Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 555

Chương 555

=== oOo ===


________________
Sau khi nói xong hai câu chuyện, Dương Mộc nhàn nhạt nhìn về phía Thái tử Khang Quốc.
Thế nhưng, chính là ánh mắt nhàn nhạt này lại khiến cho Thái tử Khang Quốc như rơi vào hầm băng, mồ hôi đầm đìa, không tự chủ phải cúi đầu, con người chuyển loạn, không biết phải trả lời như thế nào.
Người nông dân và con rắn...
Chó sói và người chăn dê...
Hai câu chuyện này đều là Cố sự bên trong sách báo do Thương Quốc xuất bản, trải qua nhiều năm tuyên truyền cùng giáo dục như vậy, đến ngay cả trẻ nhỏ bảy, tam tuổi đều từng nghe qua, càng không cần phải nói vị Thái tử Khang Quốc như hắn, vốn quen sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Người trước, ý
nghĩa cố sự chính là vong ân phụ nghĩa.
Người sau, không những là vong ân phụ nghĩa, còn có sự khác biệt giữa xử lý và không xử lý.
Về cơ bản, ý tứ của Hoàng đế Thương Quốc cũng đặt ở trên mặt bàn, đó chính là không thể lại tùy ý để con bạch nhãn lang Khang Quốc này tiếp tục ăn cây táo rào cây sung, trong ngoài bất nhất, tiếp tục tồn tại sống tiếp.
Chỉ có điều, trong lòng Thái tử Khang quốc vẫn luôn mang một ít ảo tưởng.
Nếu như Hoàng đế Thương Quốc thật quyết tâm ra tay đối với Khang Quốc, cần gì phải nói nhiều cùng hắn như vậy?
Lẽ nào, chỉ muốn kể chuyện xưa thôi sao?
Vì thế Thái tử Khang Quốc vẫn cứ mang hi vọng trong lòng, khát vọng bản thân có thể cầu xin, để Hoàng đế Thương Quốc có một tia hiểu ra, rõ ràng bây giờ Thương Quốc đang lâm vào tình cảnh hai mặt thụ địch, nếu như tiếp thu Khang Quốc quy hàng, vậy trận chiến này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đồng thời, trong lòng Thái tử Khang Quốc cũng rất rõ ràng, cho đến hôm nay, bất kể năm nước hay là Thương Quốc, bên nào trở thành kẻ chiến thắng, thì Khang Quốc cũng không được đảm bảo.
Nếu là Thương Quốc bị thua, Khang Quốc nhất định sẽ bị Tấn Quốc chiếm đoạt.
Nếu là Thương Quốc chiến thắng, như vậy sớm muộn gì Khang Quốc cũng không chạy khỏi vận mệnh nhập vào Thương Quốc.
Vì thế, vận mệnh bản thân ra sao sau khi vong quốc, chính là chuyện chủ yếu mà Thái tử Khang Quốc luôn cân nhắc.
Vốn dĩ đâm lao phải theo lao, giữ yên lặng trong cuộc chiến phạt Thương lần này, chuẩn bị thừa nước đục thả câu, đợi tới thời điểm thắng lợi nghiêng về phương nào, rồi mới quyết định chân chính dựa vào phương ấy, đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Bất luận là cuối cùng phương nào giành chiến thắng, kết cục của Khang Quốc đều sẽ không quá chật vật, giai cấp thống trị cũng có thể ngẩng mặt rời khỏi sàn diễn.
Thế nhưng không ngờ rằng, Thương Quốc hạ xuống một bức chiếu cáo, trực tiếp tuyên chiến đối với Tân Quốc và Khang Quốc.
Lần này, quân thần Khang Quốc hoảng loạn thật rồi.
Dựa theo tình hình này, một khi để Thương Quốc chiến thắng, chờ đợi quân thần Khang Quốc chính là kết cục cực kỳ bi thảm, bởi vì Khang Quốc đã phản bội Thương Quốc một lần, mà Thương Quốc cũng tuyên chiến đối với Khang Quốc ở trong tuyên cáo, Thương Quốc sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc Khang Quốc.
Vì thế, dưới sự cân nhắc kỹ lưỡng, quân thần Khang Quốc phân tích một lượt về tình thể hiện giờ, cảm thấy Thương Quốc vẫn có tỉ lệ thắng lớn hơn. Cho dù Thương Quốc có bị đánh bại, thế nhưng trước khi bị đánh bại, vẫn có khả năng tiêu diệt Khang Quốc.
Lúc này mới có việc Thái tử Khang Quốc liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm bị giết, đi tới Thương Quốc cầu xin tha thứ, mục đích chính là vì cải thiện quan hệ cùng Thương Quốc, một lần nữa bước trở lại chiếc thuyền lớn Thương Quốc.
Dương Mộc không lên tiếng, Thái tử Khang Quốc trở nên thấp thỏm bất an, không thể tự kiềm chế.
Thực sự là quá khủng bố!
Đây chính là áp lực đến từ đại quốc, áp lực của kẻ bề trên, cho dù chỉ là một cái ánh mắt cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng khủng bố, không ngừng suy đoán trong lòng Hoàng đế Thương Quốc đang suy nghĩ điều gì.
Trái tim Thái tử Khang Quốc đập loạn lên như sắp nhảy tới cuống họng.
- Khang Quốc có thành ý gì?
Một lúc lâu sau, Dương Mộc mới hỏi một câu.
Cũng không phải hắn quyết định sẽ buông tha cho Khang Quốc, mà là cân nhắc đến lâu dài. Nếu như có thể đơn giản thôn tính Khang Quốc, vậy thì càng có thể gia tăng thực lực, cũng có thể đem thêm nhiều tướng sĩ gia nhập vào các quân đoàn, tránh khỏi một lần hi sinh
lớn.
- Chuyện này... Khang Quốc đồng ý làm giống với Thiệu Quốc, tôn Thương Quốc làm mẫu quốc, vĩnh viễn không bao giờ phản bội, cùng tiến cùng lùi.
Thái tử Khang Quốc kích động, bật thốt lên.
Dương Mộc cười gằn, nói:
- Vĩnh viễn không bao giờ phản bội, cùng tiến cùng lùi? Năm đó Thiệu Quốc gần như bị diệt quốc, là Đại Thương ta phải ra quân đoàn ngăn cơn sóng dữ, lúc này mới giúp cho Thiệu Quốc bảo toàn tông miếu, những năm này còn liên tục viện trợ quy mô lớn, bao quát cả chế độ triều đình, đều nhất nhất phổ biến, vì thế Thiệu Quốc cùng Thương Quốc mới có thể quan hệ mật thiết, Đại Thương ta cũng hoàn toàn tin tưởng đối với bọn họ, tin chắc Thiệu Quốc có thể vĩnh viễn thực hiện lời hứa không bao giờ phản bội... Nói cách khác, Khang Quốc các ngươi lấy cái gì để trẫm có thể tin tưởng, sẽ trước sau như một đối với Thương Quốc?
Trên trán Thái tử Khang Quốc lại vã mồ hôi thêm một lần nữa.
Sự tín nhiệm này là điều vô cùng huyền diệu.
Đặc biệt là sự tín nhiệm giữa các quốc gia với nhau, Khang Quốc đã phản bội một lần trước đây, tiêu hao sự tín nhiệm của Thương Quốc một lần, ai biết sẽ làm phản lần nữa hay không?
Cái gọi là tôn sùng, là mẫu quốc, trên thực tế chính là một câu chuyện cười, ở trong mắt Thương Quốc căn bản cũng không có bao nhiêu độ tin cậy.
Thái tử Khang Quốc tự nhiên là biết rõ điểm này.
Thực ra, trong lòng hắn trực tiếp nghiêng về chiều hướng đầu hàng Thương Quốc. Vào lúc này nếu như đầu hàng còn có thể thu được một chức vị Vương tước, bét nhất cũng có thể là một Công tước.
Tình thế đến một bước này, tiếp tục kiên trì đã không có bao nhiêu ý nghĩa, nếu như có thể đầu hàng Thương Quốc và đổi lấy đãi ngộ nhất định, vậy cũng cực kỳ tốt đẹp.
Thế nhưng, hắn không làm chủ được chuyện này.
Sự sống còn của một quốc gia, tương lai sẽ đi về đâu, không phải một Thái tử như hắn có thể quyết định, khả năng đến ngay cả Hoàng đế Khang Quốc cũng không quyết định được, cần phải thương nghị với tập thể vương công quý tộc trong nước.
Suy nghĩ một chút, Thái tử Khang Quốc vẫn cắn răng nói:
- Bệ hạ minh giám, Khang Quốc thần đồng ý bỏ đi Hoàng hào, tự xưng danh Vương, hàng năm tiến công lên Thương Quốc, mong bệ hạ khai ân, nể tình vì Khang Quốc gặp phải cưỡng bức mà tha thứ cho lần này.
- Trước đó, Khang Quốc cũng theo sát Thương Quốc, bây giờ chỉ là xóa Hoàng hào, thờ phụng Thương Quốc là nước quân chủ mà thôi. Hư danh như vậy, lẽ nào người cho rằng Thương Quốc ta sẽ quan tâm sao?
Dương Mộc hỏi.
Thái tử Khang Quốc âm thầm kêu khổ. Khang Quốc cũng chẳng có bao nhiêu chỗ tốt có thể bán cho Thương Quốc, nói cách khác, hắn căn bản không có nhiều quyền lực có thể làm thỏa mãn Thương Quốc.
Nếu như hiện tại chính mình nhận lời với Thương Quốc rằng Khang Quốc có thể đầu hàng, đợi đến sau khi trở về phụ hoàng và các vị đại thần quyền cao chức trọng kia không đồng ý, như vậy chỉ có thể càng chọc giận Thương Quốc. Đến lúc hắn bị Thương Quốc bắt được, nhất định sẽ không tránh khỏi ngàn đao bầm thây.
Dương Mộc vừa nhìn cũng biết không cần phải diễn kịch gì, cũng chỉ có con đường phái binh tấn công Khang Quốc, như vậy mới có lợi cho những lần xuất quân trong chiến tranh sau này, dành cho các nước còn lại một loại tâm lý kinh sợ.
Cuối cùng, Thái tử Khang Quốc âm u lui khỏi Thương Quốc.
Tin tức lập tức truyền ra, bao quát toàn bộ thương nhân và rất nhiều gia tộc bên trong tâm Thương Thành, sau khi nghe được tin tức này, đều vội vàng vứt bỏ những mối quan hệ cùng Tấn Quốc và Khang Quốc.
Bởi vì hiển nhiên, triều đình đã quyết định tuyên chiến đối với Tấn Quốc cùng Khang Quốc, sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Vào lúc này mà chần chờ không chém đứt liên quan đến Tấn Quốc và Khang Quốc, đến thời điểm thanh lý sẽ là một tai họa lớn.
Tin tức truyền đi khắp thiên hạ, sứ thần Tấn Quốc bị chém giết, Thái tử Khang Quốc âm u về nước, tin tức này trực tiếp gây ra một làn sóng khủng hoảng bên trong Tấn Quốc và Khang Quốc.
Không nói đất nước nhỏ bé Khang Quốc, tạm thời nói đến Tấn Quốc rộng lớn hùng mạnh này, cũng không hề thiếu tình huống khủng
| hoảng lan tràn.
Lúc trước, quân đoàn Huyền Vũ dẫn dắt liên quân đánh vào Tấn Thành, chiếm lĩnh số lượng lớn thành trì phía tây Tấn Thành, loại trang thái thế như chẻ tre kia, vẫn chưa phai nhòa trong ký ức dân chúng Tấn Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận