Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 589: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (2)

Chương 589: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (2)

=== oOo ===


Chương 589: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (2)

Nguyên nhân của mọi chuyện đều nằm ở vấn đề chính trị của Nguyễn Quốc, quân Thương còn cố ý lợi dụng dư luận, tuyên truyền trong dân gian khiến cho dân chúng trong Nguyễn Quốc đều mang tâm lý sợ hãi, vậy nên khi quân Thương ồ ạt tiến công vào thì quân Nguyễn đều lâm vào tình trạng chia bè kết phát.
Đến lúc này, Vũ Quốc cũng có hành động, dường như đã hiểu được đại thế của Thương Quốc nên phải người sang Thương Quốc hiến
quốc thư biểu đạt sự trung tâm, sau đó phải binh cắn chặt liên quân của Nguyễn Quốc.
Ban đầu khi các phổ binh và tướng lĩnh trấn thủ phương bắc nghe tin thì đều muốn xuôi nam cần vương, nhưng lại bị Vũ Quốc ghìm chân không thể đi được, còn bị thiệt hại quân lính sau mấy lần giao tranh.
Đến đầu xuân, toàn bộ các thành thị xung quanh Nguyễn Thành đều bị Thương Quốc chiếm đóng, không còn nơi nào có thể giấu quân
được.
Như thế, quân Thương đã lợi dụng được mọi chỗ hở để bao vây được Nguyễn Thành.
Hiện giờ, Nguyễn Thành đã biến thành một thành trì cô lập.
Sau khi Nguyễn Thành bị phá, hầu như các thế gia quý tộc không muốn đầu hàng, bao gồm cả Nữ đế Nguyễn Thái Nhị, đều ôm theo vàng bạc châu báu chạy trốn về phía tây.
Tẩu thoát không chỉ là chạy trốn khỏi cái chết, mà còn là âm thầm thu binh chờ thời cơ vùng dậy tái chiến.
Đồng thời phải người đi du thuyết Vũ Quốc, liên hệ với Ngụy Quốc để cố giãy giụa lần cuối cùng.
Lúc này, đại tướng hiếm hoi còn sống của quân Nguyễn là Nguyễn Tây Quỳnh đã bí mật viết thư cho Tư Mã Hoành, dùng thân phận hoàng thất đầu hàng Thương Quốc, nhưng còn đưa ra điều kiện, muốn Thương Quốc phòng Vương cho hắn ta để có chỗ dựa về sau, sau đó toàn bộ hoàng thất của Nguyễn Quốc sẽ cùng quy hàng Thương Quốc.
Ý tứ của câu này rất rõ ràng.
Nguyễn Tây Quỳnh này, lúc cuộc chiến phạt Tấn thì bị Nguyễn Phú Ninh chèn ép không ngóc đầu lên được, mãi mới có được chút danh
tiếng.
Sau khi Ninh Mạc bại trận thì trong nội bộ Nguyễn Quốc đã không còn nhiều tướng tài nữa.
Hắn ta được trở thành người lãnh binh cũng dựa vào thân phận hoàng thất của mình, phụ trách chống trả với quân Thương.
Nhưng phong thư này của hắn ta đã chứng tỏ hắn ta chỉ bo bo giữ mình, hắn muốn dâng hoàng thấy Nguyễn Quốc lên để đổi lấy vinh
hoa phú quý cho chính mình.
Hoặc có lẽ, hắn muốn cướp đoạt đãi ngộ của Thương Quốc chuẩn bị cho Nguyễn Thái Nhị.
Mà dã tâm của hắn cũng lớn, hắn muốn Vương tước!
Phải biết rằng mấy năm nay Thương Quốc chưa từng trao vương tước cho ai, dù là Vệ Trung Toàn cũng mới là Công tước không có phong hào mà thôi.
Nguyễn Tây Quỳnh này hở ra là đòi Vương tước!
Dựa vào đâu?
Đám Hoàng đế đầu hàng kia cũng chỉ được phong Hầu tước là cùng, dù Nguyễn Quốc có điều khác biệt, thẳng thắn đầu hàng đấy nhưng được Công tước là quá đủ rồi, dựa vào đâu mà đòi cả Vương tước?
Ý uy hiếp rất rõ ràng.
Không cho thì không hàng, hai bên tiếp tục dây dưa với nhau.
Cho thì lập tức dẫn quân ra đầu hàng, thu được toàn bộ Nguyễn Quốc vào tay.
Tư Mã Hoành tức đến mức muốn đập bàn.
Ông đây chinh chiến hai mươi mấy năm mà mới chỉ là một Hầu tước hai sao, ngươi chỉ là hạng bại tướng mà thôi mà còn dám đòi tước Vương tước, dựa vào việc bán đứng quốc gia và chủ tử của mình sao?
Đúng là thứ được voi đòi tiên!
Nhưng bình tĩnh xem xét thì, chỉ lấy một cái Vương tước đổi lấy Nguyễn Quốc mà không tốn một binh một tốt nào thì vẫn có lời.
Chính vì vậy nên Tư Mã Hoành không dám tự ý quyết định, ra lệnh đưa thư về đến Thương Thành, giao cho Hoàng đế Bệ hạ định đoạt.
Dương Mộc đọc xong thì nghiến răng nghiến lợi, nghĩ mãi rồi cũng hết cách, loại bán chủ cầu vinh này hắn không bao giờ tha thứ được, nhưng thân là một Hoàng đế hắn phải suy xét mọi chuyện từ đại cục.
Cuối cùng, vẫn là Khổng Thượng Hiền nhắc nhở hắn:
- Tiểu nhân có cách đối phó với tiểu nhân, thần thấy không ngại đáp ứng trước rồi sau này thay đổi sau cũng chưa muộn, trước tiên phải loại bỏ được một kẻ thù bên ngoài.
Dương Mộc bật cười ha hả, đúng là một lời thức tỉnh người trong mộng.
Cũng phải, Thương Quốc đã gần thống nhất được thiên hạ rồi, đến khi ấy cũng chỉ như là thanh lý một đám không ra gì mà thôi, có sao đâu?
Nguyễn Tây Quỳnh đang ở Nguyễn Quốc, trước khi đầu hàng thì chắc chắn không tóm được hắn ta rồi, đến khi Thương Quốc tiếp quản Nguyễn Quốc hoàn toàn rồi thì tính kế tiêu diệt hắn là được.
Khi màn đêm buông xuống, Dương Mộc cho gọi Thẩm An đến, bí mật dặn dò một hồi.
Ngày hôm sau, Dương Mộc hạ chiếu:
- Nguyễn Quốc đã diệt, Nguyễn Tây Quỳnh lập được công lớn, Thương Quốc đặc biệt khen ngợi và sắc phong Vương tước, làm gương cho xã tắc.
Trước đó hắn đã bí mật cho người đi ngầm báo cho Tư Mã Hoành.
Làm như thế, có thể trấn an được Nguyễn Tây Quỳnh, cũng thông báo cho toàn thiên hạ để cho Nguyễn Tây Quỳnh không có đường lui nữa, chỉ có thể đầu hàng theo ước định hoặc là bị hoàng tộc Nguyễn Quốc kiêng kỵ và bài trừ.
Thời gian trôi đi, chiếu thư đã nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạ, cũng truyền đến Nguyễn Quốc.
Lập tức, tiếng chửi bới châm chọc vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều phải nhìn Nguyễn Tây Quỳnh với một con mắt khác.
Nếu hoàng thất Nguyễn Quốc quy hàng thì Thương Quốc sẽ càng đối tốt với những thế tộc đã đầu hàng.
Lúc này, đám quân thần Nguyễn Quốc đang trốn chui trốn lủi đều chết lặng.
Chỉ có một mình Nguyễn Tây Quỳnh vui sướng khôn tả, lập tức dẫn tâm phúc xông vào tẩm cung, bắt giữ Nguyễn Thải Nhị nhốt vào một gian mật thất đã chuẩn bị từ trước.
Làm xong, hắn ta lập tức chạy đến những nơi đóng quân ra lệnh cho quân lính đầu hàng, đồng thời bắt hết các hoàng tộc và thế tộc lại đưa đến doanh trại của quân Thương, xem như chính thức đầu hàng.
Đám hoàng tộc thế tộc không hề tỏ ra bực tức mà còn vâng vâng dạ dạ liên hồi, khiến cho ai nấy đều ghé mắt.
Đêm ấy, Nguyễn Tây Quỳnh tổ chức yến hội, cười ha ha nói:
- Giờ lão phu đã có sự nghiệp lẫy lừng! Sau khi quy thuận Thương Quốc lão phu chính là Vương gia, càng vẻ vang hơn khi còn ở Nguyễn Quốc!
- Đúng là trò hề! Kẻ tiểu nhân cơ hội còn có thể xưng Vương sao!
Lúc này, chỉ có những người trung thành với hoàng thất mới lên tiếng phỉ nhổ hắn ta.
- Chỉ bằng sức của một người diệt được cả một quốc gia, trong thiên hạ này làm gì có ai bằng?
Nguyễn Tây Quỳnh hỏi ngược lại.
- Cõng rắn cắn gà nhà, ngươi còn nhớ mình là thành viên hoàng thất của Nguyễn Quốc không hả!
- Cổ hủ! Ngu dốt! Đại thể mất rồi, trung tâm để làm gì cơ chứ? Thuận theo đại thế để mưu cầu một danh phận hiển hách chính là đường lui tốt nhất dành cho toàn tộc Nguyễn chúng ta.
Sau cuộc đối thoại nọ, Nguyễn Tây Quỳnh cười thật to, mang theo ý say chuếnh choáng mà đi.
Sau đó, là một hồi giết chóc.
Tuy đêm nay là một bữa tiệc, nhưng thực ra là một buổi diệt trừ kẻ khác lòng.
Chỉ cần là những người không phục thì Nguyễn Tây Quỳnh đều giết chết hết.
Sau đó hắn ta có thể yên tâm làm một người dân của Thượng Quốc.
Mọi người đều biết Thương Quốc luôn lấy chữ tín làm đầu, sẽ không trở mặt hai lời, nếu đã tuyên cáo với cả thiên hạ là trao vương tước
cho hắn ta thì chắc chắn sẽ làm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận