Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 540: Bày Binh Bố Trận

Chương 540: Bày Binh Bố Trận

=== oOo ===


Uy thế của liên quân ba nước rất lớn, dường như không thể địch nổi.

Hễ là đại quân đi tới, thật ra đều là một chuyện rất thử thách năng lực chỉ huy của người làm tướng.

Lớn thì một quân một bộ, nhỏ thì một đội trăm người và đội nghìn người đều phải điều chỉnh lẫn nhau, không thể tụt lại phía sau cũng không thể rối loạn trật tự, nếu không trong lúc chiến đấu sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

Đây cũng là lý do vì sao trong lịch sử có nhiều ví dụ chặn đánh giữa đường lại dễ dàng đánh thắng được cả một cuộc chiến.

Một đội quân hơn mười vạn thậm chí là mấy chục vạn, quân lính nhất định sẽ tạo thành giống như một con rồng, từ đầu không nhìn thấy được đuôi. Nếu một đội quân bị tấn công, cho dù tướng soái có năng lực chỉ huy giỏi tới đâu cũng không có cách nào lập tức phản ứng, không có cách nào làm cho toàn quân thống nhất.

Cho nên một tướng soái xuất sắc sẽ nghĩ cách chặn đánh nửa đường, mà không phải khi bị đánh lén giữa đường thì chỉ huy quân nghênh đón kẻ địch.

Nửa đường bị chặn đánh thì chỉ có thể có một con đường, đó chính là phòng ngự hoặc trốn.

Lại ví dụ như liên quân ba nước từ trước lúc hành quân đã đặt ra quy định, các quân các bộ không thể tụt lại phía sau và không thể đi tách ra. Trước lúc chuẩn bị chiến đấu, nếu có đội nghìn người không tìm được vị trí bộ của mình, như vậy sẽ bắt lấy tướng của đội nghìn người này trực tiếp xử trí theo quân pháp, sẽ bị xử trảm.

Lần này hành quân mất một ngày, liên quân ba nước mới chính thức đến chiến trường chính, đồng thời bày binh bố trận ở trước tuyến phòng ngự của quân đoàn Huyền Vũ.

Cùng lúc đó, quân đoàn Huyền Vũ cũng không nhàn rỗi, bố trí binh lực ở ngoài trận địa.

Đồng thời, đội Hồng Y Đại Pháo lại ở phía sau đại quân Huyền Vũ hai dặm, bố trí tốt xe pháo, căn cứ vào vị trí bày binh bố trận của liên quân ba nước để điều chỉnh tốt độ cao của nòng pháo, cùng với góc bắn ra.

Đơn giản chính là thử điều chỉnh mà không có đạn thật.

Đại Nguyên soái Quân đoàn Huyền Vũ Chu Hi tự mình trấn thủ hậu quân.

Hậu quân tức là vị trí trận địa ban đầu của quân đoàn Huyền Vũ.

- Phù…

Nhìn về Liên quân ba nước đang bày binh bố trận phía xa, Chu Hi cũng cảm giác rất áp lực.

Quả nhiên là người chen người, cho dù hắn đứng ở trên chiến xa cũng không nhìn thấy được điểm cuối. Nếu không có kính viễn vọng tồn tại, có khả năng ngày hôm nay cũng không tính ra được số lượng người của đối phương.

- Chỉ là nhiều người cũng chưa chắc đã có thể giành thắng lợi. Đại Thương ta nhiều năm chinh chiến, ví dụ lấy ít thắng nhiều đếm không xuể, con đường tinh binh không phải chỉ để nói suông đâu.

Chu Hi nói nhỏ một câu. Từ trên cục diện như vậy thì thấy được, dường như đội quân tiên phong trên căn bản là cửu tử nhất sinh.

Đến lúc đó, khi cuộc chiến vừa bắt đầu sẽ phải xuất chiến đối mặt với đại quân xông lên không ngừng, giết xong hết đợt này lại tới đợt khác, không phải lúc nào cũng có thể được may mắn chiếu cố, cho dù có sức lực hơn người cũng sẽ kiệt sức mà chết.

Nói cửu tử nhất sinh cũng không phải quá khoa trương, thậm chí có khả năng chắc chắn phải chết.

Tuy Chu Hi không sợ liên quân tính kế, nhưng vẫn kiêng kỵ trang bị của liên quân.

Ví dụ như đại quân Nguyễn Quốc, Chu Hi thông qua kính viễn vọng có thể nhìn thấy ở giữa trận lại có máy bắn đá, ở bên cánh của đại quân là kỵ binh với quy mô mấy vạn.

Điều này làm cho Chu Hi rất kinh ngạc.

Rất rõ ràng, những máy bắn đá này là do Thương Quốc viện trợ cho Nguyễn Quốc trong cuộc chiến phạt Tấn trước đây. Nói cách khác, lấy trình độ công nghệ của Nguyễn Quốc vẫn có khả năng chế tạo ra máy ném đá đơn giản, nhưng trên cơ bản lại không thể có loại máy bắn đá này.

Trang bị bên phía quân Tấn cũng không kém, vũ khí trong tay mỗi tướng sĩ đều là đao kiếm, lá chắn, bộ giáp, trường thương, trường mâu... Dù sao cũng tốt hơn trang bị của quân Ngụy bên cạnh.

Bởi vậy có thể thấy được, trong liên quân ba nước, trang bị của quân Ngụy thật ra là tệ nhất.

Nhưng quân Ngụy lại có một điểm khác biệt rất lớn với hai đội quân còn lại, đó là trọng kỵ binh

Công Tôn Chỉ không ngờ lại đưa hai vạn trọng kỵ binh của Ngụy Quốc lên chiến trường.

Trọng kỵ binh được Thương Quốc đẩy lên thần đàn, mà cũng là binh chủng bị đẩy xuống vũng bùn. Trong một trận đánh cùng Vân Quốc đã được xác định là yếu trên chiến trường, các quốc gia từng bỏ ra số tiền lớn điên cuồng mua trang bị của trọng kỵ binh ở Thương Quốc đều hối hận.

Theo lý thuyết, nó cũng đã rời khỏi sân khấu chiến tranh, bị các quốc gia vứt bỏ.

Nhưng lần này, Công Tôn Chỉ lại điều trọng kỵ binh tới chiến trường, hẳn có ẩn ý nào đó.

- Hừ, còn giấu rất sâu, nếu không có kính viễn vọng thì thật sự không phát hiện ra được.

Chu Hi hừ lạnh một tiếng và lộ vẻ xem thường, nhưng trong lòng lại rất bội phục Công Tôn Chỉ.

Thật vậy, trong tác chiến của loại quân đoàn lớn này, đừng nói là bố trí cạm bẫy, cho dù là đặc biệt nhằm vào trọng kỵ binh thì quân đoàn Huyền Vũ cũng không làm được.

Đổi lại cách nói, trong lúc đại quân hỗn chiến, hai vạn trọng kỵ binh này của Ngụy Quốc sẽ có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, một khi phân tán ra tấn công thì đúng là một ác mộng.

- Đáng tiếc...

Chu Hi lắc đầu, trong lòng cũng tiếc nuối thay cho quân Ngụy.

Bởi vì bên phía quân đoàn Huyền Vũ có Hồng Y Đại Pháo.

Hồng Y Đại Pháo là gì?

Đây chính là thứ có thể tương đương với sấm sét, đến lúc đó chỉ cần trước khi trọng kỵ binh xung phong lại bắn hơn mười phát pháo đạn vào trong trận, ngựa vừa bị kinh hoảng thì số phận của hai vạn trọng kỵ binh Ngụy Quốc này sẽ chẳng khác gì hai vạn trọng kỵ binh của Vân Quốc.

Đến lúc đó sẽ chẳng có bất kỳ uy hiếp gì đối với quân Huyền Vũ, trái lại còn có thể tách trận thế ban đầu của quân Ngụy, làm cho liên quân tổn thương nặng nề.

- Tiễn Phương, ngươi đi căn dặn đội Hồng Y Đại Pháo, một khi nã pháo thì bắn mạnh vào đội hình của những trọng kỵ binh quân Ngụy trước cho bản soái.

- Vâng!

Ánh mắt Tiễn Phương kiên định, cũng thả kính viễn vọng trong tay xuống, trực tiếp thúc ngựa chạy về phía sau đội hình.

Hồng Y Đại Pháo có tác dụng quan trọng nhất, nên trực tiếp thuộc sự quản lý của chủ soái, có mệnh lệnh nào đặc biệt thì đương nhiên phải do chủ soái ra lệnh mới được. Vừa vặn bây giờ còn chưa khai chiến, hắn làm Phó soái vừa lúc có thể đi dò xét một lúc.

- Ài, đáng tiếc phải tạo điều kiện có lợi cho đội Hồng Y Đại Pháo nên quân ta không thích hợp tấn công trước, nếu không lấy tốc độ bày trận này của liên quân đã sớm bị quân đoàn Huyền Vũ ta xông qua đánh lén rồi.

Chu Hi lắc đầu, có cảm giác khá bất đắc dĩ.

Bây giờ đã hơn một canh giờ, bên phía liên quân vẫn còn rất hỗn loạn, đặc biệt là đại quân bên Tấn Quốc, quân kỷ thật sự không dám khen ngợi, đến bây giờ còn vẫn láo nháo. Một vài tướng lĩnh dẫn theo tướng sĩ dưới quyền xuyên qua đội hình để chỉnh đốn lại những đội ngũ hỗn loạn.

- Nếu như tướng lĩnh quân Tấn là người của bản soái thì sợ rằng đã xấu hổ tự sát rồi.

Chu Hi nói hai câu, sau đó vung tay lên nói:

- Người đâu, theo bản soái đi tới trước trận cổ vũ sĩ khí cho tướng sĩ, bảo mọi người không cần nóng vội.

Nghe vậy, các tướng lĩnh xung quanh lập tức lên tiếng trả lời.

Bởi quy mô hai bên thật sự quá lớn, cho nên ở giữa cũng cách một khoảng, không cần lo lắng về vấn đề an toàn gì đó, Đại Nguyên soái muốn đến trước trận phát biểu để nâng cao sĩ khí là chuyện rất bình thường.

Chu Hi dẫn dắt năm trăm thân vệ ngồi trên chiến xa, đi qua đại trận của trung quân và tiền quân, tới trước trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận