Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 569: Mưu Kế (1)

Chương 569: Mưu Kế (1)

=== oOo ===


________________
VP Chương 569: Mưu Kế (1)


Nhịp độ của chiến tranh, theo Vệ Trung Toàn điều này là rất quan trọng.
Bản thân bằng mọi giá dốc toàn lực tấn công Phạm Quốc, cũng vì muốn giành lấy nhịp độ chiến tranh, góp chút công sức để Thương Quốc giành thắng lợi.
Quả thật nếu theo đúng trình tự, làm chậm nhịp độ chiến tranh, thì đã đi ngược với dự tính ban đầu của hắn rồi.
Đắn đo suy nghĩ, Vệ Trung Toàn vẫn quyết định không cho Hoàng đế Phạm Quốc đầu hàng, tiếp tục thu phục các thành trì.
Đương nhiên, để phòng Hoàng đế Phạm Quốc phản kháng mãnh liệt, Vệ Trung Toàn vẫn để Hoàng đế Phạm Quốc trình thư đầu hàng,
cho hắn một tia hy vọng.
Bởi thế mà Hoàng đế Phạm Quốc Phạm Tăng chỉ có thể gượng cười không còn cách nào khác.
Vì sự việc cấp bách, Phạm Quốc đã không còn tư cách để mặc cả trao đổi.
Phải biết rằng, cái gọi là sự thống trị không nằm ngoài ba phương diện.
Thứ nhất, là tiền tài và quyền lợi
Thứ hai, là quân sự vũ trang
Thứ ba, là pháp luật
Tiền tệ tan vỡ, triều đình coi như đã mất đi quyền lực về tài chính, quân đội lại tiêu hao tổn thất gần hết. Trong thời loạn lạc, người người tự lo thân còn không xong, thì ai còn quan tâm gì đến pháp luật?
Bởi vậy, triều đình Phạm Quốc xem như đã sụp đổ rồi.
Cuối tháng năm, Vệ Trung Toàn điều động mười vạn đại quân, từ Phạm Quốc tiến quân đánh thẳng Mãng Quốc ở phía bắc.
Lúc này, Mãng Quốc lâm vào tình cảnh tác chiến ở hai tuyến Đông, Nam.
Có điều, quân đoàn Thanh Long lại không nôn nóng tấn công. Bởi vì sau khi đại quân tiến vào Phạm Quốc cũng đã cách xa Đại Vận Hà Thương, Sở cả trùng mây, phương diện hậu cần khó mà bổ sung được, đương nhiên phải ổn định hậu cần trước mới phải.
Lúc này, hắn mới thấu hiểu được, trước kia quân thần Thương Quốc tại sao lại sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì, tiền tệ gần như tan vỡ, nhiều người người dân không bằng lòng mua bán hàng hóa theo phương thức một đổi một.
Vốn dĩ thứ bán một đồng, bây giờ phải hai đồng mới mua được.
Trên thực tế, tiền tệ không mất giá bao nhiêu, nhưng giá cả hàng hóa thì lại tăng chóng mặt, tìm hiểu nguyên nhân vẫn là tâm lý lánh nạn của bách tính gây nên. Mọi người không muốn mang đồ trong tay mình đem bán, đặc biệt là các loại lương thực.
Vệ Trung Toàn cũng hết cách, vì vậy chỉ có thể hạ lệnh điều động lương thực ở đất Sở tới, cộng thêm trung thu lương thực trong Phạm Quốc trên quy mô nhỏ, cũng chỉ đủ bổ sung một chút.
Chiến tuyến... quá dài.
Tin tức Phạm Quốc chiến bại, gây nên cơn đại địa chấn trong thiên hạ.
Vả lại cơn chấn động này, không thua kém lúc Hồng Y Đại Pháo ra đời một chút nào.
| Bởi vì, cho đến nay đều là ba nước Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc và Tấn Quốc đảm nhiệm chủ lực tấn công Thương Quốc. Ở phía nam, Phạm Quốc và Mãng Quốc vẫn đang giằng co với quân đoàn Thanh Long, các nước đều ngầm thừa nhận, phía nam vẫn duy trì cân bằng, cục diện quyết thắng mấu chốt ở phía bắc, vẫn cần đến Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc và Tấn Quốc làm chủ đạo.
Sau khi Thương Quốc tuyên chiến với Tấn Quốc và Khang Quốc, cái suy nghĩ này thay đổi rõ rệt.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng, Thương Quốc thông qua việc thao túng tiền tệ, khiến các nước khác lâm vào hỗn loạn, Phạm Quốc phải chịu trọng kích, Mãng Quốc thân không lo nổi, quân đoàn Thanh Long nhân cơ hội tổ chức tấn công, chiếm lấy Phạm Quốc.
Mọi người nhận thấy, lúc đầu nói sáu nước Công phạt Thương Quốc, nhưng mà cứ đánh mãi, Vân Quốc bị diệt, giờ đây Phạm Quốc lại bị diệt, sáu nước giờ chỉ còn lại bốn nước.
Nó nói lên điều gì?
Giang sơn Vương triều Đại Lễ, đã bị Thương Quốc chiếm lấy một nửa.
Chư Quốc bày mưu tính kế ngày một ít dần.
Sốt ruột là tâm lý chung của chủ quân các nước, Nguyễn Thải Nhị thì càng sứt đầu mẻ trán. Là một trong những nước mạnh nhất, tuy rằng trong nước cũng loạn, những trải qua một thời gian lắng lại, đã có thể vực dậy rồi.
Nhưng còn các nước khác thì sao?
Môi hở răng lạnh.
Nàng lo lắng nhất là Mãng Quốc có thể trụ được không?
Thế là khi được biết quân đoàn Thanh Long đang đưa quân lên phía bắc, kiếm chỉ Mãng Quốc, nàng bèn phái binh đi tới Mãng Quốc tăng viện, cầu mong trước khi ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn chiến đấu có kết quả thì phía nam không nên xảy ra hỗn loạn.
Tháng 6, quân đoàn Thanh Long đưa quân đánh Mãng, chia làm năm đường cường kích tiến đánh trận tuyến biên giới phía nam.
Cùng lúc đó, quân đoàn Quy Nghĩa cũng triển khai tấn công quân Tấn được dẫn đầu bởi Tần Kham.
Trong lãnh thổ Khang Quốc, chiến tranh lại nổ ra.
Cùng lúc đó, triều đình Thương Quốc một lần nữa phải hai mươi vạn phủ binh tiến vào lãnh thổ Khang Quốc, từ đó đã ngang tầm với ba
mươi vạn quân Tấn của Tần Kham.
Có hai mươi vạn phổ binh tương trợ, quân Quy Nghĩa như cá gặp nước.
Tình thế đảo chiều!
Cũng tới lúc này, ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn mới thực sự tỉnh ngộ, Thương quốc rốt cuộc đánh với chủ ý gì đây?
Dương đông kích tây!
Một mặt, bốn quân đoàn Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Kỳ Lân cật lực đọ sức với quân đội ba nước, chiến mà như không chiến.
Một mặt, bắt đầu phát lực trên chiến trường Phạm Quốc, Mãng Quốc và Khang Quốc.
Ý đồ chiến lực rất rõ ràng, đây là đang muốn giải quyết hết kẻ yếu, sau đó mới ra tay giải quyết ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn.
Cũng không trách ba nước nghĩ như thế, bởi vì nhìn từ tình hình hiện nay, Thương Quốc đang làm như vậy.
Trên thực tế, Thương Quốc lúc mới đầu thật ra không có ý nghĩ này.
Chỉ có điều, thế cục triển khai tới bước này thì thuận nước đầy thuyền là xong.
Đến trung tuần tháng 6, quân Quy Nghĩa và hai mươi vạn phủ binh phối hợp tiếp ứng với nhau, dần dần dựa vào binh lực phá giải chiến thuật của Tần Kham, thôn chiếm hơn nửa Khang Quốc.
Ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Dưới sự chủ trì của Tần Quốc, Hoàng đế ba nước gặp gỡ tại Bằng Thành, uống máu ăn thề, tất cả những việc lương thảo hậu cần đều sẽ thống nhất tiến lùi, tuy ba mà một.
Tại đây liền ra chiếu chỉ, ba nước kết thành liên minh, còn mật thiết hơn so với lúc liên minh Công Tấn.
Mục tiêu chung của ba bên, chỉ là chống lại Thương Quốc mà thôi.
Chỉ cần chiến tranh giành thắng lợi, những cái gọi là tổn thất đã có thể bỏ qua không tính toán, ba nước nương tựa lẫn nhau, tất nhiên sẽ không còn tồn tại cái gì “Ngươi tổn thất nhiều hơn, ta tổn thất ít hơn”.
Quan trọng là, nếu bại trận sẽ mất tất cả.
Sự lợi hại trong đó, Hoàng đế ba nước cũng không phải hạng ngu đần, đạo lý nông cạn này vẫn có thể nghĩ thấu được.
Cuối tháng sáu, quân đội ba nước dồn dập điều động, các quân đoàn chủ lực như những con dao sắc nhọn, nhuệ khí tấn công rất rõ
ràng.
Vào thời điểm then chốt này, Đại Tướng Quân của quân đoàn Quy Nghĩa nhận được bức thư của Dương Mộc.
| Lần này, hắn nhận được mệnh lệnh công đánh Khang Quốc bằng bất cứ giá nào.
Đỗ Biên nhận được một thự liền lập tức hạ lệnh cho khinh kỵ binh tiến quân.
Trong hai tháng Đỗ Biên ở tại Khang Quốc, đã suy nghĩ ra phương pháp đối phó sách lược của Tần Kham, phối hợp tương đối tốt với hai
mươi vạn phủ binh tới chi viện.
Dựa vào địa thế miền bắc Khang Quốc và yêu cầu phải bôn tập đường dài. Hắn bèn lấy khinh kỵ binh làm quân tiên phong, mang đại quân chia làm hai đại doanh, đại doanh thứ nhất lấy kỵ binh chủ chiến, tổng cộng ba vạn binh, đại doanh thứ hai là bộ binh làm chiến vận kiêm quân nhu, tạm tính hai mươi vạn binh.
Theo cách này, một là giải quyết được chiến lực của kỵ binh quần áo gọn nhẹ, một bên giải quyết được vấn đề tiếp viên của quân tiên phong.
Đại doanh chủ chiến thứ nhất do Đỗ Biên đích thân thống lĩnh, giáp trụ mà ba vạn kỵ binh mặc đều làm bằng da, cung tiễn tất cả đổi thành nỏ tay hoặc cung truyền thống. Dùng loại nào do kỵ bịnh tự quyết định, ai giỏi nỏ dùng nỏ, ai giỏi cung dùng cung. Liên nó cỡ lớn, và liên nỏ công thành đều bỏ lại, mỗi người chỉ đem theo một thanh loan đao, một trăm mũi tên và thức ăn chín dùng trong ba ngày.
Đây đúng là danh xưng thực với hai chữ khinh nhuệ.
Đại doanh thứ hai làm quân tiếp viện nhu lương, đoàn quân này chủ yếu là bộ binh, ở đằng sau từ từ tiến bước.
Bởi vậy, tiền quân phi kỵ phụ trách phá giải ưu thế đồi núi của quân địch, đại doanh thứ hai ở hậu phương mới là đại quân chủ lực công thành nhổ trại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận