Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 567: Hàng Quân Trở Thành Chủ Lực

Chương 567: Hàng Quân Trở Thành Chủ Lực

=== oOo ===


________________
VIP) Chương 567: Hàng Quân Trở Thành Chủ Lực

Kẻ phản bội đứng ra chiêu hàng, bản thân đã mang tính mê hoặc nhất định.
Tuy nhiên, quan trọng hơn cả vẫn là những lợi ích từ trong miệng Phạm Tây Dong.
Đối với những đãi ngộ này, đừng nói binh sĩ thông thường trong quân đội, ngay đến một ít tướng lĩnh cấp thấp cũng khá mơ ước.
Bởi vì, ở bên trong Phạm Quốc, nếu bản thân không có xuất thân cao quý, thì dù mình là một người tướng lĩnh, cũng sẽ không thoát khỏi thân phận bình dân, cũng vẫn như cũ là một bách tính bình thường, đãi ngộ nhận được sẽ không cao hơn bình thường bao nhiêu.
Suy nghĩ một chút xem, trong nhà có phòng ốc ruộng vườn, còn có thể đọc sách, không phải gánh sưu cao thuế nặng, đánh trận còn có cơ hội làm quý tộc được quốc gia chứng nhận, đây là cuộc sống tốt đẹp cỡ nào?
Cho dù những người dân chúng, cuộc sống sinh hoạt cũng có khác gì so với quý tộc chứ?
Cứ nhìn Phạm Tây Dong người ta xem, mang theo quân đội dưới trướng làm phản, lập tức được Thanh Long quân trọng dụng, mọi người ở bên ngoài làm lính, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ bị trưng dụng, ai mà không có tâm tư trèo lên trên, kiến công lập nghiệp?
Chỉ cần là người thấu hiểu tình hình một chút đều biết, Phạm Quốc đã không thể cứu vãn, Thanh Long quân chắc chắn tiếp quản Phạm Quốc, đầu hàng Thanh Long quân chính là một con đường thênh thang, tiền đồ sáng lạng.
Dưới lời kêu gọi chiêu hàng của Phạm Tây Dong, bên trong đại doanh quân Phạm biến thành một mảnh rối loạn, liên tục có lẻ tẻ, rải rác những binh sĩ quân Phạm không để ý tướng lĩnh đang quát lớn và tức giận mắng mỏ, vứt bỏ binh khí chạy ra khỏi doanh. Sau đó dưới sự chỉ đạo của binh sĩ Thanh Long quân, tạm thời được sắp xếp dưới trướng Phạm Tây Dong.
Nhìn thấy cuối cùng đã có người đi đầu, càng ngày càng nhiều binh sĩ quân Phạm lựa chọn chạy ra khỏi đại doanh đầu hàng. Bởi vì mô hình liên doanh, vì thế lập tức gây nên hiệu ứng quy mô lớn, dù có là Trương Thọ Linh đều không thể làm gì, không thể kiểm soát nổi.
Đến nỗi chỉ sau thời gian một khắc, số lượng quân Phạm chạy ra đầu hàng không ngờ nhiều đến mấy vạn người.
Mặc dù hầu hết số binh sĩ này đã suy sụp ý chí, trong lòng sớm có ý định chạy trốn, nhưng những người này tự động đầu hàng, không khác nào chó cắn áo rách, giáng một đòn trí mạng vào phương diện sĩ khí của quân Phạm.
Cuối cùng, thời gian một phút trôi qua, ngay khi Vệ Trung Toàn chuẩn bị hạ lệnh toàn quân tiến công lần thứ hai, quân Phạm đã không còn bao nhiêu chiến ý, quả thực là chỉ chực đầu hàng.
Chỉ cần là nơi mà Thanh Long quân đi qua, binh sĩ dồn dập bỏ lại binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng.
Ban đầu, quân Phạm vẫn được tính là pháo đài kiên cố, trong khoảnh khắc này bỗng bị tan rã một cách vô hình.
Con người là sinh vật quần cư, tâm lý bầy đàn là bản tính bẩm sinh của mọi người.
Mặc dù lúc đầu dưới lời chiêu hàng của Phạm Tây Dong, tuyệt đại đa số quân Phạm vẫn vì nhiều tầng kiêng kỵ nên chần chờ do dự. Nói cách khác là không vượt qua được cửa ải trong lòng, không muốn đầu hàng hoặc là không dám đầu hàng.
Nhưng sau khi Thanh Long quân tiến công quy mô lớn, càng ngày càng nhiều binh sĩ Phạm Quốc thua chạy như ngọn Cỏ lướt theo gió, hoảng loạn vội vã đầu hàng, rất nhiều tướng lĩnh cao tầng cũng giống như vậy, sau khi nhìn thấy không thể cứu vãn thì vội vàng ném binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng.
Cảnh tượng kinh người bực này, cho dù là hàng tướng Phạm Tây Dong cũng có chút không thể tin nổi.
Đây chính là tình thế không thể cứu vãn!
Kethức thời mới là tuấn kiệt, xem ra cũng không chỉ là một mình hắn nghĩ như vậy, chuyện này làm cho hắn dễ chịu không ít. Dù sao đồng liêu đều đầu hàng, hắn cũng sẽ không có vẻ quá đột ngột, nhiều lắm thì bị chụp mũ đầu hàng trước mà thôi.
Nhưng mà, đầu hàng trước khác với đầu hàng sau ở chỗ nào?
Ở bên cạnh, Khuất Dũng vẫn phụ trách giám sát hàng quân, nhìn thấy sắc mặt Phạm Tây Dong như vậy, trong lòng cũng coi như hiểu rõ một chút. Vì để cho nhanh quân đội nay càng thêm nghe lời, cũng vì tương lai quân toàn Thanh Long tiếp quản Phạm Quốc, hắn cảm giác mình cần phải nói vài câu.
Vì vậy, liền nhàn nhạt giải thích:
- Những năm gần đây, Đại Thương ta có thể từ một tiểu quốc dần dần trở thành cường quốc đệ nhất thiên hạ, cũng không chỉ vì sức chiến đấu của quân đội. Trên thực tế, Đại Thương ta có tính bao dung đứng đầu thiên hạ, vì thế khi mở rộng lãnh thổ nhanh chóng mới có thể cấp tốc có được dân tâm. Triều đình Đại Thương ta thờ phụng sách lược tách riêng thượng tầng quý tộc và bình dân, chèn ép số ít, nâng đỡ số nhiều.
- Thượng tầng quý tộc và bình dân bị chia tách ra?
- Các quốc gia đã được thành lập từ lâu đời, cái gọi là vương quyền quý tộc, kỳ thực chính là một đám trùng hút máu bám vào trên người bách tính, người tầng lớp thấp chảy máu hi sinh, nhưng nhiều lắm chỉ có thể duy trì ấm no, mà kẻ bề trên ngồi mát ăn bát vàng. Đại Thương ta thì lại không phải vậy, chỉ cần sau khi chiếm đoạt một mảnh lãnh thổ, lập tức bắt đầu tiến hành chính sách giáo hóa dân chúng, bình dân cũng có thể thông qua quân Công và học tập để một bước lên mây, trở thành nước dân thậm chí là quý tộc mới, không cần lo lắng chuyện áo Cơm. Nếu như nói chính sách giáo hóa dân chúng của Đại Thương ta làm rất tốt, không bằng nói Thương Quốc tế có ưu thế rõ ràng về tính bao dung, hoàn cảnh sinh ra không hoàn toàn quyết định vận mệnh một người, Thương Quốc dành cho bọn họ một cơ hội, nhân sĩ tầng lớp thấp đều có cơ hội thực hiện khát vọng. Ví dụ như ngươi, đừng xem người hiện tại đầu hàng, nhưng nếu như đến thời điểm trải qua một phen huấn luyện, vẫn có thể đảm nhiệm chức vị Đại tướng, độc lập thống lĩnh một quân.
- Thật sự?
Phạm Tây Dong có chút khó mà tin nổi. Nếu như đúng như Khuất Dũng nói, như vậy lần này đầu hàng Thương Quốc là chính xác rồi. Vốn dĩ chỉ muốn bảo toàn mình và gia tộc, thế nhưng lời nói này của Khuất Dũng khiến cho hắn cảm thấy, sự bao dung của Thương Quốc thật sự có thể khiến hắn duy trì quyền thế địa vị...
Suy nghĩ một chút, dường như bên trong lục đại quân đoàn Thương Quốc, trong đó có Đại Nguyên soái hai đại quân đoàn chính là do quy hàng mà tham gia vào...
Nghĩ đến điểm này, trong lồng ngực Phạm Tây Dong lại bay lên một đoàn nhiệt huyết.
Đối với lời Phạm Tây Dong hỏi ngược lại, Khuất Dũng cười không nói.
Hắn đương nhiên sẽ không vạch trần quá nhiều. Kỳ thực, dựa theo biểu hiện của Phạm Tây Dong, sau khi đầu hàng Thương Quốc, đảm nhiệm chức Vạn Nhân tướng thì còn có thể, thế nhưng lên trên nữa sẽ không có cơ hội gì.
Dù sao, ai cũng sẽ không tin tưởng một người lâm chiến lại phản bội quốc gia và đồng đội của mình.
Nhân tài ở Thương Quốc đông đúc, không đến mức thèm khát một người phản quốc chạy theo địch như vậy.
Cho đảm nhiệm làm Vạn Nhân tướng, ra vẻ một chút cho bên ngoài xem, đã là cực hạn.
- Báo! Khởi bẩm tướng quân, có mấy vạn quân Phạm phá vòng vây về phía Nam!
Phá vây mặt Nam rồi sao?
Khuất Dũng liếc mắt nhìn Phạm Tây Dong, CÓ ý gì không cần nói cũng biết.
Người sau tâm thần lĩnh hội, lập tức gọi một ái tướng tâm phúc đến, nói:
- Truyền mệnh lệnh của bản tướng, lập tức tổ chức đại quân truy kích, không được để cho Trương Thị Linh chạy thoát!
- Tuân lệnh!
Kết quả là, Phạm Tây Dong cùng thuộc hạ vừa mới đầu hàng chưa tới một ngày, đã hóa thành chó săn truy kích quân Phạm hung mãnh nhất, gắt gao cắn lấy đại quân Trường Thọ Linh từ mặt sau.
Theo lý thuyết, đây là chuyện cực kỳ không bình thường.
Thế nhưng, trải qua nửa tháng nay, tướng sĩ quân Phạm vẫn sống trong hoảng sợ và lo lắng, không chỉ phải đối mặt với quân địch mạnh mẽ tấn công, còn e ngại đội giám sát chiến đấu thi hành quân pháp, từng người từng người bị bức ép ra chiến trường, tinh thần đoàn kết và quan niệm trong lòng cũng đã sớm đạm bạc. Hiện tại nhận mệnh lệnh tiến công, giống như tìm tới một lỗ thông hơi, nơi nào còn quản được thân phận kẻ địch.
Trên chiến trường, ngươi không chết thì chính là ta vong.
Chăm sóc tốt cho chính mình, kiếm một phần tiền đồ, kiếm một chút hy vọng sống, là được rồi.
Giống như một cơn lốc, quân Phạm chạy trốn ở phía trước, phản quân truy kích ở phía sau, quân đoàn Thanh Long không nhanh không chậm tiến lên.
Đương nhiên, ở trong quá trình này cũng có rất nhiều binh sĩ quân Phạm đầu hàng, thế nhưng ở dưới toàn bộ đại thế, dường như đầu hàng cũng không có tác dụng gì. Trong tình cảnh chiến loạn, nhìn thấy kẻ địch thì chỉ có một đao đoạt mệnh.
Truy kích một canh giờ, dần dần đội ngũ lùi lại của quân Phạm đã trở nên cực kỳ lộn xộn. Một số tướng lĩnh nhìn thấy không thể cứu vãn liền xoay ngược lại, không ngờ cũng gia nhập vào trong đội ngũ truy sát.
Trong lúc nhất thời, lại không nhận rõ đâu là quân Phạm, đâu là phản quân, toàn bộ chiến trường nối thành mớ hỗn loạn. Truy kích suốt mười dặm, ven đường máu chảy nhuộm khắp mặt đất, khốc liệt tới cực điểm.
Từ đầu tới cuối, Vệ Trung Toàn đều ngồi ở trên chiến xa, thông qua kính viễn vọng nhìn thấy rõ ràng tất cả.
Nếu đem trận chiến này định thành trận quyết chiến giữa Thanh Long quân và quân Phạm, khẳng định sẽ cố gắng hết sức một lần là
Xong.
Làm sao có khả năng sẽ thả mặc cho những tàn binh bại tướng này trở về nước?
Hiện tại chưa trừ diệt, sau này chậm rãi thu thập sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận