Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 581: Tấn Quốc Đầu Hàng

Chương 581: Tấn Quốc Đầu Hàng

=== oOo ===


Chương 581: Tấn Quốc Đầu Hàng

Trời sáng, phi kỵ quân Thương đã tới bên ngoài thành, liên tục hô hoán với đám người kia:
- Thương quốc không giết dân thường! Chỉ giết quý tộc thôi!
Mâu thuẫn gay gắt, khiến bách tính Tấn Thành sớm đã hận đám thế gia đại tộc tới thấu xương. Khi nghe được tin tức này, trong lòng xôn xao đại hỷ.
Thậm chí có rất nhiều người đứng ra chỉ điểm quân Tấn.
Những tên quý tộc trà trộn trong đoàn người bị chỉ điểm, liền bị đuổi tới chỗ phi kỵ của quân Thương , sau đó bị bắt giữ và đánh giết.
Đại quân Thương Quốc đến gần bên dưới thành, đại tướng thủ thành vội vã vào hoàng cung, vừa đi vừa chạy, miệng thở hổn hển không ra hơi, tức tốc vào tẩm cung để bẩm báo chuyện này.
- Bệ hạ, đại quân chiến bại, trong thành lại hỗn loạn nhiều ngày nay, quân Thương cũng đã tới bên dưới thành rồi!
Vương Hàm Ninh gấp gáp, ngơ ngác nói:
- Làm sao đây, phải làm sao bây giờ..?
“ Ngoài đầu hàng, còn con đường nào khác!"
- Ngươi, ngươi, ngươi... đầu, đầu hàng, đầu hàng vậy!
Chưa kịp nói hết, Vương Hàm Ninh liền ngồi bệt trên nền đất, đại tướng thủ thành định tới dìu đỡ, nhưng lại đi tới nửa đường thì chững lại, quay người vội vàng bước nhanh ra khỏi cung.
Sau giờ Ngọ, một lá cờ trắng to lớn được treo trên tường Tân Thành,
Một đội thái giám thị nữ bao quanh một chiếc long liễn, chầm chậm ra khỏi thành, sau đó là một số xe lớn, ngồi bên trên là các đại thần
và tướng quân.
Hoàng đế Tấn Quốc Vương Hàm Ninh tay ôm vương ấn ngọc tráp, mái tóc bạc trắng, sắc mặt tái xanh, run rẩy dâng ngọc tỉ trong tay trình lên cho Vệ Trung Toàn.
Trong hàng ngũ quân Tấn đều là sự lúng túng và hoảng hốt, chỉ có một số đại thần và tướng quân vì để lấy lòng chủ soái Thương Quốc Vệ Trung Toàn mà phải miễn cưỡng gượng cười .
Dâng xong ngọc tỉ, Vương Hàm Ninh run rẩy lùi xuống, đột nhiên thấy Vệ Trung Toàn chụp lấy tay hắn.
Thế là tức thì, cả người Vương Hàm Ninh như bị sét đánh, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Vệ Trung Toàn.
Trong đầu của hắn hiện ra ý nghĩ đầu tiên là Vệ Trung Toàn muốn diệt cỏ diệt tận gốc.
Hai chân hắn mềm nhũn ra, đang lúc định van xin tha mạng, Vệ Trung Toàn mở miệng nói:
- Ngươi không cần quá lo lắng, Bệ hạ đại Thương ta sẽ còn phong tước phong hầu cho ngươi nữa.
- Phong... phong hầu?
Cả người Vương Hàm Ninh vẫn run rẩy, nhưng nhìn chung đã thoải mái hơn trước, nói,
- Hoàng đế Thương Quốc định phong hầu cho trẫm... À, cho ta sao? Ngươi không lừa ta chứ?
- Đương nhiên rồi, đây đúng là ý định của Bệ hạ, ta tuyệt đối không giám truyền thánh chỉ giả.
- Vậy ngươi...
Vương Hàm Ninh chỉ vào cổ tay của mình, ý định biểu đạt rất rõ ràng.
Vệ Trung Toàn nói:
- Lẽ nào, ngươi định bỏ đi như thế hả? Mặc dù quân ta công chiếm Tấn Thành, nhưng các chư hầu và quan viên ở những nơi khác sẽ có ý định quy thuận triều đình hay không, thì không dám khẳng định rồi.
Trong lòng Vương Hàm Ninh trùng xuống, hỏi :
- Ý của ngươi là, sợ ta sẽ có ý định khác?
Vệ Trung Toàn gật gật đầu, nói:
- Đắc tội!
Vệ Trung Toàn vung tay, thuộc hạ lập tức hiểu ý, tiến lên giam giữ đám vương công đại thần này lại, sau đó đại quân từ từ tiến vào
thành, dán cáo thị để an dân.
Sau khi trải qua một trận gió tanh mưa máu, Tấn Thành vốn dĩ đã rất loạn lạc, bây giờ có quân Thương Quốc vào ở, ngược lại đã khôi phục lại trật tự được một chút. Lão bách tính thấy quân Thương Quốc rất thân thiện bàn tấp nập nhộn nhịp quay trở về nhà.
Cũng không hẳn là những lão bách tính này có trái tim rộng lớn, mà là từ trận chiến công Tấn hơn mười năm trước, quân Thương đã từng vào ở Tấn Thành gần nửa năm, tất cả bách tính đều biết kỷ luật của quân Thương rất nghiêm ngặt. Thậm chí có người còn nhớ trong khoảng thời gian đó, không có một ngày nào đám quý tộc dám ức hiếp dân lành.
Lần này, quân Thương lại một lần nữa vào trong Tấn Thành, truyện lúc trước vẫn còn mới mẻ trong ký ức của rất nhiều bách tính, nên độ tín nhiệm đối với quân Thương cũng tăng lên mấy phần.
Không đến thời gian hai ngày, Tấn Thành bị chiếm đóng, chuyện Hoàng đế Tấn Quốc dâng ngọc tỉ đầu hàng cũng đã lan truyền khắp nơi.
Chuyện này khiến nhiều người dân Tấn Quốc cảm thấy vô cùng bị thương.
Tiếng oán than, khiển trách, sợ hãi... các loại cảm xúc ngập tràn trong dân gian.
Tấn Quốc lập quốc đã lâu đời, tố chất và trình độ văn hóa của người dân luôn chiếm vị trí hàng đầu trong các nước, cho nên văn hóa yêu
nước cũng thuận nước dong thuyền.
Đáng nói ở đây là, chỉ cần một nước có người đọc sách, tinh tường đạo lý, thì cho dù nước đó có đen tối, mục nát tới đâu, lúc mất nước cũng có người cảm thấy đau buồn thê lương.
Cuộc sống của lão bách tính ở Tấn Quốc cũng không tệ lắm, từng là một bá chủ, tuy rằng quốc lực đã sắp không xong rồi, nhưng cuộc sống của lão bách tính trong dân gian vẫn không có trở ngại. Hầu hết là sự phẫn nộ, chỉ tiếc mài sắt không thể nên kim, và sự không cam lòng với chất lượng cuộc sống đột nhiên thay đổi.
Chư hầu các nơi, tất nhiên rất bất mãn với hành động đầu hàng của triều đình, dồn dập tự lập.
Thế nhưng, Tấn Quốc lúc này làm gì còn năng lực chiến đấu?
Đừng nói là chư hầu các nơi, ngay cả lúc Vương Hàm Ninh chưa đầu hàng địch, Tấn Quốc cũng không thể điều ra thêm binh mã, bây giờ
đâu ra năng lực tài chiến nữa?
Chư hầu các nơi đều không ngốc. Trên thực tế, với sức mạnh của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ có một chút tư binh mà thôi, tất nhiên biết mình không phải là đối thủ của mấy chục vạn đại quân của Vệ Trung Toàn, huống hồ vẫn còn quân đoàn Quy Nghĩa đang tiến công
mãnh liệt nữa chứ.
Cái bọn họ mong chờ, đó là danh phận đại nghĩa mà thôi.
Cũng không nên quên, trên chiến trường chính ở giáp giới ba nước Nguyễn, Ngụy và Thương, vẫn còn trăm vạn quân Tấn!
Trăm vạn quân Tấn này, có thể nói là đại quân chủ lực của cả Tấn Quốc, bất luận là trang bị hay là tướng lĩnh đều không phải ba mươi vạn quân Tấn trước đó có thể so sánh. Đợi khi trăm vạn quân Tấn này về nước, còn có thể bảo vệ được Cơ nghiệp của Tấn Quốc.
Chư hầu các phương của Tấn Quốc nghĩ như vậy, nhưng hai nước Nguyễn, Ngụy lại không nghĩ như thế.
Để trăm vạn quân Tấn về nước cứu viện Tấn Quốc?
Không thể nào!
Phải biết rằng, hiện nay quân chủ lực của hai bên vẫn đang giằng co, liên quân ba nước vẫn tỏ ra hơi yếu thế, khi đối mặt với uy lực khủng khiếp của Hồng Y Đại Pháo, cơ bản là không sức mạnh nào có thể dùng được. Nếu trăm vạn quân Tấn bị điều về nước, thì đồng nghĩa là một cái thùng gỗ đã mất đi một phần ba số ván gỗ, không phải trong phút chốc sẽ sụp đổ sao?
Đến lúc đó, diệt vong sẽ không chỉ mỗi mình Tấn Quốc!
Vì vậy, Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thái Nhị và Hoàng đế Ngụy Quốc đích thân tới biên cảnh, nói rõ với thống soái quân Tấn Hoa Ôn Kỳ, thành bại trận chiến này không phải ở trong Tấn Quốc mà là chiến trường chính tại đây. Nếu như chiến trường chính thất bại, thì tất cả sẽ chấm hết, cho dù lúc này Hoa Ôn Kỳ quay về cũng không giải quyết được việc gì cả. Cho dù có đoạt lại được đất nước từ trong tay Vệ Trong Toàn đi nữa, tới lúc đó cũng không tránh khỏi họa mất nước.
Đồng thời, Nguyễn Thải Nhị và Hoàng đế Ngụy Quốc còn cam đoan rằng, một khi đánh bại chủ lực quân Thương thì sẽ giúp Tấn Quốc phục quốc.
Điều này khiến cho Hoa Ôn Kỳ rơi vào tình thế khó xử.
Phó soái Trâu Cát đã không ngồi yên nổi nữa.
Lúc đầu, hắn vốn dĩ là một thần tử dựa vào nịnh bợ mà lên chức, sau khi phò trợ Vương Hàm Ninh lên làm Hoàng đế, hắn liền dẫn dắt trăm vạn đại quân tới nương nhờ, giúp đỡ Vương Hàm Ninh ổn định hoàng vị. Trận chiến phạt Thương lần này, hắn tự biết năng lực không đủ, cho nên tự mình nhận lấy vị trí Phó soái.
Sau khi gặp Nguyễn Thái Nhị và Hoàng đế Ngụy Quốc, tâm sự liền lung lay.
Tiếp tục đại chiến?
Phục Quốc?
Trâu Cát biết rằng, hy vọng không lớn.
Tranh ăn với hổ, đến lúc đó chỉ sợ là một giấc mơ dài.
Hoa Ôn Kỳ trung thành tuyệt đối với Hoàng thất Tấn Quốc, một lòng muốn phục quốc, cứ cho là không tin, cũng sẽ cật lực thuyết phục bản thân bán tín bán nghi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận