Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 579: Trúng Kế

Chương 579: Trúng Kế

=== oOo ===


Chương 579: Trúng Kế


Vệ Trung Toàn không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì lời mà Dương Mộc vừa nói cũng rất có lý, rèn luyện chính là phải trải nghiệm được hết những tình huống ở trong quân đội, nếu chỉ làm giám quân đứng chỉ tay năm ngón thì cơ hội để được tôi luyện sẽ giảm đi rất nhiều, không thể hiểu được cảm giác khó khăn của nhân gian.
Nhân phẩm của Thái Tử vốn đã có tiếng tốt từ xưa, vậy nên Vệ Trung Toàn tin rằng chỉ cần Thái Tử điện hạ được trải qua sự rèn luyện nhất định thì sẽ tiếp bước được đương kim Bệ hạ.
Chính vì thế nên khi Vệ Trung Toàn nghe Hoàng đế Bệ hạ nói rằng sẽ để Thái Tử Dương Quân gia nhập quân ngũ, để cho con trai mình chịu sự quản thúc của hắn, thì đã lập tức hắn đã nghĩ đến việc giao cho Dương Quân một chức vụ có thể phô diễn tài năng của mình.
Nhưng hiện giờ Bệ hạ lại cố chấp không cho, Vệ Trung Toàn cũng chỉ đành chấp thuận.
- Vâng! Vậy để Thái Tử làm thư lại trước, đi theo soái trường, ngày ngày sửa sang án thư, qua lại giữa các doanh, giám sát hướng đi của quân doanh.
- Không được, phải bắt đầu từ binh sĩ trở lên, phải đổi tên đổi họ trà trộn vào mới được.
Dương Mộc phản bác.
Vệ Trung Toàn im lặng, rồi sau đó cúi người thật sâu, chấp nhận giao phó của Dương Mộc.
Dương Mộc cũng không nói gì nữa, vẫy tay gọi Dương Quân lại gần, vỗ mạnh vào vai con trai mình, sau đó quay người rời khỏi doanh trướng.
Vệ Trung Toàn nhỏ giọng hỏi:
- Vậy Thái Tử đã nghĩ ra được cái tên nào chưa?
Khó có thể trách hắn lại hỏi như vậy, bởi vì ở trong luật pháp của Thương Quốc, tên không thể đặt lung tung được, trong lời ăn tiếng nói của dân Thương Quốc cũng phải kiêng không nhắc đến hai chữ "Mộc" và "Quân", dù là quý tộc hay bình dân cũng đều như nhau hết.
Nếu Dương Quân dùng tên thật để trà trộn vào thì tất nhiên sẽ bại lộ thân phận của chính mình.
Dương Quân ngẫm một lát, rồi đáp lại:
- Vậy thì dùng chữ Quân khác đi, đồng âm mà thôi, cũng tránh cho việc khéo quá thành vụng.
Vệ Trung Toàn vỗ tay:
- Thái Tử nói rất đúng, vậy ngài muốn làm chức vụ gì?
Dương Quân trả lời:
- Gia nhập quân đội thì đương nhiên phải đi từ thấp đến cao, làm bộ binh hoặc kỵ binh đều được.
- Chuyện này...
Vệ Trung Toàn hơi khó xử. Không phải vì hắn không sắp xếp được, mà là cả bộ binh và kỵ binh đều là hai vị trí phải đứng ở tuyến đầu xung phong giết địch, đúng là Dương Quân Có võ công trong người, nhưng chiến trường hỗn loạn không thể đoán trước được điều gì, nếu thực sự liều chết xông lên thì có võ công cũng có làm được gì đâu, dù cho là cao thủ Thuế Phàm thì cũng sẽ bị vây công đến chết.
Thái Tử chính là nền tảng của một quốc gia, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Đến khi đó thì sợ rằng những người đứng mũi chịu sào sẽ là các tướng quân đứng đầu trong quân đội.
Nếu chuyện xảy ra ở một quốc gia khác thì sẽ không đến mức như vậy, Thái Tử chết trận thì không cần quá nhiều người chịu trách nhiệm đến thế, bởi vì Thái Tử không có thực quyền gì. Nhưng Thương Quốc là một quốc gia tập trung quyền lực vào tay hoàng gia, trong hình pháp còn có hình phạt tru di cửu tộc đang chờ, nếu Thái Tử xảy ra chuyện bất trắc gì thì sẽ gây ra một lần sóng to gió lớn vô cùng khủng khiếp.
Dương Quân hiểu được Vệ Trung Toàn đang lo lắng điều gì, vì thế nói:
- Đại Nguyên soái cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi Dương Quân sẽ không làm nhọc lòng Nguyên soái, tự bản thân ta biết cân nhắc thế
nào.
Vệ Trung Toàn nghiêm mặt đáp:
- Quan tâm gì chứ? Bổn soái phụng mệnh giám sát Thái Tử điện hạ rèn luyện trong quân, đương nhiên sẽ phải phụ trách an toàn cho ngài. Thế này đi, bây giờ bổn soái sẽ đi sắp xếp, cho ngài làm một kỵ binh.
Dương Quân nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Vệ Trung Toàn, bất đắc dĩ gật đầu, coi như đã đáp ứng.
Mãi đến tháng chín, sắc thu bắt đầu tràn về.
Đến tận lúc này Vệ Trung Toàn cũng không thấy Nguyễn Quốc có vẻ gì là sắp tấn công cả, lúc này mới giật mình ngẫm lại, chẳng lẽ đã
trúng kế rồi sao?
Sau khi tra xét kỹ càng mới phát hiện ra quân Nguyễn không hề phái cả quân đoàn đến biên cảnh phía nam của Thương Quốc, chỉ là một bộ phận nhỏ binh lính đi lại khắp nơi mà thôi, ra vẻ như là sắp đánh vào Thương Quốc nhưng thực ra lại đang chờ quân chi viện đến.
Điều này khiến cho Vệ Trung Toàn nảy sinh nghi ngờ.
Bởi vậy, sau khi điều tra hắn lại phát hiện thêm rằng, quân Nguyễn không hề cho thêm người đến tiếp viện, mà lại chỉ huy toàn bộ đại quân đến chiến trường chủ lực, chính là ở nơi tiếp giáp của hai nước Nguyễn Ngụy.
- Thì ra là thế!
Vệ Trung Toàn chợt hiểu ra, hóa ra đây chính là kế phô trương thanh thế của quân Nguyễn!
Nhiều năm rồi Thương Quốc luôn là người đi đầu trong việc tính toán mưu kế, nhưng hiện giờ thực sự đã bị Nguyễn Quốc chơi xỏ một Vố rồi.
Đúng là Nguyễn Quốc có điều động sáu mươi vạn đại quân, nhưng số quân lính thực sự được điều đến nam cảnh của Thương Quốc chỉ có mười vạn mà thôi.
Mười vạn quân này cũng chỉ có tác dụng mê hoặc, vậy nên mới không hề phát động chiến tranh.
Thuật che mắt!
Nghĩ trước thông sau, cuối cùng Vệ Trung Toàn cũng hiểu được sách lược của Nguyễn Quốc là gì.
Đơn giản chỉ là, thấy Tấn Quốc đang gặp thiên tai trong nước, lo rằng Thương Quốc sẽ tổ chức tấn công quy mô lớn cho nên mới nghĩ ra mưu kế này, nhằm kéo dài thêm thời gian cho Tấn Quốc.
Hoàn toàn chính xác, mục đích của Nguyễn Quốc đã đạt được rồi, thời gian Thương Quốc tấn công Tấn Quốc đã bị lùi lại hai tháng.
- Hừ, cũng chỉ là sắp chết Cố gắng giãy giụa mà thôi, dù có hồi quang phản chiếu dài đến đâu thì điều gì đến cũng phải đến.
Vệ Trung Toàn không hề nao núng, kéo dài thêm được một khoảng thời gian nữa thì sao chứ? Đã sớm đoán được nước đi của bọn họ thì có hề gì?
Chung quy lại thì Thương Quốc sẽ không mạo hiểm.
Bởi vì đại thế của Thương Quốc đã rõ rành rành, chế độ quân chính của Thương Quốc lại hoàn mỹ như thế, còn không chờ nổi từng đó thời gian hay sao?
Bị lừa thì cứ lừa đi.
Vệ Trung Toàn soạn thảo một bản tấu chương, trình lên triều đình, sau đó lại chuẩn bị rút quân, để lại mười vạn quân đóng nguyên tại chỗ, còn bốn mươi vạn còn lại thì khởi hành lùi về phía bắc.
Lùi lại là một nước đi hay, có Đại Vận Hà và đường ray cùng tồn tại ở đây, đừng nói là quân lương và quân nhu, ngay cả sĩ tốt bình thường đều có thể cùng lên tàu chiến và tàu hỏa, trong vòng mười ngày đã đến được bắc cảnh Thương Quốc, chuẩn bị tấn công Tấn
Quốc.
Không ngoài dự đoán của Vệ Trung Toàn, triều đình phê chuẩn rất nhanh.
Vệ Trung Toàn lập tức hạ lệnh: Mười vạn quân lưu lại nơi này đóng quân, không được hạ bớt CỜ xí ở doanh trại, phô trương thanh thế như lúc ban đầu.
Sắp xếp xong xuôi, Vệ Trung Toàn ra lệnh cho bốn mươi vạn quân còn lại cùng nhau lên phương bắc.
Đi một đường không gặp khó khăn gì, sau mười ngày đã đến bắc cảnh tiếp giáp với Tấn Quốc.
Lúc hoàng hôn, bốn mươi vạn đại quân bắt đầu dựng trại đóng quân tạm thời ở bên bờ sông.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Trung Toàn đi lên đỉnh núi nhìn ra xa, rồi hạ lệnh cho một đội phi kỵ lập tức tiến công.
Cùng lúc đó, quân đoàn Quy Nghĩa cũng tấn công vào đông cảnh của Tấn Quốc, mạnh mẽ khai chiến, đánh thẳng một đường công thành đoạt đất.
Quân thần Tấn Quốc quá sợ hãi, vội vàng báo cho hai nước Nguyễn Nguy, yêu cầu chi viện.
Nhưng mà, chuyện không được như ý muốn, Nguyễn Ngụy còn đang bận ở chiến tường, giằng co không ngừng với những đại quân đoàn Bạch Hổ, Kỳ Lân và Chu Tước, làm gì còn binh lực để điều động nữa?
Hơn nữa, gần biên cảnh của Nguyễn Quốc còn có một quân đoàn Huyền Vũ rình rập như hổ săn mồi, dù hai nước có gan phái viện quân đến thì cũng bởi đường dài nên thời gian phải kéo dài ra tận mấy tháng, đến lúc đó lại bị quân đoàn Huyền Vũ chặn lại thì biết làm sao?
Quân dân Tấn Quốc loạn như cào cào, Vệ Trung Toàn thay đổi kế hoạch, đối chiến lược thành bức hàng.
Toàn quân nhanh chóng thương nghị ra được đối sách.
Đó chính là, căn cứ vào tình hình trú binh hiện tại thì Tấn Quốc đang đóng quân ở bờ bắc của sông Trung Độ, bởi vì vua dân còn đang hỗn loạn nên chưa kịp chia binh.
Nếu Thương Quốc có thể tiến hành một cuộc tiến công bất ngờ làm cho đối phương không kịp trở tay, rồi sau đó dẫn đại quân áp sát đô thành của Tấn Quốc thì chắc chắn sẽ thành công.
Vệ Trung Toàn suy nghĩ một hồi, cảm thấy chiến lược này là thỏa đáng nhất, vậy nên bắt đầu cân nhắc thời thế, đúng là cần phải đánh với Tấn Quốc một trận rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận