Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 559

Chương 559

=== oOo ===


________________
Cứ điểm trọng yếu bị công phá, có thể nói đã giáng một đòn nặng nề vào trên dưới triều đình Khang Quốc.
Đòn đánh này không chỉ làm trọng thương Khang Quốc một lần về mặt quân sự, mà đã triệt để phá hủy tâm lý may mắn trên mặt tinh thần của quân thần Khang Quốc.
Từ nay về sau, giữa Khang Quốc và Thương Quốc không còn con đường tình cảm có thể giảng hòa, không phá hủy Khang Quốc, không trừng phạt quân thần Khang Quốc, Thương Quốc sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng, rất nhiều vương công quý tộc mang theo gia quyến chạy về phía Tây, vội vàng rời sang Tấn Quốc.
Mà vào lúc này, Tấn Quốc cũng làm ra phản ứng, hiểu rõ ý đồ của Thương Quốc, để tránh cho đến lúc đó bị giáp công hai mặt, vì thế phái ra ba mươi vạn quân tập kết ở vùng phía Tây, tiến vào trợ giúp Khang Quốc.
Nhân vật thống lĩnh chỉ huy quân đội, chính là lão tướng từng tham gia cuộc chiến phạt Tân năm đó
– Tần Kham!
Tần Kham là người am hiểu phòng thủ, đây là chuyện cả thế gian đều biết. Năm đó trong cuộc chiến tranh phạt Tấn, hắn nổi danh sau khi chỉ huy quân Tấn mạnh mẽ chống lại bước tiến của liên quân bốn nước Ngụy, Nguyễn, Tào và Lan một cách vững vàng, có thể nói là dương danh ở bên ngoài, là đỉnh cấp đại tướng bên trong Tân Quốc.
Mười mấy năm trôi qua, tuy rằng vị tướng quân này đã già, thế nhưng mặc giáp ra trận cũng không có vấn đề gì, coi như càng già càng deo dai.
Biết được quân Tấn đến cứu viện, quân thần Khang quốc mừng rỡ, Hoàng đế Khang Quốc lập tức hạ xuống chiếu cáo, từ nay về sau tôn kính Tấn Quốc là tôn chủ, xưng thần tiến công, cùng đối kháng với Thương Quốc.
Cũng coi như đã triệt để nương nhờ vào dưới trướng Tân Quốc.
Làm Đại Tướng quân chỉ huy quân đội, Tần Kham không cảm thấy bất ngờ đối với chuyện này. Hắn là một võ tướng, đối với việc triều chính cũng không quá coi trọng, hơn nữa biết rõ Tấn Quốc có thể bỏ Khang Quốc vào trong túi hay không, then chốt ở chỗ có thể đẩy lùi quân đoàn Quy Nghĩa, bằng không tất cả đều là nói suông.
Mà sau khi trải qua một trận chiến phạt Tấn, Tần Kham càng thêm kiêng kỵ đối với quân đội Thương Quốc. Có thể nói, sở dĩ năm đó Tấn Quốc bại vong, Thương Quốc có tác dụng cực kỳ trọng yếu, bằng không hôm nay Tân Quốc đã sớm đứng sừng sững ở trên các nước, đánh tan những nước vừa lui bước kia, bước lên sự nghiệp vĩ đại nhất thống thiên hạ, nơi nào còn có chuyện của Thương Quốc?
Không chỉ có như vậy, hắn còn biết rõ, bây giờ quân Thương càng hùng mạnh hơn so với quân Tấn trước đây, tuy rằng về mặt số lượng quân đội chỉ có quy mô bằng một nửa quân Tấn năm đó, thế nhưng được trang bị vũ khí hoàn mỹ, sức chiến đấu của quân đội mạnh mẽ hơn nhiều so với quân Tấn. Hơn nữa lại có Hồng Y đại pháo giúp đỡ, có thể được xưng là thần trợ, căn bản không phải quân Tấn có thể So sánh.
Đây mới chỉ là thực lực quân sự, nếu như tính đến quốc lực và dự trữ hậu cần, trải qua mười mấy năm qua phát triển vượt bậc, hoặc có thể nói là một hình thức cướp đoạt khác, Thương Quốc càng trở nên cường thịnh hơn vài lần so với Tấn Quốc trước đây.
Cho nên nói, ngay khi triều đình Tấn Quốc vui cười hớn hở tiếp thu Khang Quốc quy hàng, Tần Kham vẫn không có bất kỳ sự vui mừng nào, mà là cực kỳ nghiêm túc.
Hắn cho rằng, phía bên mình tuy tập kết được ba mươi vạn quân Tấn, hơn nữa bên Khang Quốc cũng có hai mươi vạn đại quân, trên nhân số hầu như là gấp đôi Quy Nghĩa quân. Thế nhưng, nếu muốn bảo vệ Khang Quốc, là chuyện không hề dễ dàng.
Không sai, mục tiêu của hắn chỉ là bảo vệ Khang Quốc.
Hắn rất hiểu rõ thực lực phe mình, chính diện chiến đấu tuyệt đối không phải đối thủ của quân đoàn Quy Nghĩa, mà cuộc chiến các nước phạt Thương này, quyết định thắng thua chính là do quân đoàn chủ lực của các quốc gia, cũng không phải quyết định bởi nhánh quân đội cứu viện Khang Quốc của hắn.
Vì thế, hắn chỉ cần mang binh chặn lại quân đoàn Quy Nghĩa, chính là đã đóng góp cống hiến to lớn cho cuộc chiến tranh này.
Đến ngày 21 tháng 2, ba mươi vạn quân Tấn trải qua mười mấy ngày điều động, rốt cục đã tiến vào cảnh nội Khang Quốc sẵn sàng đợi
lệnh.
Năm vạn tiên phong Quy Nghĩa quân cũng đình chỉ hoạt động mở rộng xung quanh, bắt đầu công tác phòng bị.
Quân đoàn Quy Nghĩa trải qua nhiều năm không tham gia chiến sự, vì thế về phương diện phong cách chiến thuật vẫn tương đối bảo thủ, cũng không có đấu pháp đặc biệt gì, vì vậy liền dứt khoát sử dụng biện pháp ổn thỏa nhất, bảo vệ những thành trì đã chiếm cứ, nhằm đề phòng bị đánh lén và bao vây.
Đối với việc này, Đại Nguyên soái quân đoàn Quy Nghĩa Đỗ Biên, liền quyết đoán hạ lệnh cho đại quân chủ lực áp sát, vòng qua cứ điểm mũi nhọn, đột nhập vào cảnh nội Khang Quốc ở vùng biên giới Đông Nam.
Trải qua hơn mười ngày ác chiến, cuối cùng quân chủ lực quân đoàn Quy Nghĩa thành công tiến vào Khang Quốc, hóa giải sự bối rối trước cứ điểm mũi nhọn của quân tiên phong ở phía sau, hình thành thế trận hô ứng lẫn nhau.
Không thể không nói, Tần Kham có tài năng quân sự đúng là không tầm thường, sau khi tiếp quản quyền chỉ huy quân đội Khang Quốc, trực tiếp hạ lệnh cho các thành trì dọc tuyến cùng nhau thực hành phương pháp đảm bảo, chỉ cần phát hiện quân đoàn Quy Nghĩa tiến công, lập tức nhóm lửa phóng tín hiệu cho vùng phụ cận biết, đồng thời phát ra quân đội quy mô lớn đi tấn công trụ sở Quy Nghĩa quân hoặc là thành trì bị Quy Nghĩa quân chiếm lĩnh.
Cứ như vậy, Quy Nghĩa quân có chút bó tay bó chân, thường thường đại quân vừa mới xuất phát tiến công, không bao lâu liền thu được tin tức địa bàn còn lại bị tấn công, chỉ có thể thu binh rút về trợ giúp, mấy ngày liên tiếp thu hoạch được rất ít, đại quân vẫn trì trệ không tiến thêm được bước nào.
Điều này làm cho Đỗ Biên vô cùng lo lắng. Loại này phương pháp đảm bảo này bị quân địch càng dùng càng thuần thục, quân đoàn Quy Nghĩa tuy rằng có hai đường đại quân, thế nhưng giống như sa vào đầm lầy, không cách nào tiến thêm.
Điều này không khỏi làm hắn nghĩ tới kinh nghiệm cuộc chiến phạt Tấn năm đó, lẽ nào Quy Nghĩa quân cũng sẽ bị vây ở chỗ này?
Nhưng ma triều đình ra lệnh phải giải quyết xong vấn đề Khang Quốc trong vòng ba tháng!
Bây giờ đã qua một tháng, quân đoàn Quy nghĩa cũng chỉ còn thời gian hai tháng.
Nếu như trong vòng hai tháng không thể có tiến triển, như vậy mặc dù là giành chiến thắng vang dội ở cứ điểm quan trọng, quân đoàn Quy Nghĩa có khả năng mãi mãi cũng không bỏ được cái danh hiệu ngu ngốc kia.
Ở tân Thương Thành, trong Hoàng cung.
Dương Mộc thu được tin tức chiến đấu của quân đoàn Quy Nghĩa, chiến sự tiền tuyến lâm vào bế tắc.
Điều này đúng là không thể trách được quân đoàn Quy Nghĩa, dù có Hồng Y đại pháo giúp đỡ, nhưng hiệu quả đạt được cũng rất có hạn, Hồng Y đại pháo cồng kềnh trời sinh đã quyết định nó không thể tham gia vào cuộc chiến tranh lưu động liên tục.
Có điều, lúc này Dương Mộc đã không lo được gì cho Quy Nghĩa quân nữa. Đánh hạ Khang Quốc thì càng tốt, không công được cũng
không sao.
Bởi vì ở Vương Kỳ lúc này, một ván cờ to lớn hơn quay xung quanh Lễ Thành đang được triển khai, đến ngay cả quân đoàn Bạch Hổ vẫn trấn thủ ở chỗ tiếp giáp với Nguyễn Ngụy cũng chịu phải uy hiếp, đang phát tín hiệu cầu viện về phía triều đình.
Lần này, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc đã thực sự tức giận, song phương phái ra tổng binh lực đạt đến hai trăm vạn quân, có thể nói không tiếc xuất ra lực lượng toàn quốc cũng phải đánh một trận với Thương Quốc.
Bị chuyện này tác động, Tấn Quốc cung tích cực chuẩn bị chiến tranh. Căn cứ theo thám tử mật báo, lần này Tấn Quốc phát ra lão tướng Hoa Ôn Kỳ thần kinh bách chiến!
- Hoa Ôn Kỳ sao? Vương Hàm Dương đang muốn giở trò quỷ gì? Sau khi tên này lên làm Hoàng Đế chỉ có thể sống bằng tiền dành dụm, mọi việc đều dựa vào lão tướng năm đó.
Dương Mộc thầm hừ lạnh, sau đó lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ tương tự. Nếu như hắn là Hoàng Đế, chỉ sợ cũng phải làm như vậy.
Dù sao, bất kể Tần Kham hay Hoa Ôn Kỳ, đều là lão tướng thành danh đã lâu, không chỉ có kinh nghiệm phong phú, càng có thể làm cho người yên lòng. Một cuộc chiến tranh quyết định vận mệnh đất nước, nếu như lại giao cho Đường Mục thống lĩnh đội ngũ, đó mới là việc không thích hợp.
Chính vì như vậy mới để Dương Mộc hết sức kiêng kỵ không tự chủ được đặt quân Tấn tới địa vị tương đương với quân Nguyễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận