Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 580: Tấn Quốc Kinh Sợ

Chương 580: Tấn Quốc Kinh Sợ

=== oOo ===


Chương 580: Tấn Quốc Kinh Sợ

Tấn Quốc diệt vong, không còn là chuyện gì khó, đây là tai họa trên trời giáng xuống mà thôi, cũng có thể xem như là một lần cảnh báo. Dịp tốt như vậy, không tận dụng là mất cơ hội.
Nhưng mà từ cổ chí kim, một đại quốc diệt vong, chính thức không đánh mà hàng thì từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ, nếu có thì chỉ là sự khác nhau giữa đại chiến và tiểu chiến mà thôi. Cái gọi là không đánh mà hàng, bình thường chỉ có thể là trung tâm quyền lực triều đình và thần dân vương độ, chính thức cả nước không đánh mà hàng, hầu như mãi mãi không thể xảy ra.
Quyết định được đưa ra, Vệ Trung Toàn sắp xếp tự mình trấn thủ phía nam sông Trung Độ để lên kế hoạch chỉ huy, cho tướng sĩ dưới trướng chia làm nhiều phần, để cho hai vạn khinh kỵ binh vượt sông ngay trong đêm, mang theo ba ngày lương khô, vượt đến phía sau quân Tấn.
Sau đó đại quân chủ lực phối hợp vượt sông, trong ba ngày phải gây áp lực làm cho quân Tấn tiến thoái lưỡng nan.
Hôm ấy, Vệ Trung Toàn mang theo một vài tướng lĩnh và một đội kỵ mã, xuất trại đi vòng ba mươi dặm, leo lên đỉnh đồi phía đông sông Trung Độ, dùng kính viễn vọng quan sát rõ mồn một địa hình doanh trại quân Tấn.
Hai ngày sau, hai vạn phi kỵ truyền tin đến, Vệ Trung Toàn hạ lệnh cho binh mã đi vào bờ bắc sông Trung Độ, đóng quân ẩn náu trong rừng, tất cả quân sĩ đều làm bếp lạnh, ăn mì nấu sẵn và lương khô, toàn quân không được nhóm lửa.
Tập hợp tướng lĩnh trong đêm, Vệ Trung Toàn bố trí lại một lần nữa, nói:
- Binh lực quân Tấn có chừng hơn ba mươi vạn, đây chắc chắn là phần binh lực duy nhất đủ khả năng chống trả đại quân ta. Quân ta đánh trận này, không cầu chém giết địch, chỉ cần xuyên phá quân địch làm loạn lòng quân, để làm cho Tấn Quốc khiếp sợ, khiến trong nước đại loạn, không có binh phòng trọ, như vậy sẽ phải quy hàng.
Quy hàng ?
Rất nhiều tướng lĩnh đang ngồi đó đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Lần này Vệ Trung Toàn mặc dù dẫn theo tân quân, nhưng không phải là cả quân đội từ đầu tới chân đều là tân binh, ý là về cơ bản thì đại đa số quân lính đều là tân binh, bình thường chỉ cần lên tới chức một chỉ huy nhỏ thì đều là lão binh từng nếm trải gió tanh mưa máu
rồi.
Những lão binh này, đa số được rút ra từ quân đoàn Thanh Long và Cấm Vệ Quân, cũng có một số phủ binh từng tham gia đại chiến ở Vương kỳ.
Nói tóm lại, quân lính trước khi nhập ngũ đều đã trải qua huấn luyện, có phải nằm xuống cũng không sợ.
Những tướng quân này, đều là những người dày dặn kinh nghiệm thống lĩnh binh lính, khi nghe nói Vệ Trung Toàn sau đó sẽ thúc hàng thì trong lòng trống rỗng.
Theo kinh nghiệm, muốn đánh thắng trận này quả là không dễ dàng.
Nhưng mà, nếu chủ soái đã có ý nghĩ này, thì toàn quân chỉ có thể tuân lệnh, cứ theo như thế mà làm mục tiêu trận này.
- Trận này phải đánh như thế nào?
Một vị tướng quân hỏi.
- Tập kích trong đêm.
Vệ Trung Toàn nói:
- Đêm khuya đột kích quân Tấn, là cách đánh tốt nhất! Chỉ cần quân Tấn không chết trận hết, quân ta liền có thể phô trương thanh thế, giả vờ truy sát, thực tế thì để quân địch tháo chạy. Chiến pháp này, chư vị có nghi vấn gì không?
- Tất cả theo quân lệnh.
Các tướng quân đồng thanh hộ.
Vệ Trung Toàn lập tức hạ soái lệnh:
- Mười vạn bộ binh từ cửa nam sông Trung Độ đột nhập doanh trại quân Tấn, sau khi đột nhập vào trại, tám vạn quân liều chết xung phong, hai vạn quân còn lại bày đại trận cung nỏ bắn yểm trợ kỵ bộ binh xung phong, hai vạn phi kỵ khác từ phía đông đột nhập vào xung kích chủ lực, bổn soái sẽ đích thân thống lĩnh ba vạn phi kỵ tiếp ứng các nơi.
Sau cùng, Vệ Trung Toàn nói :
- Ngày mai toàn quân sửa soạn, chuẩn bị thêm đuốc lửa! Canh một thì xuất binh, trước canh ba âm thầm tiến đến bao vây doanh trại quân Tấn, cuối canh tư, nghe kèn hiệu khai chiến!
Nửa đêm ngày thứ hai, giống với sắp xếp ban đầu, Vệ Trung Toàn chỉ huy toàn cục, đại quân giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim quân Tấn.
Trận chiến tối nay, quân Thương mai phục thành công.
Tất cả tướng sĩ quân Thương không ngờ được rằng ba mươi vạn quân Tấn sợ hãi tháo chạy nhanh như vậy, mười vạn quân Thương ngang dọc tấn công như vào chỗ không người. Trong lúc giao chiến, quận Tân phát hiện hai lối thoát phía sau lại không có quân Thương chặn khóa, thì giống như là thủy triều chạy về phía đó.
Thà rằng nói quân Thương dũng mãnh, còn hơn nói là phần nhiều nhân mã quân Tấn CO cụm vào nhau rồi tự mình giẫm đạp lên nhau
mà chết.
Dự tính ban đầu của Vệ Trung Toàn là thừa lúc trời chưa sáng, quân Tấn đang ngon giấc, tấn công mãnh liệt một trận, nhân cơ hội khuấy loạn doanh trại quân Tấn, sau đó từ từ yểm sát và truy đuổi.
Ai ngờ rằng khi xâm nhập doanh trại, lại dễ như trở bàn tay.
Trời sáng, ba mươi vạn quân Tấn cơ bản đã chạy trốn hết rồi, lương thảo, quân nhu, binh khí, áo giáp, cờ hiệu... trộn lẫn với máu, có thể nói là cực kỳ oanh liệt.
Rất nhiều tân binh sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, áp lực trong lòng quá lớn, không chịu nổi, có người lại còn nôn mửa tại hiện trường.
Đây là hiện tượng hết sức bình thường, tướng lĩnh các quân đều hiểu rõ, cũng không khiển trách gì thêm.
Trên thực tế, rất nhiều tướng lĩnh đang say sưa trong chiến thắng.
Trận chiến này, thắng dễ dàng quá.
Thảm cảnh của quân Tấn, cũng ngoài dự tính của quân Thương.
Mặc dù là một số lão tướng bọn họ, cũng rất nhiều người chưa từng gặp thảm cảnh này.
Rất nhanh, từ miệng của tù binh, Vệ Trung Toàn được biết chủ tướng quân Tấn là Vương Đào bị triệu gấp về kinh thành, nhiều tướng quân cũng bị thế gia đại tộc bí mật triệu hồi. Thanh thế chém giết của quân Thương ngập trời, quân Tấn lại không rõ thực hư, bèn như chim thú tán chạy, toàn quân tan tác.
Đại thế
Đây chính là đại thế!
Vệ Trung Toàn thầm than. Trong một năm qua, ưu thế của Thương Quốc quá rõ ràng, thiên hạ khiếp sợ, cho nên trận chiến này mới đạt
được hiệu quả như vậy.
Lúc này, hắn lập tức hạ đạt quân lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai lại chia binh hai đường, tiến sát kinh thành Tấn Quốc theo hai hướng.
Chỉ không tới mười ngày, đại quân đã đến cách Tấn Thành ba dặm.
Tấn Thành, lúc này đã chính thức sục sôi.
Tân quân và quân Quy Nghĩa của Thương Quốc, hai đạo quân tinh nhuệ áp sát, đại quân chủ lực của Tấn Quốc thì vẫn còn ở biên giới Nguyễn Ngụy, bây giờ trong nước trống rỗng, có mỗi ba mươi vạn đại quân cũng đã bị đánh bại rồi, làm sao có thể chống trả đây?
Vừa nghe xong tin quân Tấn bại trận, các đại gia tộc trong thành nhao nhác hoảng sợ.
Các thế gia đại tộc, dồn dập hạ lệnh trong tộc mau chóng hành động, bí mật tìm đối sách, di chuyển tài sản trong tộc, sau đó vội vã tháo chạy khỏi cái thành trì đang lung lay sắp đổ này.
Quân Tấn trong thành tuy không nhiều, song lại đều có tâm ý đầu hàng, cũng để tâm đến vấn đề tài sản, không tránh khỏi ý cậy có quân
lực mà hăng hái cướp đoạt một vố.
Thế là loạn binh hỗn chiến lập tức nổ ra, tiếng chém giết động trời khắp ngõ ngách đường phố, không có một chỗ nào may mắn tránh
được.
Sau khi Hoàng đế Tấn Quốc biết tin, lập tức điều động quân đội, cấm vệ đi đến các kho phủ ở trong thành.
Quan lại ai ai cũng liều chết chém giết lẫn nhau, sau một canh giờ hỗn chiến, thế tộc lưu vong chung quy không địch nổi quân chính quy, cuối cùng vứt lại thi thể đầy đường mà chạy thoát thân.
Các nhà quan tước chạy trốn bị chém giết, vô cùng tức giận, nhục quá hóa điên, không cam chịu chuyện này, cũng giơ đuốc cầm gậy, cướp bóc trắng trợn các cửa hàng trong thành.
Dân thương gia hoảng sợ tột độ, dồn dập chạy ra ngoài sân la hét , điên cuồng chạy trốn, sau khi tập hợp lại liền liều mạng chiến đấu với các thế gia đại tộc.
Lúc này, thủ quân trong thành đã như chim sợ cành công, nhốn nhác tìm cách làm sao trở về nhà tụ tập với tộc nhân để chạy trốn. Hơn nữa, vừa mới đánh trận với binh lính bảo vệ kho phủ, chết và bị thương không ít, nên sớm đã không còn tinh thần chiến đấu, nghe thấy quan viên tướng quân hô hoán thì đều giả câm giả điếc.
Cho tới trời sáng, khắp nơi trong Tấn Thành đã khói lửa nghi ngút, tiếng khóc, tiếng hô hoán, tiếng chém giết hòa vào với nhau, tiếng than thấu trời, hoàn toàn lâm vào tình trạng hỗn loạn mất kiểm soát.
Chẳng mấy chốc cổng thành bị mở ra bởi dòng người hỗn loạn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận