Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 578: Thái Tử Rèn Luyện

Chương 578: Thái Tử Rèn Luyện

=== oOo ===


Chương 578: Thái Tử Rèn Luyện

Thực lực Tấn Quốc bỗng suy yếu nghiêm trọng.
Không thể không cầu cứu Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, đưa ra yêu cầu cùng nhau gánh vác việc cung cấp quân lương cho liên quân.
Hai nước Nguyễn Ngụy chỉ biết sơ qua về tình huống lần này, cũng đành phải đồng ý, hiện giờ quân lương của liên quân ba nước đều do hai nước này phụ trách.
Đầu tháng chín, Dương Mộc và Thừa Tướng Khổng Thượng Hiền, Tằng Thập Tam cùng nhau xem xét toàn bộ những văn thư nhắc đến Tấn Quốc, vua tôi ba người đều nhất trí cho rằng, đã đến lúc công chiếm Tấn Quốc rồi.
Làm chuyện này cũng không có gì, hoàn toàn có thể áp dụng cách thức như cuộc chiến phạt Tấn lúc trước, dẫn binh đánh thẳng vào trong Tấn Quốc là được.
Đến khi ấy quân đội của Tấn Quốc ở tiền tuyến sẽ không thể không quay về phòng thủ.
Chiến cuộc giằng co ở tiền tuyến cũng sẽ bị phá vỡ ngay thôi.
Khi đó Tấn Quốc sẽ bị dắt mũi dắt đi, bên đông tường đổ bên tây đắp thành, cho dù có hàng trăm vạn quân lính thì cũng sẽ bị hao tổn không còn.
Kế sách của vua tôi đã định, bèn lên kế hoạch để cho quân lính nhanh chóng hành quân, ngoài ra còn chiêu mộ thêm năm mươi vạn phủ | binh ở trong nước, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng, tóm gọn Tấn Quốc vào tay.
Dựa vào quốc lực trước mắt của Thương Quốc thì có thể lấy ra được năm mươi vạn phổ binh đã là hết sức, nếu muốn thêm nữa sẽ làm thương tổn đến căn cơ đất nước.
Cứ như thế, đến khi Dương Mộc đã nghĩ xong chiếu thư rồi thì đột nhiên có quân báo khẩn cấp truyền về từ tiền tuyến, sáu mươi vạn đại quân mới tuyển mộ của Nguyễn Quốc đột ngột đánh vào nơi Thanh Long quân trú đóng tại bắc bộ của đất Sở, muốn từ nam bộ Thương Quốc xông thẳng vào!
Sau khi nhận được tin tức này, Dương Mộc vội vàng triệu tập văn võ đại thần thượng nghị đối sách.
Nói thật, một chiêu này của Nguyễn Quốc khiến cho Dương Mộc rất đau đầu.
Hơn nữa, hắn cũng biết rằng nếu không phải bởi tiền tuyến hỗn loạn thì Nguyễn Quốc đã ra tay từ hai tháng trước rồi.
Nguyễn Quốc tổ chức đại quân sáu mươi vạn binh lính cùng nhau tấn công phía tây nam của Thương Quốc, đây chính là một nước CỜ
hết sức mạo hiểm.
Chiến tuyến quá dài, việc tiếp tế lương thảo là một vấn đề rất lớn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ sụp đổ ngay.
Nhưng nếu thành công thì có thể đem đến cho Thương Quốc một cái phiền phức lớn, ảnh hưởng được đến toàn bộ chiến cuộc.
Theo một góc độ khác thì chiêu này của Nguyễn Quốc giống hệt cách Thương Quốc đang chuẩn bị công lược Tấn Quốc, hiệu quả cũng
tương tự.
Nếu như đây là binh lính của Ngụy Quốc thì Dương Mộc sẽ không coi trọng đến thế.
Bởi vì cái này liên quan đến quốc sách hạng nhất của Nguyễn Quốc.
Ngày trước Thương Quốc đã thi hành một loại chế độ đóng quân và quân dự bị, chỉ cần là nam thanh niên đủ mười sáu tuổi, cơ thể không bị khuyết tật thì đều phải đi tham gia huấn luyện quân sự.
Sau đó cách ba năm một lần, nhân lúc nông nhàn thì phải đến quân doanh tại địa phương điểm danh, học chiến thuật chiến đấu.
Cứ như thế, vừa có thể chiêu mộ được tân binh, vừa có thể cầm vũ khí chiến đấu, biến thành một nghề mới - Quân lính.
Nhận thấy được điều kỳ diệu ở trong đó, Nguyễn Quốc cũng bắt chước làm theo, hơn nữa còn bổ sung thêm điều kiện về thuế, nói cách khác đây không chỉ là nghĩa vụ của bọn họ mà còn có thể miễn giảm thuế cá nhân.
Vậy nên Dương Mộc cực kỳ đề phòng sáu mươi vạn đại quân này.
Nếu không có một quân đoàn ngăn cản thì toàn bộ phương nam của Thương Quốc sẽ bị tàn phá.
Nhưng hiện giờ lục đại quân đoàn đều đang tham gia chiến sự, quân đoàn Thanh Long dù không có ác chiến nhưng số lượng chỉ có hơn năm mươi vạn, còn đang gánh vác trách nhiệm trấn thủ toàn bộ đất Mãng, đất Sở, đất Vân và đất Phạm, binh lực đã phân tán ra, không thể phân phối được nữa.
Chỉ bằng năm vạn cấm vệ quân ở tân Thương Thành và phổ binh từ các nơi thì không đủ.
Mối nguy trước mắt không thể chậm trễ!
Vua tôi mật nghị suốt đêm, cuối cùng Dương Mộc vỗ bàn:
- Thương Quốc thà rằng nhất thống chậm đi cũng không thể mạo hiểm để cho quân Nguyễn có cơ hội lợi dụng.
Năm mươi vạn đại quân vừa được chiêu mộ, ngay lập tức được triệu tập xuống phía nam, chặn đường tiến quân của Nguyễn Quốc.
Cùng với đó, để cho mọi việc ổn thỏa, Dương Mộc hạ chiếu ngay trong đêm, lệnh cho Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long hỏa tốc trở về, thống lĩnh năm mươi vạn binh lính này.
Dương Mộc vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, bèn ra một quyết định kinh người, muốn thân chinh, đi thuyền thông qua Đại Vận Hà đến biên giới để khích lệ tinh thần quân sĩ.
Nửa tháng sau, khi Dương Mộc đến được thành Tinh Ninh ở phương nam, trong đại doanh, Vệ Trung Toàn đang cầm bản đồ do thám báo vẽ lại cân nhắc tình hình.
Vệ Trung Toàn không hề cảm thấy bất ngờ trước quyết định điều mình tới nam cảnh Thương Quốc để chỉ huy cuộc chiến, ngược lại còn không hề chậm trễ mà tiến vào trạng thái.
Dương Mộc đưa mắt nhìn vị lão soái này, cười nói:
- Thân là một Đại Nguyên Soái lại bị điều đến nơi này phòng thủ quân Nguyễn, ái khanh có muốn nói gì không?
Vệ Trung Toàn cười to đáp lại:
- Bệ hạ thân là vua một nước, chẳng phải cũng đã tới rồi hay sao? Đại Thương ta đã diệt được Sổ Quốc, chiếm cứ nửa giang sơn của thiên hạ, thần ngồi ở đất Sở cũng chẳng làm gì, còn không bằng bằng đến đây chém giết!
Vua tôi lại cùng nhau cười, việc quân sự đã bàn bạc xong xuôi.
Nhưng mà, Vệ Trung Toàn không ngờ rằng sau lưng Dương Mộc lại xuất hiện một thiếu niên, mặc một bộ nhung trang của binh sĩ, sải bước đến trước mặt mình.
- Đây là... Thái Tử điện hạ!
Vệ Trung Toàn bất ngờ, không thể lường trước được cả Hoàng đế Bệ hạ và Thái Tử điện hạ đều xuất hiện ở nơi này.
- Quân nhi, còn không mau chào lão Nguyên Soái.
Dương Mộc nói.
- Dương Quân xin ra mắt lão Nguyên Soái.
Dương Quân cúi người bái một cái.
- Thái Tử làm vậy lão thần tổn thọ mất.
Vệ Trung Toàn vội vàng trả lễ, rồi sau đó nghi ngờ hỏi:
- Thưa Bệ hạ, không biết lần này Thái Tử đến đây...
- Thái Tử đã không còn nhỏ nữa, Trẫm muốn để nó theo khanh rèn luyện một chút, học thêm kiến thức cũng là việc tốt.
Hốc mắt Vệ Trung Toàn ướt át.
Ở Thương Quốc, hắn là người duy nhất có thể được nghe Hoàng Đế nói về chuyện nhà trong số toàn bộ văn võ bá quan, cũng được Hoàng Đế vô cùng tín nhiệm.
Hắn biết, Hoàng đế Bệ hạ đang tu luyện một bộ võ công kỳ bí, có thể kéo dài tuổi thọ. Thái Tử Dương Quân dù không phải con trai duy nhất nhưng đã được phong làm Thái Tử từ khi còn nhỏ, mười phần chắc chắn sẽ là Hoàng Đế tương lai của Thương Quốc.
Hôm nay, Hoàng đế Bệ hạ giao việc dạy dỗ Thái Tử cho hắn, đây là một vinh dự vô cùng to lớn, còn mạnh hơn những sắc phong khen thưởng kia rất nhiều.
Ủy thác Thái tử, đây là sự tín nhiệm, hoàn toàn tín nhiệm.
- Thái Tử rất chăm chỉ học hỏi, nghe nói khi còn ở trong cung cũng đã thể hiện ra vẻ cần cù hiếu học, nghiêm khắc tuân thủ đạo hiếu, xã tắc Đại Thương ta không lo rồi!
Dương Mộc cười to:
- Ái khanh cũng đừng nuông chiều nó quá. Mà nhắc mới nhớ, những năm vừa qua Thái Tử chỉ ở trong cung, đọc sách cũng nhiều mà võ cũng rèn luyện không ít, chỉ có điều chưa từng được thực hành lần nào, vẫn chưa được lên chiến trường thực sự, phải đọc vạn sách mà vạn dặm đường cũng phải đi, rèn luyện thêm là chuyện tốt.
- Bệ hạ thấu đáo, Thái Tử vào quân, thần nghĩ nên lãnh chức vị giám quân.
Dương Mộc lắc đầu phủ nhận:
- Không được, chưa được luyện rèn luyện, nửa chữ cũng không biết, sao có thể làm giám quân được?
Vệ Trung Toàn nhíu mày:
- Không có chức vụ thì rèn luyện làm sao?
- Không!
Dương Mộc lắc đầu, giải thích:
- Ái khanh nói những lời này là sai rồi, trẫm tính để nó làm binh lính một thời gian, sau đó sẽ từ từ đề bạt lên, phải trải qua được hết lần lượt các chức vụ, Có được Cơ sở vững chắc thì mới coi như là rèn luyện.


Bạn cần đăng nhập để bình luận