Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 550

Chương 550

=== oOo ===


________________
Khặc khụ...
Bỗng nhiên, giữa sự yên tĩnh Khổng Thượng Hiền đột ngột ho khan một tiếng, cúi đầu che miệng, dường như chỉ là ho khan một tiếng trong lúc lơ đãng.
Thế nhưng, lại khiến Dương Mộc chú ý tới.
Quan hệ quân thần trong nhiều năm, hắn đương nhiên biết Khổng Thượng Hiền đang nhắc nhở chính mình, không cần biểu hiện sự lạnh lùng quá rõ ràng. Nếu muốn mời tiệc vị sứ thần Nguyễn Quốc này, liền diễn kịch đến cùng, tốt xấu gì cũng cho người ta chút mặt mũi.
Dương Mộc thầm hiểu, lập tức mở miệng nói vài câu dạo đầu, nâng lên chén rượu, các vị đại thần tự nhiên rối rít đáp lời.
Trong lúc nhất thời, bên trong điện vang lên tiếng nhạc, nhiều đội vũ nữ cung đình trên người mặc váy lụa, dịu dàng đi vào bên trong điện, biểu diễn các tiết mục ca múa, đa số là do Dương Mộc hoài niệm kiếp trước, đã cho người biên đạo lại một số ca khúc trong ký ức,
cũng coi như là có một phong vị khác.
Trong bữa tiệc, vừa thưởng thức vũ đạo vừa thưởng thức mỹ thực và rượu ngon, hầu hết mọi người trong đại điện đều vô cùng vui vẻ sảng khoái.
Chỉ có đoàn người Nguyễn Quốc là rầu rĩ không vui, đặc biệt Nguyễn Phụ Đoan. Hồi tưởng lại thời điểm trước khi bản thân mình đến Thương Quốc, từng tràn đầy tự tin đảm bảo với rất nhiều thế lực trong nước, lần này đi sứ nhất định mã đáo thành công, sẽ không làm nhục sứ mệnh, nghĩ tới đó hắn liền cảm thấy rất căm tức.
Cơn hận xâm chiếm tâm trí, Nguyễn Phụ Đoan không quan tâm đến gì khác, cũng không nghĩ có thể phá hoại bầu không khí ca múa nhạc tưng bừng này hay không, đứng dậy chắp tay nói:
- Thương Hoàng Bệ hạ, lẽ nào quý quốc thật sự muốn từ chối đề nghị của Nguyễn Quốc ta sao? Nếu như sáu nước hội minh, cho dù là Nguyễn Quốc ta cũng có thể nhường ra một chút chỗ tốt, ví dụ như những phần lãnh thổ đoạt được từ Tấn Quốc trước kia cũng có thể giao lại cho Thương Quốc, kính xin bệ hạ suy nghĩ vì bách tính.
Nguyễn Phụ Đoan cất lời vô cùng đột ngột, đám nhạc công lập tức ngừng tấu nhạc, những người vũ nữ kia lạc mất âm nhạc nên không biết làm sao, tiết tấu khiêu vũ trở nên rối loạn, nhảy không đúng, không nhảy cũng không được.
Đây có phải quá vô văn hóa rồi hay không?
Không hiểu lễ nghi!
Bên trong đại điện, mọi người đều cau mày nhìn về phía Nguyễn Phụ Đoan, đến ngay cả Tôn Thúc Ngang cũng liên tục nhỏ giọng nhắc nhở, nháy mắt ra hiệu cho Nguyễn Phụ Đoan.
Trên thực tế, ngay cả Tôn Thúc Ngang cung không ngờ tới, Nguyễn Phụ Đoan lại có can đảm dùng loại phương thức vô lễ này để trực tiếp chất vấn.
Đây cũng không phải là Nguyễn Quốc!
Dương Mộc nhíu mày, đặt chén rượu trong tay xuống bàn, hầu gái xung quanh liền vội vàng khom người lui ra ngoài.
Vốn ban đầu hắn đi đến bữa tiệc cũng là một loại hình thức biểu hiện thái độ, không muốn làm khó Nguyễn Phụ Đoan. Thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, tên Nguyễn Phụ Đoan này cũng quá coi trời bằng vung, lại ở trường hợp này cả gan phá hoại hứng thú của mọi người ở đây.
Càng không để người Hoàng đế như hắn ở trong mắt.
Cuối cùng vẫn là do không nhìn thẳng vào tình cảnh thực tế của Nguyễn Quốc sau lưng mình, vẫn luôn xem thường Thương Quốc.
Thật sự nghĩ rằng trẫm không dám động vào ngươi sao?
Hai mắt Dương Mộc ngưng lại. Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, từ lâu đã tích lũy được uy thế, ngày hôm nay bị Nguyễn Phụ Đoan làm cho mất hứng, trong lòng bỗng nổi lên sát cơ.
Thật sự nghĩ rằng Thương Quốc e ngại liên quân các nước sao?
Trong lòng không vui, nhưng Dương Mộc vẫn từ tốn nói:
- Suy nghĩ về bách tính? Năm nước các ngươi bốc lên chiến tranh với Đại Thương ta, có từng nghĩ tới bách tính không? Hãy thu hồi dáng vẻ đầy nhân nghĩa đạo đức đó đi! Thiên hạ ngày nay, chính là một cơ hội tốt đẹp trước nay chưa từng có là thời cơ tốt để kết thúc tình cảnh các nước phân tranh. Chỉ khi Đại Thương ta nhất thống thiên hạ, mới là nhân từ to lớn nhất đối với bách tính, từ nay về sau thiên hạ yên ổn, sẽ không phải chịu nỗi khổ chiến loạn. Nếu như Nguyễn Quốc các ngươi suy nghĩ cho bách tính, không bằng trực tiếp đầu hàng Đại Thương ta, hiệp trợ trẫm nhất thống thiên hạ, đây là đại công đức, ân huệ tỏa khắp chúng sinh.
- Hoang đường!
Nguyễn Phụ Đoan vừa nghe câu nói này, trong lòng lập tức nảy sinh bất mãn. Thương Quốc Co tài cán gì, lại có dã tâm lớn như vậy?
- Ngươi nói cái gì!
- Lớn mật! Dám bất kính với bệ hạ!
- Vô lē!
Nghe được Nguyễn Phụ Đoan nói ra hai chữ hoang đường, các vị đại thần bên trong điện nhất thời thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát mắng.
Ở cái thời đại chủ nhục thần chết này, Hoàng Đế Bệ hạ bị người ta công nhiên bác bỏ, còn bị nói là "Hoang đường", thực sự là sỉ nhục lớn lao.
Nhất thời, thần tử cao thấp bên trong điện đều căm phẫn sục sôi, dồn dập chỉ trích. Nếu không phải bị vướng vào hoàn cảnh này, e rằng lúc này đã cùng nhau tiến lên, đem kẻ ăn nói ngông cuồng gọi là sứ thần Nguyễn Quốc này, đánh giết tại chỗ.
Đánh giết tại chỗ, cũng không phải chỉ là nói suông. Trên thực tế, bên trong điện không hề thiếu những vị lão tướng lui về từ trên sa trường, trên thân người nào mà không cũng lấy mấy trăm, hơn một nghìn sinh mạng? Nếu như bị bọn họ giận dữ ra tay, Nguyễn Phụ Đoạn có thể lưu toàn thây là tốt lắm rồi.
Dương Mộc khoát tay áo một cái, thái độ dửng dưng như không nói:
- Để hắn nói tiếp đi, nghe xem hắn có thể nói ra được cái gì.
Nguyễn Phụ Đoan nhất thời bạo dạn hẳn lên, tựa như đang khiêu khích vậy, nhìn quét qua đông đảo thần tử Thương Quốc trong buổi
tiệc một chút, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Thương Quốc đột nhiên quật khởi trong những năm này, dù sao đều là dựa vào uy lực binh khí, nền tảng vô cùng khiếm khuyết, sao có thể nói đến việc nhất thống thiên hạ? Hơn nữa, phương châm ngoại giao và các loại chính sách của Thương Quốc đều có nhược điểm. Thương Quốc có lòng dạ như hổ lang, thiên hạ đều biết, các nước có thể tâm phục ư?
- Mũi kiếm chỉ thẳng, trực tiếp bình định là được, vì sao cần bọn họ phải tâm phục?
Dương Mộc mang theo khẩu khí nghi vấn, hỏi.
Hống
Bên trong điện vang lên một trận cười vang, cảm thấy câu nói này của Hoàng Đế Bệ hạ, thực sự quá hả giận.
Đúng rồi, Đại Thương chúng ta có vũ lực tuyệt đối, ngươi không đồng ý phục tùng Thương Quốc chúng ta thống nhất thiên hạ, chúng ta cũng không cần thiết trưng cầu sự đồng ý của ngươi, trực tiếp phái binh tiêu diệt là được. Dù sao đã bị nói là quốc gia hổ lang, còn quan tâm điểm ấy làm gì?
Nguyễn Phụ Đoan ngươi chắc là làm Vương gia quá lâu, chỉ cảm thấy điều gì cũng đều cần giảng đạo lý?
Từ khi định ra chiến lược xa thân gần đánh, trong triều đình Thương Quốc, tất cả các quan chức đều hiểu một chuyện, chính là Hoàng Đế Bệ hạ có chí trở thành bá chủ.
Lại đến thời điểm sau đó, Thương Quốc xuất binh tấn công Sở Quốc, lập kế hoạch ra tay với Vân Quốc, tất cả triều thần đều rõ ràng, Hoàng Đế Bệ hạ có hùng tâm nhất thống thiên hạ!
Vì thế, ở trên triều đình Thương Quốc, các vị quan lại không hề e dè, trực tiếp bàn luận về đề tài vĩ nghiệp nhất thống thiên hạ bậc này, cũng không cảm thấy sai lầm nếu dựa vào vũ lực tuyệt đối, càn quét đi tất cả sự bất bình.
Điều này dẫn đến việc, hôm nay Nguyễn Phụ Đoan nói ra quan điểm của mình ở trong điện, liền gặp phải cảnh các vị đại thần cất tiếng cười vang trào phúng.
Nguyễn Phụ Đoan cũng vô cùng xấu hổ, ý thức được ở vấn đề này chính mình đúng là không nói lại với Hoàng đế Thương Quốc, nhân tiện nói:
- Sáu nước tổ chức hội minh, có thể xác định quyền sở hữu Sở Quốc và Vân Quốc.
- Nguyễn Quốc các ngươi có tư cách gì đàm luận về đất Sở và đất Vân?
- Bản vương cũng chỉ đứng ở góc độ của phe thứ ba, Công khai xem xét công bằng. Dù sao Sở Quốc cũng không phải của Thương Quốc, Sở Quốc đã lập Hoàng Đế mới, ở ngay trong cảnh nội Nguyễn Quốc ta.
- Buồn cười!
Đánh gãy lời Nguyễn Phụ Đoan, Dương Mộc từ tốn nói:
- Sở Quốc đã bị diệt, Hoàng tộc đều ở Thương Quốc ta, đã biểu thị thần phục, những kẻ ngoài cuộc các ngươi đúng là thuyết tam đạo tứ, ăn nói bậy bạ.
- Đất Sở không phải đất thuộc quý quốc!
- Càng thêm buồn cười!
Dương Mộc dừng một chút, nói rằng:
- Mảng lớn lãnh thổ của quý quốc không phải cũng là do chiếm đoạt của các nước còn lại mà tạo thành sao? Dựa theo ý của ngươi, nếu Đại Thương ta tìm được mấy thành viên Hoàng tộc của Lan Quốc và Tào Quốc, là có thể hướng về Nguyễn Quốc các ngươi đòi hỏi hai địa phương này, giúp đỡ bọn họ phục quốc một lần nữa sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận