Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 615: Rầm Rộ

Chương 615: Rầm Rộ

=== oOo ===


Chương 615: Rầm Rộ

Thành Ngọc Kinh rơi vào tay giặc, Vương Triều Đại Khánh diệt vong.
Lý Ngự dẫn quân tiến vào Ngọc Kinh, điều quan trọng nhất bây giờ là phải đối mặt với những vấn đề trước đây của Vương triều vô cùng khổng lồ này để lại như thế nào.
Đầu tiên, bất kể trước đó đã dự tính như thế nào, thì sau khi vào thành các tướng sĩ vẫn có vẻ hơi hỗn loạn.
Bàn về sự to lớn, thành Ngọc Kinh không bằng Tân Thương Thành.
Bàn về vị trí trung tâm, giao thông cũng không tiện lợi bằng Tân Thương Thành.
Nhưng mà, tòa thành này lại có rất nhiều di tích nguy nga tráng lệ, giàu tính lịch sử mà Tân Thương Thành không có.
Phải biết rằng, dù là binh lính trong quân đoàn Thanh Long cũng có rất ít người từng đi qua Tân Thương Thành, nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, phần lớn các tướng sĩ vô cùng kinh ngạc, nhất thời ngơ ngác không phân biệt được phương hướng.
Cho dù trước đó rất có kỷ luật, nhưng nhóm binh sĩ vẫn tỏa ra khắp phố lớn ngõ nhỏ, có một ít dân chúng chống lại tạo ra những cuộc ẩu đả, toàn bộ mọi người lâm vào hoảng sợ và hỗn loạn, dân chúng kêu la ầm ĩ nháo nhào chạy trốn.
Tuy rằng Lý Ngự là một đại tướng đã từng dẫn binh tiến vào không ít Hoàng Thành của các nước khác, thế nhưng vẫn chưa từng diệt một Vương triều nào?
Cũng may, nhờ việc dẫn binh nhiều năm đã cho hắn có kinh nghiệm cực kì phong phú.
Lúc tướng lĩnh dưới trướng trình báo tình hình hỗn loạn này, hắn cau mày, nửa đêm triệu tập tướng lĩnh, bàn bạc biện pháp giải quyết tốt nhất.
Ban đêm, trong phú đèn đuốc vẫn sáng trưng, các tướng quân đều nói Hoàng đế Cơ Dung của Vương Triều Đại Khánh là một tai họa, không giết không thể bình ổn dân tâm, sẽ không ngừng gây họa về sau.
Lý Ngự cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tuân thủ lời hứa, tạm thời không xử lý Cơ Dung.
Dù sao, hắn cũng chỉ là một tướng soái mà thôi, nếu như tự tiện xử lý Cơ Dung, làm ra hàng động quá đáng, không chỉ bị thiên hạ chê trách, còn phá hỏng thanh danh của Hoàng đế Bệ hạ, đây không phải là điều mà một trung thần nên làm.
Đương nhiên, trừ việc đó ra còn có những việc khác, phải thu thập nhân khẩu, thuế ruộng của các nơi, đặc biệt là đồ tịch thu và các sách vở quan trọng của Vương Triều Đại Khánh.
Ngày hôm sau, quân đội bàn bạc lại việc này một lần nữa, nhóm mưu thần lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đưa ra ba kế sách.
Thứ nhất, quân thần hàng Thương đều không giết.
Thứ hai, toàn quân mở cửa Ngọc Kinh, chỉ để lại một ít lực lượng phòng giữ.
Thứ ba, thi hành pháp lệnh của Vương Triều Đại Thương, ổn định lòng người.
Xế chiều hôm đó, một ít văn lại trong quân đội lập tức bắt tay vào viết thông báo, tới sập tối, thông báo viết trên vải trắng đã được treo
khắp nơi trong thành.
Hừng đông ngày thứ hai, Lý Ngự dẫn theo một số văn lại dưới trướng, tự mình hẹn với một ít bộ lão của Vương Triều Đại Khánh, đề xuất rõ ràng kế sách và ba điều quy ước của bên mình.
Chưa hết, Lý Ngự cao giọng nói:
- Đại Thương tấn công Khánh, thực ra là báo thù rửa nhục, nếu là kẻ thù, tất nhiên chết! Nhưng mà, quân ta sẽ không cầm đao hướng về phía bình dân vô tội, các hương thân phụ lão Đại Khánh cũng không cần hoang mang sợ hãi! Ngày mai, quân ta sẽ mở Cổng Ngọc Kinh, đợi thánh chỉ của Thiên tử Đại Thương tới lại đặt ra quy củ.
Nhóm bô lão thảo luận, đều gật đầu tán thành.
Đây là kết quả tốt nhất, trong tình cảnh mất nước mà vẫn có thể bảo toàn tính mạng, không tổn thương tới thê nhi già trẻ, là điều cực kỳ không dễ.
Tin tức truyền ra, cuối cùng trong thành cũng có một chút sinh khí, phố xá bắt đầu có người ra vào.
Thực ra, sau khi luật pháp Đại Khánh bị hủy bỏ đã có lỗ hổng rất lớn.
Mà người Khánh lại không hiểu rõ luật pháp Đại Thương, cho dù văn lại trong quân Thanh Long có ghi ra, cũng không chắc chắn có thể hiểu hết toàn bộ, tất cả điều lệ và an ninh trật tự trong thành gần như trống không.
Vì thế, sau khi bàn bạc, chỉ đưa ra ba nội quy.
Thứ nhất, giết người thì đền mạng.
Thứ hai, ẩu đả khiến người khác bị thương, tùy theo tình huống mà sẽ bị xử lý nặng hay nhẹ.
Thứ ba, trộm cắp cướp giật tiền bạc của cải sẽ bị trị tội.
Đương nhiên, mấy lời thông báo như này chỉ là biện pháp khẩn cấp nhằm trấn an dân chúng, làm dịu sự hỗn loạn, thể hiện rõ cho mọi người thấy rằng Vương Triều Đại Thương vĩ đại như thế nào. Nếu dùng cách này trong thời hòa bình, nhất định là không thể thực hiện được. Không có quy định chi tiết hỗ trợ, khẳng định sẽ tạo thành hỗn loạn còn lớn hơn nữa, sẽ càng sa đọa hơn, không bao lâu sau chắc chắn sẽ lộn xộn không ngờ được.
Nhưng trong lúc này, Lý Ngự mạnh mẽ tự hạ lệnh, sẽ làm cho toàn bộ mọi thứ phải vận chuyển theo lẽ thường, tiếp tục cai trị dân theo thông lệ.
Bởi vì Lý Ngự biết, tuy rằng Đại Khánh đã đầu hàng, Hoàng đế ngã xuống, nhưng đầu mối tác dụng then chốt vẫn nằm ở Ngọc Kinh của Vương Triều Đại Khánh, nhất định phải dùng chính sách dụ dỗ, khai thông tốt trung tâm thiên hạ này. Nếu không, một khi Ngọc Kinh ngã xuống, e rằng quân đội Đại Thương lại phải đối mặt với một cuộc đại chiến nữa, đồng thời nhiệm vụ yên dân sau đó cũng sẽ phức tạp và khó khăn hơn.
Nói tóm lại, Ngọc Kinh chính là đầu mối then chốt của cả nước, là kiểu mẫu cho các thành trì sau đó xử lý sự vụ.
Vương Triều Đại Khánh cứ như vậy mà biến thành mây khói trong lịch sử.
Chiến sự sau đó vô cùng bình thản.
Quân đội còn sót lại vốn đã suy nhược, lại bị súng kíp của Đại Thương trùng kích, lập tức bị đánh tơi bời, quân lính tan rã.
Cộng với việc Ngọc Kinh rơi vào tay giặc, Thiên tử đầu hàng, các tướng sĩ đã không còn lòng tin gì để chống cự nữa. Dù sao có liều chết tranh đấu, cũng không thể thay đổi được tình hình hiện nay, vậy không bằng ngừng hy sinh, giải ngũ về quê không phải là tốt hơn sao.
Do ôm ý nghĩ như vậy, nên bốn đường còn lại, đại quân Đại Thương hầu như không gặp phải chống cự gì, liên tục chiếm cứ các thành trì, thêm việc lấy chính sách dụ dỗ, rất nhanh đã thôn tính được Vương Triều Đại Khánh.
Cân nhắc tới việc, hiện tại quận Thương cũng không cần quá nhiều quân lực, mà mấy đội quân này một khi đầu hàng trên chiến trường rồi về quê, có thể sẽ trở thành một tai họa ngầm, vậy nên liền áp dụng hai biện pháp, để cho nhóm binh sĩ này tự lựa chọn đi hay ở.
Muốn tiếp tục ở lại quân đội, sẽ được chia ra đến các chủ quan địa phương để duy trì an ninh trật tự.
Không muốn tiếp tục ăn quân lương, sẽ được cấp lộ phí đi thẳng về nhà.
Cứ như vậy, ngăn chặn cái tai họa ngầm vô cùng lớn này, chỉ cần quân đội Đại Thương không nảy sinh quá nhiều hỗn loạn, dân gian sẽ không dậy nổi cơn sóng gì.
Dù sao, chỗ nào có áp bách chỗ đó sẽ có phản kháng, những lời này không phải chỉ là lý thuyết mà thôi.
Chỉ cần quân đội Đại Thương và quan lại không quá phận, cho dân chúng không gian sinh hoạt đầy đủ, dân chúng sẽ không tạo phản.
Cho dù trong nhận thức bá tánh hướng về Vương Triều Đại Khánh, nhưng đối mặt với lợi ích như vậy, loại nhận thức này sẽ bị thu nhỏ vô tận, mặc kệ thiên hạ biến hóa thế nào, thành thành thật thật sống cho mình là được.
Trên thực tế, đó cũng là sách lược của quân thần Đại Thương, Vương Triều Đại Thương cách xa Vương Triều Đại Khánh cả thiên sơn vạn thủy, phong tục tập quán cũng khác biệt rất lớn, điểm giống nhau lớn nhất là Đế Quốc Trường Xuân trong lịch sử bốn trăm năm trước, chỉ có thể đem thế lực của các Vương triều bị chia cắt hình thành một ước số chung lớn nhất, giảm bớt địch ý của bá tánh.
Sau ba tháng, Vương Triều Đại Thương thu được tin tức.
Dương Mộc đứng trên đài Vong Ưu, chỉ cảm thấy trời cao đất rộng, trong thiên địa là một mảng bằng phẳng.
Vương Triều Đại Khánh diệt vong, đồng nghĩa với việc trong năm đại Vương triều, Vương Triều Đại Thương đã độc chiếm ba cái!
Còn lại Vương Triều Đại Thống đã bị hải quân làm cho kinh sợ, tiến thối lưỡng nan, chỉ cần giơ một bàn tay ra liền hạ thủ với nó.
Vương Triều Đại Đức không lạnh không nóng, từ trước tới nay vẫn luôn thi hành quốc sách phòng ngự, không xích mích gì nhiều với các quốc gia khác.
Cho nên, việc Vương Triều Đại Thương tiêu diệt hai đại vương triều, đã sắp tái hiện lại tình cảnh huy hoàng năm đó của Đế Quốc Trường Xuân.
Thậm chí còn tốt hơn cả nó!
Dù sao, các đại Vương triều đã trải qua mấy trăm năm phát triển, sớm đã sinh sôi nảy nở hưng thịnh hơn nhiều, chỉ nhìn về số lượng dân cư, đã hơn gấp ba lần lúc trước.
Trước đó Vương Triều Đại Lễ Có rất nhiều nơi chỉ toàn là man di, sau khi phân đất khai phá, dân cư lại tăng vọt lên gấp mười lần.
- Đã đến lúc thống nhất thực sự.
Dương Mộc đứng trên đài Vong Ưu, chắp tay sau lưng, thở phào một hơi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận