Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 570: Mưu Kế (2)

Chương 570: Mưu Kế (2)

=== oOo ===


________________
VIP Chương 570: Mưu Kế (2)

Đỗ Biên hiểu rất rõ, cái khó của viễn chinh tập kích, đó là ở chiến lực tướng sĩ và hậu viện đắc lực.
Rất nhiều cuộc chiến tập kích chớp nhoáng thất bại trở về , đôi khi không phải chiến lực tướng sĩ chủ chiến không đủ, mà là đường lương thảo bị cắt đứt.
Như hiện nay, khinh kỵ tiến công, có thể tiến có thể lùi bất cứ lúc nào, phát huy được ưu thế của khinh kỵ binh ở mức lớn nhất.
Đến nay, Khang Quốc còn hơn nữa lãnh thổ, mà đều là địa thế khúc khủy, những nơi khó có thể đánh chiếm. Dần dần kéo dài như vậy, nếu hậu viện không vững chắc và đáng tin cậy thì đánh thế nào đi nữa cũng không hiệu quả.
Chỉ cần hậu viện không bị cắt đứt, ba vạn khinh kỵ dùng phương thức vận động chiến, đủ để đánh sập đối phương.
Đương nhiên, trong hai tháng trời, Đỗ Biên và Phó tướng Tiền Phương đã họp bàn tỉ mỉ, bí mật phái do thám thăm dò được vài con đường chủ yếu đi vào biên cảnh phía bắc Khang Quốc, cứ cách một trăm dặm đặt một doanh trại bí mật, để sau dùng đến.
Sau khi tấn công biên cảnh phía bắc Khang Quốc, những doanh địa này sẽ trở thành nơi trữ vận lương thực bí mật và kiên cố, mỗi một
doanh trại đều có thể phải ba nghìn tinh binh canh giữ, lại phân phối xe bò và xe ngựa.
Bố trí như vậy khiến mỗi doanh trại đều là căn cứ đều là nơi trữ lượng, vận lương, bổ sung và sửa chữa khí giới. Các doanh trại phân chia, nối tiếp vận chuyển tới đại quân ở chiến trường.
Chung quy lại, vận chuyển lương đường dài như vậy, lương thực vận chuyển bị tiêu hao bởi người, ngựa, bò, đường núi khúc khủy còn đau đầu hơn nữa. Đỗ Biên bố trí phương pháp phân đoạn tiếp lực như vậy có thể đảm bảo đồ quân nhu, lương thực không vì đường xa
mà tiêu hao hết.
Sách lược này, không nhiều người có thể nghĩ đến.
Dù sao Thương Quốc sớm đã có đường ray, nên việc vận lương trong nước từ hơn mười năm trước đã không còn là vấn đề, dù là tấn công Sở Quốc cũng có Đại Vận Hà nên vô cùng tiện lợi.
Phía bắc Khang Quốc, trong thiên hạ nổi tiếng là dễ thủ khó công, trước đây bị Tấn Quốc nhòm ngó trong thời gian dài, nhưng lại vẫn không bị công chiếm, điều này rất dễ nhìn ra.
Đỗ Biên chọn đường tiến quân, quân chủ lực ven theo đường duyên hải, thần tốc tiến quân, trong đoạn đường này có thuyền vận binh tiếp ứng, tốc độ có thể nhanh hơn nhiều.
Sau đó, xem xét tình hình quân Khang Quốc mà tìm cơ hội quyết chiến
Cũng có thể nói là trong ba trăm dặm này phải dốc sức rút ngắn thời gian hành quân, để tránh bị quân Khang phát giác, vì thế mà ý đồ bị bại lộ.
Chủ yếu trông vào thế sét đánh không kịp bịt tai, áp sát hoàng đô Khang Quốc, như vậy mới khiến Khang Quốc trở tay không kịp, cho dù Hoàng đế Khang Quốc không muốn dời đô cũng sẽ chỉ còn cách dời đô, mà một khi dời đô thì lòng quân, lòng dân và sĩ khí khó tránh khỏi lụi bại.
Quân Quy Nghĩa dùng chiến pháp mới, có trình độ rất cao giảm thiểu ảnh hưởng của địa hình.
Sau đó thì ung dung thảnh thơi tìm cơ hội tiến đánh, khiến đại quân của Tần Kham đại bại rồi giết sạch không còn một mống. Dù cho hoàng tộc Khang Quốc lưu vong tới Tần Quốc, việc đó chỉ là chuyện cỏn con, không đáng để lo.
Như vậy, vào ngày Đỗ Biên tiến quân, trước tiên hắn phái bốn ngàn kỵ binh trinh sát đi trước dọn đường về bốn phương tám hướng cho
đại quân tiến quân.
Làm như vậy thì có thể nắm bắt được khả năng quân trinh sát của Khang Quốc xuất hiện, và cũng đảm bảo rằng những hộ dân ven núi và thương khách... không trở lại báo tin cho Khang Quốc.
Bởi vì, đại quân ba vạn phi kỵ này bất luận có gọn nhẹ đến đâu, chỉ cần chiến mã chạy như bay trên đường, tiếng vó ầm ầm cũng khiến người sợ hãi. Nếu không xử lý tinh tế thì tình thế sẽ tăng thêm không ít khó khăn, vả lại rất dễ lâm vào mai phục của liên quân Khang Tấn, hết đường thoát thân, thậm chí nếu gặp phục kích, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Bốn nghìn phi kỵ trinh sát sau một ngày tản ra, khoảng chừng chập tối, Đỗ Biên thống lĩnh quân phi kỵ chủ lực xuất phát, trong một đêm đã đến vùng phía đông cách Khang Thành một trăm dặm, hơn ba vạn chiến mã triển khai ở vùng đồng bằng ven biển rộng lớn, giống
như mây đen tiến lên hướng Tây Bắc.
Bên ngoài Khang Thành, chỗ doanh trại đại quân.
Tướng lĩnh hai quân Khang Tấn, bao gồm cả Hoàng đế Khang Quốc cũng đang ở trong một lều trại.
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, như kiến ngồi trên đống lửa.
Bao gồm cả Tần Kham, tất cả mọi người đều bó tay hết cách.
Đại thế trước mắt, cho dù có là danh tướng cũng bất lực.
Đang lúc này, một tiếng bước chân vội vã truyền tới, mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa lớn.
- Khởi bẩm Bệ hạ, bấm các vị tướng quân, quân tình cấp bách!
Người bẩm báo quỳ trên đất, đầu đẫm mồ hôi, chắc chắn vừa mới chạy một đoạn đường vào đây.
- Sao, sao rồi?
Hoàng đế Khang Quốc đứng phắt dậy.
- Một đội kỵ binh đang áp sát Khang Thành, không có cơ hiệu!
Không có cơ hiệu... Là binh mã của ai?
Cạnh đó, Tần Kham thì lại tỏ ra ngờ vực.
Trên thực tế, hắn đã tiếp quản quyền chỉ huy liên quân Khang Tấn, trong thời gian xảy ra chiến sự hắn vẫn tìm hiểu rất rõ ràng.
Quân Quy Nghĩa và hai mươi vạn phổ binh Thương Quốc bây giờ đang ở đâu, hắn biết rõ mồn một. Mà bên hắn lại có phòng tuyến nghiêm mật kiên cố, quân đội Thương Quốc muốn công phá, không thể không có một trận đại chiến, giờ sao lại đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh?
Rõ ràng không giống mật thám hay trinh sát.
- Nhìn khí thế, dường như là kỵ binh chính quy của Thương Quốc.
Lúc này, tiểu tượng bẩm báo nói ra một câu.
- Cái gì cơ?
- Kỵ binh chính quy?
- Vậy là đánh tới rồi sao?
Không khí bên trong trưởng đột nhiên đóng băng!
- Chạy là thượng sách! Không thể do dự:
Khi đó, một tốp văn thần hớt hải vội vàng đi lại lòng vòng, như kiến ngồi trên đống lửa.
Phạm Quốc đã bị diệt vong! Tất cả đều có cảm giác vô cùng thê thảm.
- Khinh người quá đáng!
Lúc này, Hoàng đế Khang Quốc bất ngờ quát lớn một tiếng:
- Khang Quốc chúng ta đã lập nước hai trăm năm, cũng xem lão chư hầu rồi. Nếu khúm núm đã không được, nhất quyết muốn bắt nạt nhỏ yếu, hôm nay trẫm phải xem thử, nếu trẫm đích thân ra tiền tuyến khích lệ đại quân, xem Thương Quốc kia rốt cuộc có bản lĩnh gì?
- Bệ hạ vạn tuế!
Lúc đó, mấy vị tướng quân bên cạnh Hoàng đế đều nhiệt liệt hô lớn.
Mấy vị văn thần và nguyên lão sửng sốt không nói một câu nào.
Hoàng đế Khang Quốc hạ lệnh:
- Cấm vệ Hoàng thật lập tức chuẩn bị chiến đấu, bốc xếp tất cả tài sản lên xe ngựa! Chư vị mau về phủ chỉnh đốn tộc nhân và quân đội, sáng sớm mai tập trung tại hoàng đô! Tất cả sốc lại tinh thần cho trẫm, quyết chiến với Thương Quốc!
- Tuân Lệnh!
Như bị cảm hóa, dù một số văn thần có ý chạy trốn cũng dần dần lấy lại được tinh thần, chịu phân phó công việc.
Sáng sớm hôm sau, quân mã Hoàng thất và tất cả đại quân tập kết ở dưới thành.
Tàn quân đã sớm tản mạn cũng tập trung đầy đủ.
Bầu không khí lúc Hoàng đế thân đích thân tới ảnh hưởng đến tất cả mọi người, trên mặt ai ai cũng hừng hực, sĩ khí cao ngút.
Ít nhất, trước khi thấy quân Thương, trong lòng bọn họ chỉ là lo lắng thấp thỏm không yên.
Hoàng đến Khang Quốc rất vui mừng, liền hộ ba tiếng trời phù hộ Khang Quốc, sau đó lập tức hạ lệnh đại quân xuất phát đi ngăn chặn quân Thương Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận