Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 593: Diệt Ngụy

Chương 593: Diệt Ngụy

=== oOo ===


Chương 593: Diệt Ngụy

Trong ngoài đều khó khăn chật vật, quân đội Thương Quốc còn chưa tiến công, Ngụy Quốc đã rơi vào tình cảnh bi thảm, không gánh nổi
trước.
Hoàng đế Ngụy Quốc phát cáu trong cung, sau khi giải quyết xong một đám thần tử không ngừng tiến lên khuyên ngăn liền núp vào trong hậu cung, tìm một nơi thanh tịnh.
Bên quân đoàn Quy Nghĩa thì đang khua chiêng đánh trống chuẩn bị.
Vốn dĩ vì chuyện của Tấn Quốc, Đại Nguyên soái Đỗ Biên của quân Quy Nghĩa đã rất tức giận. Dù sao chủ ý ban đầu của triều đình là để quân Quy Nghĩa từ phía đông, trực tiếp đột tiến vào trong Tấn Quốc, làm lực lượng chính tấn công Tấn Quốc.
Thế nhưng, vì đủ loại nguyên nhân, Thống soái Vệ Trung Toàn dân bốn mươi vạn tân quân trực tiếp diệt Tấn Quốc, quân Quy Nghĩa gần như không làm gì nhiều cả.
Nếu muốn nói quân Quy Nghĩa có công lao gì, có lẽ công lao lớn nhất đó chính là đánh bại ba mươi vạn đại quân dưới trướng Tần Kham, nuốt sống Khang Quốc, đã cầm chân được một ít binh lực ở phía đông Tấn Quốc, trong lúc Vệ Trung Toàn suất lĩnh tân quân tiến Công Tấn Quốc, không hơn.
Đóng góp này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đối với quân đội bình thường, thì đã đủ rồi.
Nhưng làm một trong lục đại quân đoàn, quân đoàn Quy Nghĩa chỉ đóng góp công lao như vậy, thì có hơi không đủ.
Cho nên lần này, triều đình điều binh để quân đoàn Quy Nghĩa áp sát Ngụy Quốc, Đỗ Biên liền dốc hết sức, thề phải làm chủ lực đánh chiếm Ngụy Quốc, một lần liền đoạt được Ngụy Thành, thế mới xứng danh là quân đoàn Quy Nghĩa!
Tháng sáu, thời điểm nóng bức nhất trong năm.
Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng tới việc hành quân, đối với các tướng sĩ mà nói, nóng bức của mùa hè còn kém xa so với sự đáng sợ của trận tuyết lớn vào mùa đông giá rét. Làm binh lính tinh nhuệ của quân Thương, mạo hiểm hành quân dưới ánh mặt trời chói chang, căn bản không phải chuyện khó khăn gì.
Giữa tháng sáu, về cơ bản thì quân Quy Nghĩa đã sắp xếp xong, ở vùng phía đông Ngụy Quốc, chiến tuyến kéo dài ba trăm dặm, khắp nơi đều là doanh trại của quân Quy Nghĩa.
Thực ra đến bây giờ, binh lực của quân Ngụy đã không còn nhiều lắm.
Đại quân được bố trí trên biên cảnh Nguyễn Ngụy, thời điểm liên quân đại chiến, còn bị quân Huyền Vũ và quân Chu Tước cuốn lấy gắt
gao, có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Trong Ngụy Quốc, cho dù tính luôn cả phủ binh xả thân vì nước, cũng chỉ có
the
tập họp gần năm mươi vạn người mà thôi.
Trong năm mươi vạn người này, đa số là tân binh chưa ăn nằm ở chiến trường bao giờ, cho thủ thành còn được, nếu chém giết chính diện, chỉ sợ không tới nửa canh giờ đã bị Hồng Y Đại Pháo của quân Thương nổ ầm ầm làm mất dũng khí, sau đó thấy kỵ binh tấn công, không sợ tè ra quân mới là lạ.
Quân đội như thế mà muốn vùi đầu vào chiến trường, chỉ có đường tan nát.
Cho nên, quân Ngụy cũng là bình sứt chẳng cần giữ gìn, dù sao bốn phía đều là địch, Ngụy Quốc sớm hay muộn cũng phải mất, vẫn nên tính toán trước cho mình thì hơn.
Đáng nhắc tới chính là, Hoàng đế Ngụy Quốc tuy rằng không có lực lượng, cũng không có tâm chống địch, nhưng thủy chung không chịu cúi đầu cầu xin Thương Quốc bỏ qua. Nhắc tới đây, Hoàng đế Ngụy Quốc cũng chưa bao giờ tuyên bố chiếu chỉ thua trận.
Rất hiển nhiên, Hoàng đế Ngụy Quốc đã Có tính toán hi sinh vì nước.
Nhưng mà, thế gia quý tộc lại không nghĩ như vậy, mỗi người đều có lòng ích kỷ, mặc dù thế gia quý tộc cũng trung thành với Ngụy Quốc, nhưng không phải toàn bộ gia tộc đều ngu trung, sẵn sàng chết theo.
Rơi vào đường cùng, thế gia quý tộc buộc phải không ngừng khuyên can, cũng có lén giao thiệp với Thương Quốc.
Trong lúc này, tâm quân thần đều khó lòng hiểu hết.
Tới lúc này rồi, giữa quân thần khó tránh khỏi mâu thuẫn, một bên nghĩ làm sao khôi phục lại cái tổ, một bên lại nghĩ làm sao cho hết những cái trứng trong tổ.
Cực kì khó xử!
Đây chính là minh chứng cho đạo lý cây đổ bầy khỉ tan.
Quân đoàn Quy Nghĩa tiến công cũng không mãnh liệt, dù thế, quân Ngụy cũng phải vừa đánh vừa lui, chỉ có thể phòng thủ, không thể
tấn công lại.
Cái này không chỉ là vấn đề quân lực, mà là nếu như lỡ làm quân Quy Nghĩa trọng thương, vậy tương lai Thương Quốc thôn tính Ngụy Quốc, việc này sẽ bị thanh toán như thế nào?
Ở Ngụy Quốc, có thể lên vị trí Tướng quân cũng không phải là hạng người đơn giản, phía sau không chỉ có một đám tướng sĩ tâm phúc, còn có một gia tộc khổng lồ, cho dù không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho gia tộc.
Hiện tại, kết cục của Ngụy Quốc đã định, ai cũng không muốn đắc tội với Thương Quốc.
Cho nên, cả đoạn đường này quân Thương không tốn bao nhiêu sức, vẫn vững bước tiến về phía trước, trên cơ bản thì tốc độ vận chuyển Hồng Y Đại Pháp là bao nhiêu, thì tốc độ đại quân tiến lên là bấy nhiêu.
Rốt cuộc, thời điểm cách biên cảnh Ngụy Quốc gần 200 dặm, mới gặp phải một đợt chống cự quy mô không lớn không nhỏ. Sau đó, dưới sự uy hiếp của Hồng Y Đại Pháo, quân địch cũng tan rã, từng người chạy trốn.
Đầu tháng 8, thế gia đại tộc trong Ngụy Quốc kêu gọi quân đội nổi loạn, đánh vào hoàng cung, áp giải Hoàng đế Ngụy Quốc, Thái tử và đám người Thái hậu phi tần, chính thức dâng cho quân Quy Nghĩa.
Đối với việc này, Đỗ Biên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì lúc hắn suất lĩnh quân đội hát vang tiến mạnh, đã thu được không ít thư quy hàng của các thế gia đại tộc Ngụy Quốc. Đối mặt với một Hoàng đế hồ đồ ngu xuẩn, việc kêu gọi binh lính nổi loạn là điều dễ đoán, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để quy hàng.
Điều duy nhất khiến Đỗ Biên ngoài ý muốn chính là, Hoàng đế Ngụy Quốc lại không chạy trốn về phía Tây, khác hẳn với bản năng cầu sinh của con người.
Suy cho cùng, dù quân Quy Nghĩa có chiếm lĩnh được Ngụy Thành, Ngụy Quốc vẫn còn mảng lớn khu vực chưa rơi vào tay giặc. Nếu Hoàng đế Ngụy Quốc hoàn toàn tỉnh ngộ đầu hàng, còn có thể nhận được đãi ngộ không tồi.
Đây là tuyệt vọng sao?
Đỗ Biên cũng không suy nghĩ tiếp, cho đại quân đóng quân ở ngoài Ngụy Thành, lại mệnh lệnh vài ngàn người đến các tòa thành trì chấp nhận đầu hàng đóng quân, sau đó chính mình suất lĩnh một vạn đại quân tiến vào trong Ngụy Thành.
Tòa Ngụy Thành này, là tòa thành mà năm đó Ngụy Quốc và Tấn Quốc cùng nhau tranh giành. Cuộc chiến phạt Ngụy năm đó, tuy rằng bị bắt dời đô, nhưng vào cuộc chiến phạt Tấn sau đó, Ngụy Quốc lại đoạt về đất đai bị mất, một lần nữa dời đô trở về.
Hiện tại, tòa Cố đô này rơi vào tay giặc, rất nhiều thành trì còn lại, tự nhiên cũng thấy mà hàng rồi.
Từ đó, thiên hạ đại định!
Hoàng cung Thương Quốc.
Dương Mộc cầm một quyển tấu chương thật dài, thở dài nhẹ nhõm.
Hai mươi mốt năm!
Suốt hai mươi mốt năm qua, từ lúc mới đến, dùng trăm phương ngàn kế để sinh tồn, về sau lại chống đỡ kẻ thù bên ngoài, dẫn dắt toàn bộ quốc gia tiến về phía trước, có thể nói thành tựu khoa học kỹ thuật mà Thương Quốc lấy được ngày hôm nay, có hơn một nửa là do
tình thế bức bách, mới bất đắc dĩ tạo ra.
Hai mươi mốt năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Trong lịch sử Trung Quốc, Tần Quốc cải cách Thương Ưởng hai mươi năm, trở thành cường quốc trong thiên hạ, còn có Mông Nguyên dùng hai mươi năm quét ngang đại lục Á u. May mắn trong đầu hắn có thư viện để ăn gian, thời gian hai mươi năm đã có thể dẫn dắt Thương Quốc trở nên vô cùng mạnh mẽ, sắp thống nhất thiên hạ.
Tuy rằng, còn có một ít tiểu quốc chưa chính thức quy hàng, nhưng cũng không còn xa nữa.
- Tốt lắm, tiếp theo chỉ cần chỉnh hợp tất cả các quốc gia lại, thống nhất thành một Vương triều, cho dù là mấy quốc gia còn lại liên minh với nhau tiến công, cũng làm được gì đâu?
Dương Mộc duỗi lưng một cái, sau đó nói với Thẩm An:
- Đi gọi Hoàng Hậu tới, trẫm có một số việc muốn nói. Đúng rồi, gọi luôn các sư muội của nàng tới luôn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận