnh đều dẫn đầu binh lính của mình nối tiếp nhau theo lỗ thủng hốt hoảng đột phá vòng vây.

Quân Chu Tước và quân Thanh Long dùng khỏe ứng mệt, không nhanh không chậm đi theo phía sau đại quân Vân Quốc đánh lén, còn đuổi trên trăm dặm mới không tìm được đội quân hơn nghìn người.

Một bên là quân Chu Tước đang trong tình thế tốt, sĩ khí tăng cao, một bên là tàn binh bại tướng Vân Quốc bị vây hai ngày, vì cạn lương thực chặn nước uống nên đói khát khó nhịn nổi, một bên truy kích, một bên chạy trốn, có thể tưởng tượng được kết cục của cuộc chiến truy kích này.

Trên thực tế, sau khi rất nhiều tướng lĩnh đột phá vòng vây đều nghĩ ra được dụng ý của quân Chu Tước, nhưng ván đã đóng thuyền, bọn họ không có sức để xoay chuyển tình hình, chỉ có thể nghĩ mọi cách bảo vệ càng nhiều đội quân bên phía mình càng tốt. Hoặc một vài tướng lĩnh bắt đầu tính toán cho mình, dứt khoát chạy trốn, từ đó về sau hoàn toàn không có tin tức, tất cả đều bị cho là đã chết trận.

Vân Quốc kết thúc rồi.

Trong lòng rất nhiều tướng sĩ quân Vân xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Một khi đại quân chủ lực của Vân Quốc bị đánh tan tác, còn có gì có thể ngăn cản được quân Thương nữa?

Dựa theo quy mô như bây giờ, trước mắt quân Thương ở trong lãnh thổ của Vân Quốc cộng lại đã đạt tới năm mươi vạn!

Quân Vân một đường chạy tán loạn, quân Thương một đường truy sát.

Kẻ bị bắt làm tù binh, kẻ bị giết, kẻ chạy thoát thân... phần lớn tướng lĩnh quân Vân đều không thể may mắn tránh khỏi.

Có lẽn Thương Huy sợ bị quân Thương xử trí, có lẽ là tự thẹn nên ở dưới tình hình cuộc chiến đấu không có cách nào cứu vãn, dẫn đầu chủ lực dưới quyền một đường chống đỡ chặn hậu cho đại quân các đường còn lại, sau khi thua trận liền vung kiếm tự vẫn.

- Hận không nghe lời các tướng nói, nếu Vân Quốc mất đều là lỗi của ta!

Thương Huy xem như có chút khí phách, trước khi tự vẫn đã buồn bã thở dài, lúc này hắn mới ý thức được hắn thật sự còn xa mới bằng được Mạnh Hỏa.

Cái gọi là mưu lược chỉ là quân Thương thả ra một sơ hở mà thôi, tất cả đều là biểu hiện giả dối, nhằm vào chính là sơ hở tâm lý của hắn

Không thể không nói, Thương Huy tự phụ dẫn đến đại quân Vân Quốc thua trận, chôn vùi lực lượng chống cự cuối cùng của Vân Quốc. Nhưng đồng thời, hắn cũng không phải là hạng người tham sống sợ chết, vào lúc này còn biểu hiện ra một phương diện khiến cho người ta tôn kính. Cho dù quân Chu Tước chạy tới, cũng không có tướng lĩnh nào tham công, nhân cơ hội bắn chết hắn, mà mặc cho hắn tự vẫn.

Đây là chút tôn kính cuối cùng của tướng sĩ quân Chu Tước dành cho hắn.

Kính hắn vì nhân phẩm trong giây phút cuối cùng trong cuộc đời, chứ không phải là khả năng chỉ huy quân đội của hắn.

Dù sao, Vân Quốc này còn quá non trẻ, rất nhiều tướng lĩnh Vân Quốc chấp nhận đầu hàng là rất cao.

Ở trong quân Chu Tước lại rất khinh bỉ văn hóa đầu hàng, người tận trung với nước đều là đối tượng được tướng sĩ quân đoàn Chu Tước tôn kính, cho dù là kẻ địch và đối thủ.

Tháng mười năm Thái Đỉnh mười chín, đại quân Vân Quốc bị tiêu diệt trong một lần, còn lại hơn sáu vạn tướng sĩ đầu hàng,

Đến lúc này, Vân Quốc đã không còn binh lực có thể chống đỡ quân Thương được nữa.

Sau đó, quân đoàn Thanh Long tiếp tục càn quét quân đội còn sót lại, đồng thời đánh chiếm các thành trì gần đó. Còn Hàn Đồng lại dẫn đầu chủ lực của quân Chu Tước cùng với hơn sáu vạn tù binh bắt giữ được, tiếp tục dẫn quân đi tới, trực tiếp ép tới hoàng đô Vân Thành của Vân Quốc.

Mà lúc này, tin tức đại quân bị đánh bại đã truyền đến Vân Thành.

Cả triều đều chấn động!

Hoàng đế Vân Quốc Vân Câu thật vất vả mới khôi phục lại vết thương, vừa nghe được tin tức này liền trực tiếp ngất xỉu.

Phải biết rằng mấy ngày trước hắn vẫn nhận được tin chiến thắng của tiền tuyến, trong lòng có chút yên ổn, cảm thấy lần này Vân Quốc nhất định có thể qua được một kiếp, hắn đang lên kế hoạch xem làm thế nào đoạt lại quyền lợi từ trong tay mấy quyền thần, bảo vệ hoàng quyền, không ngờ được tiền tuyến lại đột nhiên truyền đến tin tức đại quân bị đánh bại.

Hoàn toàn chôn vùi tương lai của Vân Quốc!

Ngày hai mươi mốt tháng mười, quân Chu Tước tới gần Vân Thành, khiến cho mọi người trong Vân Thành bàng hoàng.

Lúc này tính toán đâu ra đấy Vân Thành chỉ còn lại hơn vạn binh lực, hơn nữa còn có một đám quan viên quý tộc gió chiều nào xoay chiều đó, nếu muốn chống lại hơn hai mươi vạn quân Chu Tước thì đơn giản là người si nói mộng!

Hàn Đồng cũng không muốn làm chuyện dẫn quân đi đánh nữa, có thể tiết kiệm thời gian thì tiết kiệm thời gian, có thể bớt giết chóc thì bớt giết chóc, lúc này công thành đã không phải là mục đích cuối cùng, điều hắn cần suy nghĩ là vấn đề thống trị sau khi diệt Vân Quốc.

Rõ ràng Thương Quốc không có khả năng thoáng cái điều được một đống quan viên đi ra, như vậy sẽ cần thiết nâng đỡ một ít thế lực địa phương ở Vân Quốc.

Vì vậy, hắn phái ra Phó tướng Tiễn Phương đích thân đến dưới Vân Thành để tiến hành chiêu hàng.

Lúc này, Hoàng đế Vân Quốc Vân Câu dẫn theo một ít quyền thần leo lên tường thành, trông thấy quân Chu Tước ngoài thành với quy mô lớn và khí thế ngập trời như vậy thì không khỏi buồn bã thở dài,

Cuối cùng cũng phải làm vua mất nước...

Vân Câu ngược lại không phải sợ chết, làm một Hoàng đế, lúc nghe tin tức quân Chu Tước thắng lợi, hắn đã chuẩn bị tâm lý, dự định sẽ hi sinh vì đất nước. Những năm gần đây Vân Quốc thôn tính tiêu diệt không ít quốc gia, hắn cũng không xa lạ gì chuyện mất nước, điều duy nhất hắn không bỏ xuống được là đám thê nhi, cùng với tất cả Hoàng tộc Vân Quốc.

Hắn muốn tranh thủ, bởi vì Thương Quốc có quá nhiều tiền lệ không giết hoàng tộc. Sau khi Sở Quốc mất nước, những quý tộc và hoàng tộc cũ bây giờ vẫn đang sinh sống giàu có ở Thương Quốc.

Trước mắt bao nhiêu người, Vân Câu thở dài một hơi rồi nói với Tiễn Phương dưới thành:

- Vân Quốc có thể hàng, nhưng trẫm cũng có vài điều kiện.

Bởi vậy lại diễn ra một vòng đàm phán.

Hàn Đồng tham khảo cách xử lý Hoàng tộc và quý tộc Sở Quốc, đưa cho Hoàng đế Vân Quốc một vài lời hứa hẹn.

Năm Thái Đỉnh mười chín, ngày hai mươi ba tháng mười, Hoàng đế Vân Quốc Vân Câu nâng ngọc tỷ, dẫn theo chiếu thư hiến quốc chính thức đầu hàng quân Chu Tước ngoài thành.

Bởi vậy, Vân Quốc diệt vong.

Gần như cùng lúc đó, quân đoàn Huyền Vũ ở Lễ Thành xa xôi đang trong thời điểm giằng co căng thẳng nhất với liên quân ba nước ngoài thành, hai bên đều có dự cảm cuộc đại chiến sẽ bùng nổ trong mấy ngày tới!


Bạn cần đăng nhập để bình luận