Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 562: Lạm Phát Và Giảm Phát

Chương 562: Lạm Phát Và Giảm Phát

=== oOo ===


________________
VIE) Chương 562: Lạm Phát Và Giảm Phát

Trong phân tích cuối cùng, ý nghĩa của đồng tiền chính là do mọi người đều tán thành, nó mới có giá trị.
Bản thân loại giấy in ấn Đại Thương tệ không đáng giá một đồng, chính là từng tờ giấy đơn thuần mà thôi.
Thế nhưng, bởi vì có quan phủ và triều đình Thương Quốc đứng ra bảo lãnh, cưỡng chế xác định nó là tiền hợp pháp, cho nên mới có giá trị, có thể trực tiếp quy đổi với bạc.
Thương Quốc thông qua việc gia tăng phát hành tiền tệ khiến cho địch quốc rơi vào tình trạng lạm phát, chính là lợi dụng đồng tiền riêng của mình để thao túng vị thế của đất nước, để đạt được mục tiêu.
Điều đó tương đương với một loại hành vi cướp bóc!
- Không đúng, Thương Quốc cũng sử dụng tiền giấy, giá cả thóc gạo ở những quốc gia này tăng lên, lượng tiền giấy tăng hơn nhiều, lẽ nào Thương Quốc không sợ giá hàng trong nước cũng đẩy cao sao? Không sợ tiền bạc trong tay người dân nước mình không đáng giá
sao?
Vào lúc này, có một vị đại thần đưa ra câu hỏi.
Nguyễn Thái Nhị thở dài một hơi, nói:
- Trẫm đã cho điều tra xong, những ngày gần đây ở các vùng cửa khẩu Thương Quốc vẫn nghiêm cấm bán ra hàng hóa, cũng nghiêm cấm buôn lậu, cường độ chèn ép vô cùng lớn, nói chung là không cho phép Đại Thương tệ từ các quốc gia chảy vào Thương Quốc. Đồng thời, nghe nói mỗi một tòa thành trì ở khắp nơi trên Thương Quốc đều thành lập những cửa hàng cung cấp thóc gạo, còn dựa theo giá thị trường bán ra lương thực, đối với dân chúng nghèo còn phát lương thực miễn phí.
- Xem ra, lần này việc điều khiển tiền giấy đã được Thương Quốc mưu đồ từ lâu.
- Đáng chết! Thương Quốc quá giảo hoạt, lạm dụng chính tiền giấy của mình thu mua lương thực, lại giả vờ mang dáng vẻ hào phóng đi phân phát cho người dân nước mình, thực sự là vô liêm sỉ!
- Xem ra, hiện giờ không thể không phòng bị Vũ Quốc. Lần này phần lớn lương thực của Nguyễn Quốc đều bị Vũ Quốc dùng tiền giấy mua đi, hiển nhiên đã sớm thông đồng tốt cùng Thương Quốc rồi.
Chúng thần nghị luận sôi nổi, rất nhanh liền đem mũi mẫu chỉ về phía Vũ Quốc.
- Bản tính con người vốn tham lam, số tiền giấy phát ra này chung quy vẫn sẽ chảy trở về quốc gia bọn họ, đến lúc đó nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.
Lúc này, bên trong góc đại điện truyền đến một giọng nói.
Chúng thần nghiêng đầu nhìn sang, không hẹn mà cùng mang ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc.
Cuối cùng?
Mang trở về chính quốc gia bọn họ?
Đây là người thật sự ngốc, hay là giả ngốc?
Những quốc gia như Thương Quốc và Vũ Quốc này, là vô duyên vô cớ điều khiển tiền giấy sao?
Chiến tranh!
Hiện tại là thời kỳ chiến tranh!
Dựa vào Thương Quốc cầm đầu những quốc gia này, nếu dám điều khiển lượng tiền giấy như thế, khẳng định đã sớm chuẩn bị kỹ càng những biện pháp phòng bị, trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn đối với quốc gia mình.
Chỉ cần lợi dụng thời gian ngắn ngủi này phá hủy hệ thống tiền hàng của các quốc gia, thậm chí là cướp sạch lương thực các nước, tăng cường độ khó trong công tác xoay sở lương thực của quan phủ các nước, những điều này là đã quá đủ rồi.
Tình hình đất nước rối loạn, công tác hậu cần cho quân đội khó ổn định, Nguyễn Quốc có thể đứng vững trong tương lai hay không vẫn là một vấn đề lớn.
Đợi đến khi Thương Quốc chiến thắng cuộc chiến tranh này, lại thông qua một vài quan phủ điều chỉnh cân bằng giá hàng, còn là việc gì
khó sao?
Sau khi thảo luận hồi lâu, các đại thần ai nấy giữ ý, cuối cùng cũng không thảo luận ra được kế hoạch ứng phó gì.
Một lúc sau, có người đề nghị:
- Không bằng, bệ hạ trực tiếp hạ chiếu, truyền tin về âm mưu của Thương Quốc ra bên ngoài?
- Không thể:
Lập tức, liền có người đứng ra phản đối:
- Trước mắt, rất nhiều dân chúng đang sử dụng tiền giấy, một khi truyền tin ra ngoài e rằng sẽ khiến cho tình hình trở nên khủng hoảng, đến lúc đó triều đình không đưa ra được đối sách ứng phó, vậy thì càng thêm phiền phức. Chuyện này là do Thương Quốc lạm dụng tiền giấy gây ra, tóm lại vẫn cần ra tay từ Thương Quốc.
Nguyễn Thải Nhị khẽ vuốt cái trán, bất đắc dĩ nói:
- Chư vị, có thể có biện pháp giải quyết hữu hiệu nào không?
- Chuyện này...
- Hừm, việc này cần phải bàn bạc kỹ càng...
Các vị đại thần ở xung quanh, đều không đưa ra nổi ý tưởng gì.
Nguyễn Thái Nhị bất đắc dĩ, chỉ có thể vẫy lui đám đại thần, lệnh Đại Hồng Lư tự thông báo cho mấy quốc gia còn lại, nói rõ suy đoán của bên phía Nguyễn Quốc, sau đó một mình trở về tẩm cung, trầm tư suy nghĩ.
Thương Quốc dường như còn khó đối phó hơn so với nàng tưởng tượng.
Vốn ban đầu, Còn chỉ là về mặt sức mạnh quân đội, tầng tầng lớp lớp các loại vũ khí mới, khiến cho các nước không ngừng chịu thiệt thòi lớn.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, Thương Quốc dĩ nhiên cũng có thể giở trò về mặt tiền tệ.
Từ lúc tuyên chiến với Thương Quốc đến hiện tại, nàng chưa bao giờ cảm giác lực bất tòng tâm như ngày hôm nay.
Tâm lực quá mệt mỏi!
Lúc này, trong Hoàng cung của Thương Quốc.
Dương Mộc, Khổng Thượng Hiền và Tần Trường Phong, ba quân thần đang cùng ngồi một chỗ, thảo luận kế hoạch tiếp theo nên tiến hành thế nào.
Ngoại trừ Dương Mộc vốn nghiên cứu Kinh tế học có hệ thống và hiểu biết một số trường hợp ngoài lề ra, Khổng Thượng Hiền và Tần Trường Phong vẫn là lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là thao túng tiền tệ.
Hai người ngồi ở trước mặt Dương Mộc, ngoại trừ một ít lo lắng ra, thì càng nhiều hơn một loại kích động.
Không sai, chính là kích động!
Là một văn thần, khả năng không cảm thấy quá hứng thú đối với quân sự, thế nhưng loại thủ đoạn thông qua tiền để gây rối loạn địch quốc này, bọn họ lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Một tháng qua, Thương Quốc liên tục thao tác, giống như mở ra một cánh cửa lớn hoàn toàn mới lạ trong thế giới quan của bọn họ.
Thì ra, chiến tranh còn có thể đánh theo hình thức như thế!
Ở trong suy nghĩ của Khổng Thượng Hiền và Tần Trường Phong, đây đã sớm không phải một sự kiện thao túng tiền tệ đơn giản như thế, mà là một cuộc chiến tiền tệ chân chính!
Không đánh mà thắng!
Khổng Thượng Hiền nói:
- Thần đã sắp xếp xong, ngày mai mật thám Cẩm Y Vệ của Đại Thương ta sẽ bắt đầu hành động, đi tới các nước vung vãi Đại Thương tệ. Sau mười ngày, bọn họ sẽ lấy Đại Thương tệ giá trị lớn đổi sang tiền giấy giá trị nhỏ.
Dương Mộc gật gật đầu, nói:
- Một tháng sau, thả ra tiền giấy, sẽ thông qua thị trường ngầm đưa trở về Thương Quốc, vào thời điểm ấy liền có thể tuyên bố ( Lệnh bãi bỏ tiền giấy).
- Lệnh bãi bỏ tiền giấy?
Bên cạnh, Tần Trường Phong kinh ngạc nói:
- Phải bãi bỏ Đại Thương tệ sao?
Khổng Thượng Hiền nở nụ cười, nói:
- Thượng thư đại nhân hiểu lầm! Lần trước ta đã trao đổi với bệ hạ, Tần đại nhân không có mặt ở đó, nên Khổng mỗ giải thích cho ngài một chút vậy. Cái gọi là lệnh bãi bỏ tiền giấy, cũng không phải phải trừ bỏ đi Đại Thương tệ, mà là phế bỏ loại tiền giấy có ghi "Niên đại hai mươi năm". Nói cách khác, phàm là Đại Thương tệ in ấn phát hành trong năm nay, sẽ hết hiệu lực.
Tần Trường Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới nhớ tới, hình như số lượng Đại Thương tệ được điên cuồng in ấn kia, đã tung ra
ngoài được một năm rồi.
Đã như thế, số lượng Đại Thương tệ bị bãi bỏ đi này, tương đương với tiền giả, tương đương với một đám giấy vụn.
Khổng Thượng Hiền lại nói:
- Đợi cho cuộc chiến tranh này kết thúc, sẽ dùng mức giá rẻ thu mua lại nhóm tiền giấy này, ví dụ như mười đồng tiền đổi một trăm đồng, lại đem số tiền tệ này đổi lại, phòng ngừa một số kẻ phạm pháp dùng để lừa đảo. Lại qua thời gian mấy năm, có thể thừa nhận nhóm tiền này, khôi phục tín dụng Đại Thương tệ, lúc đó dân chúng dùng tiền giấy cũng không cần nhìn kỹ niên đại.
- Cao, thực sự là cao tay!
Tần Trường Phong không khỏi than thở, trong lòng hắn vạn phần khâm phục.
E rằng, một chiêu này vừa ra, các quốc gia sẽ trợn mắt ngoác mồm, những thương nhân hao hết tâm tư đi buôn lậu lương thực ở các quốc gia, sẽ vì đó mà mất hết vốn liếng.
Thông qua trò chơi đồng tiền lớn đổi đồng tiền nhỏ, cộng với lạm phát bùng nổ, sau đó sẽ giảm thắt chặt tiền tệ. Chuyện này vừa đến vừa đi, túi tiền dân chúng các nước ít nhất phải khô quắt đi mất vài lần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận