Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 585: Tuyết Lớn Ngày Đông (2)

Chương 585: Tuyết Lớn Ngày Đông (2)

=== oOo ===


Chương 585: Tuyết Lớn Ngày Đông (2)

Quả thật, đây chính là suy nghĩ chủ yếu hiện tại của ba mươi vạn quân Tấn, chủ yếu là do Phó soái Trâu Cát này cầm đầu, truyền thụ rất nhiều quan niệm xuống dưới. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều tướng lĩnh cấp cao bên quân Thương đến an ủi, truyền xuống không ít quan niệm, hứa hẹn không ít chỗ tốt, phác họa lên một bức tranh vô cùng tốt đẹp. Bây giờ, toàn bộ đại quân đều hướng tới việc thống nhất, hướng tới một bầu không khí hòa bình.
Hai quân Nguyễn Ngụy sống những ngày gian nan, mà trong đại doanh quân Thương, Tư Mã Hoành làm Thống soái chính, cũng đang
suy nghĩ một con đường.
Năm nay tuyết tới quá sớm, mùa đông hình như dài ra không ít.
Nói cách khác, trong hai ba tháng tiếp theo, có thể sẽ không có cuộc chiến nào.
Chẳng lẽ, bốn đại quân đoàn chủ lực của Thương Quốc cũng phải cầm cự như thế?
Đối với bốn đại quân đoàn chủ lực đã quen tiết tấu nhanh mà nói, khó mà tiêu hóa được việc hai ba tháng không đánh giặc. Chờ đợi quân địch liếm tốt vết thương rồi, đây chính là một chuyện cực kỳ dày vò.
Phải chủ động xuất kích!
Lúc này, hai đại quân Nguyễn Ngụy đang ở trong tuyết tu sửa, không phải là một cơ hội cực kì tốt sao?
Mười ngày sau, đại doanh quân Nguyễn.
- Báo!
Một tiếng báo kinh hãi vang lên, kinh động tới vài tên tướng lĩnh quân Nguyễn đang sưởi ấm trong lều. Chủ soái Ninh Mạc quay đầu qua, giống như chim sợ cành công.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thấy một gã binh lính xông vào, Ninh Bạc biết đối phương nhất định có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo.
Binh lính báo tin tràn đầy lo lắng, ôm quyền bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Tướng quân, quân Thương xuất động quy mô lớn!
Nghe thấy lời đó, nhóm tướng lĩnh quân Nguyễn trong lều đều đứng lên, vẻ mặt kinh hãi.
Tuy rằng nói hiện tại liên quân yếu thế, nhưng nếu quân Thương đánh tới, tốt xấu cũng phải phản kháng một chút chứ?
Cũng không thể không làm cái gì, chỉ ngồi thủ trong doanh trại này được?
Ninh Mạc không nhịn được hỏi:
- Có bao nhiêu quân Thương tiến công tới doanh trại quân ta? Đối phương là ai? Quân đoàn Bạch Hổ hay quân đoàn Kỳ Lân?
Tên lính xông vào bẩm báo ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:
- Không, Đại Tướng quân, quân Thương không hề tiến công tới doanh trại của quân ta, mà là di chuyển Hồng Y đại pháo.
- Di chuyển Hồng Y đại pháo?
Việc này làm cho chư tướng trong lều hai mặt nhìn nhau.
Uy lực của Hồng Y đại pháo, bọn họ đều đã lĩnh giáo qua, vì thế sau này mỗi khi xây dựng doanh trại, đều tận lực tách ra một ít, sợ bị Hồng Y đại pháo tập chung công kích.
Chẳng lẽ, quân Thương muốn làm như vậy?
Mấy tháng qua, bọn họ cũng phát hiện được một ít manh mối, đống đạn pháo kia cũng không phải nói có là có. Từ số lượng mà quân Thương phóng ra, hẳn là rất ít ỏi, nếu đem bắn tới quân doanh của hai quân Nguyễn Ngụy trong mùa đông này, đáng sao?
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Ầm ầm...
Àm àm...
Không chờ hắn hoàn hồn lại, một trận nổ vang trời liên tiếp phóng tới.
Lộp bộp...
Rất nhanh, chư tướng trong lều đều hiểu được uy lực của đạn pháo nằm ở đâu, ở chỗ nào.
Bởi vì, sau khi đạn pháo nổ vang, sẽ khiến cho tuyết trên lều trại đổ xuống!
Vốn doanh trại trong mùa đông đều dựng bằng gỗ, phòng ngừa bị tuyết đè sụp. Giờ bị chấn động lớn như vậy, rất nhiều lều trại đều đổ sụp, khiến cho các tướng sĩ bị đè bên dưới.
- Thì ra là thế.
Ninh Mạc vẫn duy trì bình tĩnh, hạ lệnh các tướng sĩ dọn dẹp tuyết đọng đúng giờ, phải giảm tổn thất xuống thấp nhất.
Nhưng mà, lúc này Ninh Mạc thiên tính vạn tính cũng không tính đến việc, hắn trúng kế.
m thanh của pháo, chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của quân Nguyễn thôi, đồng thời cũng tạo ra tiếng động thật lớn, che dấu đi âm thanh tập kích bất ngờ của đại quân.
Quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân phái ra năm vạn đại quân, hợp thành một xe ngựa kéo tuyết, chạy bằng băng trên mặt tuyết, chạy vụt tới phía tây doanh trại quân Nguyễn.
Ước chừng một tiếng sau, mới có binh lính quân Nguyên phát hiện ra cảnh tượng này.
Hỏng rồi!
Trong lòng cứ lẩm bẩm kế sách, Ninh Mạc bước qua tuyết đọng, nhanh chóng đi tới nơi đóng quân.
Có thể là do trong lòng lo âu, thân là một chủ soái, hắn bất chấp mà chạy vội trên tuyết vào trong doanh địa, làm cho nhóm binh lính thấy cảnh này đều vô cùng kinh ngạc. Đại Tướng quân Ninh Mạc từ trước đến nay đều rất ổn trọng, thế mà cũng có thời điểm lo âu như thế.
Gặp mặt, Ninh Mạc mở to hai mắt nhìn.
Bình tĩnh xem xét, thật ra hắn đã sớm đoán được quân Thương có lẽ sẽ thừa dịp này, vòng qua nhánh đại quân của bọn họ, tập kích phía sau, từ đó hai mặt giáp công. Nhưng dựa vào nhận thức bao năm qua, khiến hắn theo bản năng phủ nhận phán đoán này. Bởi vì theo hắn thấy, trong ngày tuyết lớn như vậy không có khả năng hành quân.
Nhưng mà hắn đã quên, quân Thương từ trước đến giờ vẫn luôn đánh vỡ thường thức.
Ví dụ tốt nhất chính là Hồng Y đại pháo, liên quân đến bây giờ vẫn chưa hiểu được, làm sao mà quân Thương có thể làm ra được loại thần khí như vậy, dùng cái gì chế ra, dùng nguyên lý gì, chẳng lẽ thật sự có Thiên Lôi giúp đỡ?
Trong mùa đông rét lạnh, tập kích bất ngờ trên cánh đồng tuyết trắng mờ mịt, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin nó là thật.
Phải biết rằng, đường trong những trận tuyết lớn như vậy, xe ngựa hoàn toàn không dùng được, mà nếu quân Thương áp dụng phương thức đi bộ, chuyện này sẽ làm cho liên quân cười đã luôn. Bởi vì hình thức này, quân Thương sẽ rất dễ bị lún sâu xuống tuyết, sẽ thành cá nằm trên thớt cho liên quân đánh trả, là một trong những hành vi tự tìm đường chết.
Tuy nhiên, sự thật là họ bị quân Thương hung hăng tát cho một bạt tai, thế mà lại nghĩ ra cách dùng ngựa kéo một tấm ván gỗ, khiến nó chạy như bay trên tuyết.
Chớp mắt liền biến mất!
Tốc độ này, quả thực là còn nhanh hơn gấp mười lần so với lúc hành quân đó!
Đó rốt cuộc... rốt cuộc là thứ quý gì vậy?
Quân Thương còn có bao nhiêu loại đồ vật như vậy nữa?
Ninh Mạc không rét mà run.
Hai quân giao chiến, tuy gần đây luôn túng thiếu, quân Thương có thần khí như vậy, chung quy vẫn khiến hắn cảm thấy không ổn.
Hắn khó có thể tin.
Hắn không thể lý giải được, tại sao lại có chiếc xe không có bánh xe, còn chạy trên tuyết nhanh như vậy, Còn nhanh hơn cả xe ngựa lúc bình thường, giống hệt như Hồng Y đại pháo, hoàn toàn đảo loạn nhận thức của hắn.
Nhưng mà, bây giờ hắn phải cố không suy nghĩ vấn đề này nữa, bởi vì hắn ý thức được, địch nhân chắc chắn sẽ không hành động mà không có mục đích, hao hết tâm tư để tạo ra chiến xa, khẳng định là có mục đích lớn.
Càng chết người chính là, gần mười vạn quân này chạy ra phía sau bọn họ!
Chẳng lẽ, quân Nguyễn gặp phải đại nạn rồi sao?
Tưởng tượng cảnh mười vạn đại quân tập kích doanh trại của hắn từ sau lưng, Ninh Mạc lạnh run cả người, toàn thân chấn động, hạ
lệnh:
- Nhanh! Hạ lệnh toàn quân lập tức phòng thủ, khẩn cấp ứng chiến!
Binh tướng trong doanh không dám làm trái, nhanh chóng chuẩn bị, giẫm lên tuyết động thật dày, hạ mệnh lệnh cho toàn quân.
Trong ba ngày này, thần kinh các tướng sĩ trong doanh trại quân Nguyễn đều buộc chặt nghi hoặc.
Quân Thương đâu?
Nói đánh lén mà?
Đánh lén ở đâu?
- Không xong! Không phải bọn họ muốn tiến công vào Nguyễn Quốc ta chứ?
- Hay là, muốn chặt đứt quân lương của chúng ta?
Liên tiếp mấy ngày không thấy quân Thương, toàn bộ tướng lĩnh đều phục hồi tinh thần lại.
Không hẹn mà cùng cảm thấy lạnh lẽo.
Rõ ràng đoán được sẽ xảy ra tình huống quân Thương tập kích vào trong Nguyễn Quốc, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào.
Bởi vì, không đuổi kịp!


Bạn cần đăng nhập để bình luận