Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 576: Mãng Quốc Diệt

Chương 576: Mãng Quốc Diệt

=== oOo ===


________________
VIET Chương 576: Mãng Quốc Diệt

Cuối cùng, sau khi ở trong loạn quân một lúc, Lý Ngự phát hiện đoàn người ngựa của Hoàng Đế Mãng Quốc.
Lý Ngự gầm nhẹ một tiếng, giống như gió cuốn mây tan phi thẳng về phía đoàn người ngựa không có bất kỳ CỜ xí này.
Chém giết chân chính đã bắt đầu rồi.
Kỵ binh quân Mãng đang chém giết với quân đoàn Thanh Long, ai cũng không rảnh đi cân nhắc đại cục của chiến trường.
Trải qua hơn một canh giờ luân phiên chém giết, hai bên tử thương rất lớn, binh lính thiếu sự hô ứng với nhau, kỵ binh rong ruổi đã dần
dần tán loạn.
May mà, ngay lúc Lý Ngự đang truy sát, một ít lão tốt nhận ra đó là đoàn người ngựa của Hoàng Đế Mãng Quốc, vì thế lập tức chen chúc đến đây hộ vệ, sau đó đoàn ngựa của Hoàng Đế Mãng Quốc liền hô ứng với một số sĩ tốt, ra sức xung phong lên.
Đúng lúc này, đoàn kỵ binh của Lý Ngự gào thét xông tới, mấy lần xung phong liền chém giết tán loạn đoàn kỵ binh đã không còn chút sức lực nào của Hoàng đế Mãng Quốc, vây nhốt đám người Hoàng Đế Mãng Quốc ở trong một vòng vây nhìn như phân tán nhưng lại không thể nào Công phá.
Lý Ngự làm một thủ thế, bên trong đoàn kỵ binh có một mũi tên được lén bắn ra, chuẩn xác không hề sai sót cắm thẳng vào chân trước chiến mã của Hoàng đế Mãng Quốc.
Đột nhiên, Hoàng đế Mãng Quốc còn chưa kịp hô một tiếng đã bị hất tung ngã lăn trên mặt đất.
Thuận thế kéo một cái, Hoàng Đế Mãng Quốc liền bị bắt đến trên lưng ngựa.
Quân Mãng dồn dập gào thét, lao tới.
Đám kỵ sĩ bên người Lý Ngự đã sớm có biện pháp ứng đối, trong nháy mắt cùng tên cùng phát, tiếp theo liền xung phong, không tới hai hiệp thì binh sĩ quân Mãng xung quanh đã bị giết chết.
Hoàng Đế Mãng Quốc bị bắt, không tới nửa canh giờ đã bị giải tới quân trận của quân Thanh Long.
Sĩ khí quân Mãng giảm sút!
Đến khi hoàng hôn, trận đại chiến khốc liệt chưa từng có này cuối cùng đã kết thúc.
Các tướng sĩ Thanh Long quân cũng không hoan hô, lẳng lặng đứng trang nghiêm trên chiến trường đầy xác chết, mãi đến khi mặt trời đỏ như máu khuất sau dãy núi mênh mông.
Trận chiến này, Hoàng Đế Mãng Quốc bị bắt làm tù binh, quân Mãng hơn chín vạn người giờ chỉ còn lại không tới ba vạn, ngoài thành Hoàng Vũ xác chết chất đống như núi, máu chảy thành sông. Ở dưới sự dẫn đường của tinh thần mạnh mẽ, mãi đến lúc cuối cùng nhưng quân Mãng cũng không xuất hiện đào binh với quy mô lớn, chuyện này cơ hồ đã lật đổ nhận thức của binh sĩ Thanh Long quân.
Có điều, chuyện khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là, sau khi Hoàng đế Mãng Quốc bị bắt, cũng không khuất phục quân Thanh Long, chỉ là ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó đâm đầu vào cột gỗ tự sát mà chết.
Một đời quân vương, tinh lực không suy, cương liệt khi chết, khiến cho người ta thổn thức.
Chuyện khiến Lý Ngự yên tâm chính là, tuy rằng Hoàng Đế Mãng Quốc tuẫn táng theo nước, thế nhưng Ngô Ung vẫn còn sống. Tên này ngày xưa là Hoàng tộc Ngô Quốc, giờ là Thừa Tướng Mãng Quốc, khi thấy đại thế không thể trái, liền quả đoán từ bỏ chí lớn trong quá khứ, cò kè mặc cả với Lý Ngự, mong được hứa hẹn một chút chỗ tốt, sau đó hạ lệnh toàn bộ tàn quân đầu hàng, tuyên bố chiến thư trên cá cược, cũng tuyên bố đây là di ngôn của Hoàng đế Mãng Quốc.
Tuy rằng không thể lừa dối người thông minh, thế nhưng lừa bịp lòng người một chút thì vẫn có thể.
Ngay sau đó, dưới sự chủ trì của Ngô Ung, các tòa thành trì của Mãng Quốc đầu hàng, có thể nói là hết sức thuận lợi.
Lý Ngự phái ra mưu sĩ trong quân đến trụ quân các nơi, tiến hành chiếu hàng.
Trú quân ở các nơi thấy không thể cứu vãn, mà lại có Ngô Ung chủ trì, đồn thời quan chức to nhỏ trong nước cũng đã đầu hàng, vì thế cũng dồn dập quy hàng, trong đó cũng có nhiều loạn gì quá lớn.
Đến đây, Mãng Quốc trên căn bản đã xem như diệt vong.
Bản đồ Thương Quốc mở rộng lần thứ hai, sáu nước lúc trước hội minh thảo phạt Thương Quốc, giờ chỉ còn lại Nguyễn, Ngụy và Tấn Quốc.
Tuy rằng ba nước này là chủ lực trong sáu quốc, cũng là đối thủ lớn nhất mà đại quân Thương Quốc phải đối đầu. Thế nhưng, mắt thấy thế cuộc càng ngày càng ác liệt, đối với cuộc chiến tranh này thiên hạ cũng có cách nhìn không giống nhau.
Trước khi khai chiến, ngoại trừ Thương Quốc thì dân chúng trong thiên hạ đều cho rằng Thương Quốc sẽ là bên thua, phán đoán này tuy rằng có sự ảnh hưởng của cuộc chiến phạt Tấn, càng quan trọng hơn chính là có rất nhiều người so sánh qua quân lực của Thương Quốc và các nước, cho rằng binh lực của các nước có ưu thế rất lớn, cũng không phải Thương Quốc đang rơi vào đầm lầy Sở Quốc có khả năng chống lại.
Thêm nữa, lúc đó uy lực của trọng kỵ binh làm cho thiên hạ khiếp sợ, tất cả mọi người đều cho rằng Thương Quốc không hề chuẩn bị để khai chiến, nhưng lại bán trang bị trọng kỵ binh cho các nước, đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.
Trong lúc chiến tranh, Hồng Y đại pháo xuất hiện, đánh bại liên quân của ba nước, điều này làm cho người trong thiên hạ thay đổi dự đoán trước đó, cho rằng Thương Quốc có thực lực giằng co với các nước.
Phạm Quốc diệt, Khang Quốc tan tác, lại thêm thế yếu của liên quân ba nước trên tiền tuyến, người trong thiên hạ giờ mới hiểu được, đại thế của Thương Quốc đã thành, phần thắng của cuộc chiến tranh này đã triệt để nghiêng về phía Thương Quốc.
Mãng Quốc diệt vong, chính là một biểu hiện của đại thế này.
Nếu không, Hoàng Đế Mãng Quốc cũng sẽ không bị thế tộc trong nước và quân đội bên ngoài làm cho cùng đường mật lộ, mạo hiểm tiến hành một trận chiến.
Tin tức truyền tới tân Thương Thành, Dương Mộc rất cao hứng.
Thương Quốc và các nước khai chiến lâu như vậy, đánh bại từng quốc gia một, trong đó Mãng Quốc là dễ dàng nhất.
Có thể nói, đó là một trận chiến định thắng thua.
Trong này, Công lớn là do bức thư kia của Lý Ngự, mạo hiểm làm ra một phần tiền đặt cược.
Công lao lớn như vậy, tất nhiên không thể thiếu được một lần ngợi khen.
Sau mười mấy ngày, chiếu ngợi khen đã vào bên trong Mãng Quốc.
Lý Ngự tuyên đọc chiếu thư của Hoàng đế trước toàn thể tướng sĩ, biểu dương sự anh dũng của các tướng sĩ, ban thưởng điểm và rượu ngon, đặc biệt cho phép tướng sĩ ra sức uống ba ngày.
Đại cục đã định, vì rút ra binh lực trợ giúp chiến trường chính, Lý Ngự cũng không ở lâu trong Mãng Quốc.
Hắn nâng đỡ một chut quan chức khôi lỗi, chiêu mộ một chút phủ binh, sau đó để hàng quân phối hợp, một lần nữa sắp xếp, cân bằng thế lực khắp nơi, hứa hẹn cho rất nhiều chỗ tốt. Sau đó Lý Ngự lưu lại hai vạn quân Thanh Long, chính mình xuất quân lui ra khỏi Mãng Quốc, hội hợp với đại quân chủ lực do Vệ Trung Toàn chỉ huy.
Ngay đêm hội quân, Vệ Trung Toàn mở tiệc tẩy trần cho Lý Ngự, uống rượu nói chuyện về cuộc chiến diệt Mãng, nhưng trong lòng Lý Ngự có một tư vị khác.
Ngày đó, cảnh tượng Hoàng Đế Mãng Quốc đâm đầu vào cột gỗ tự sát ngay trước mặt hắn, vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, không thể lái đi được.
- Đại Nguyên soái, ngài nói diệt một quốc gia lại một quốc gia, liệu sẽ mang đến tai nạn sâu nặng cho thiên hạ, có ý nghĩa gì?
Lý Ngự không khỏi hỏi.
- Vậy ngươi có biết, tại sao ở trong Thanh Long quân, ngươi lại xếp hạng bên dưới Khuất Dũng không?
Vệ Trung Toàn hỏi ngược lại.
- Chuyện này... Kính xin Đại Nguyên soái chỉ giáo.
- Thiên hạ hỗn loạn đã lâu, bốn trăm năm trước, Thiên tử Đại Lễ kinh sợ thiên hạ, giữa các nước cũng không chiến sự. Nhưng mấy trăm năm này, thiên hạ Đại Lễ được khai phá, rất nhiều chỗ man di mọi rợ dần dần đã biến thành ốc thổ, nhân khẩu tăng trưởng gấp mười lần, đây chính là vẻ đẹp của thái bình. Mà Thương Quốc ta, nhìn như mang họa binh đao, nhưng kỳ thực là đang bình định thiên hạ, công ở ngày sau. Ngươi không cần thiết suy nghĩ nhiều, lần này lập công lớn, đã rất tốt.
Lý Ngự lắc đầu nói:
- Trận chiến lần này cũng không phải đại chiến, nhưng tướng sĩ bên ta cũng tử vong hơn vạn. Ta thân là Đại tướng nào có thể thản nhiên được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận