Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 619: Mơ Hồ

Chương 619: Mơ Hồ

=== oOo ===


Chương 619: Mơ Hồ

Việc Hoàng đế Đại Thống xuất hiện không hề ngoài ý muốn, mà bại lộ hoàn toàn dưới hệ thống tình báo của Vương Triều Đại Thương.
Hiểu biết không đủ, hiển nhiên để phán đoán được võ công mạnh hay yếu là điều không thể.
Dù cho Hoàng đế Đại Thống là cao thủ Tiên Thiên đi nữa, cũng không cách nào tránh khỏi việc này.
Dẫu sao, hắn cũng chỉ có một mình mà thôi.
Trong lúc đối chiến, dĩ nhiên không thể đánh đồng một cao thủ Tiên Thiên với các võ giả bình thường khác, còn binh lính bình thường thì chỉ có thể thấy được bóng lưng.
Nhưng nếu như so sánh với võ giả cùng cấp bậc thì sao?
Trình độ hiện tại của cấm vệ cung đình, binh lính đều thuộc hàng tinh anh, đều có thể lấy một địch mười. Trong những người nhận trọng
trách bảo vệ cung vua, cũng có không ít là võ giả nội tức.
Tuy rằng, võ giả nội tức cũng không thể đánh lại được Tiên Thiên, nhưng một khi đạt tới một số lượng nhất định, thì
có thể tạo ra tác dụng cực kì lớn.
Việc Hoàng đế Đại Thông bị bại lộ, cũng không phải là một chuyện ngoài ý muốn.
Hiểu biết của hắn vẫn đang dừng lại ở hai mươi năm trước, hiểu biết về Vương Triều Đại Thương của hắn cũng vô cùng nông cạn, nghĩ bằng thực lực của mình là có thể ra vào cung cấp một cách thần không biết quỷ không hay, ám sát một Hoàng đế sống trong nhung lụa, sức chiến đấu không cao là chuyện dễ như trở bàn tay.
Xem thường đối thủ, là điều tối kỵ của nhân sĩ võ lâm.
Đạo lý này, cũng đồng thời áp dụng lên người thống trị của một vương triều.
Dương Mộc không hề lo lắng một chút nào về việc nội thị cung đình có thể bảo hộ được mình hay không, không nói tới việc hắn là người có võ công, mà hiện tại Vương Triều Đại Thương đã khác xa so với quá khứ, đó chính là có thêm sự tồn tại của súng kíp.
Nên biết rằng, trên tiền tuyến, súng kíp chính là một thần khí trong chiến tranh, chỉ cần cho đội quân có trang bị này xuất chiến, về CƠ bản kết quả chỉ có thắng.
Súng kíp xuất hiện chính là tin xấu đối với võ giả.
Cao thủ đạt tới cảnh giới Thuế phàm, cơ bản có thể dựa vào trực giác để tránh né viên đạn, có thể cảm nhận được phương hướng mà viên đạn phóng ra, nhưng một khi là mưa bom bão đạn, đừng nói là cao thủ cảnh giới Thuế phàm, ngay cả cao thủ Tiên Thiên cũng ứng phó không nổi, chỉ có thể dùng nội lực dựng một tầng phòng ngự bên ngoài, cố gắng chống chọi lại viên đạn.
Nhưng mà, suy cho cùng nội lực cũng sẽ có lúc cạn, dưới lực đập vào liên tục của đạn, dù cao thủ có nội lực thâm hậu như Tiên Thiên cũng không ngăn được mấy cái, rồi cũng sẽ bị lực đạn ngày càng mạnh đánh cho nội thương.
Trong những năm qua, trải qua một loạt thí nghiệm, điều này không biết đã được chứng minh biết bao nhiêu lần, bất kể là Dương Mộc hay là cấm vệ cung đình đều cực kì tự tin với nó.
Sau khi mọi người lui ra, Dương Mộc ngồi trên ghế hơi ngẩn người.
Nhìn trên bản đồ, lãnh thổ quốc gia Đại Thương càng lúc càng lớn, vốn dĩ là một chuyện rất đáng mừng, nhưng hiện tại hắn lại có chút hoảng hốt, mọi thứ trước mắt đều trở nên không chân thật.
Trong hai năm ngắn ngủi, lãnh thổ Vương Triều Đại Thương đã mở rộng gấp hai lần, nhưng thực tế nơi khống chế được lại hơn gấp hai lần, chỉ có Vương Triều Đại Thống và Vương Triều Đại Đức là chưa bị cắn xuống mà thôi. Về phần mở mang biển đảo, chúng nó vẫn đang
trạng thái chưa được khai phá, tùy ý cho hạm đội hải quân Đại Thương chạy trên đó.
Đã cho bọn họ áp lực lớn như vậy sao?
Dương Mộc thầm nghĩ trong lòng. Xem ra thế tiến công của Đại Thương quá mạnh mẽ, đã gây ra áp lực rất lớn lên vấn đề sống còn của Vương Triều Đại Thống, bằng không cũng sẽ không khiến cho một người đường đường là Thiên Tử lại đi ám sát, hơn nữa còn vội vàng và cẩu thả như vậy.
Trong lòng hắn, gần như đã đoán trước được ngày Vương Triều Đại Thương thống nhất lại hết các đại Vương triều đã không còn quá xa.
Đến lúc đó, có thể đạt được thành tựu như bốn trăm năm trước của Trường Xuân Đế, duy ngã độc tôn, khắp nơi thái bình, người dân cũng an cư lạc nghiệp, toàn thể đồng lòng, chỉ cần triều đình trung ương không sụp đổ, thế gian sẽ không lại phân tranh.
Nghĩ tới đó, có lẽ nó chính là điểm duy nhất làm hắn vui mừng.
Thật ra, ngay từ đầu khi hắn đi tới thế giới này, hắn chỉ muốn làm một tiểu Hoàng đế sống cuộc đời nhàn nhã, an phận làm một người thống trị hưởng thụ cuộc sống bình bình đạm đạm. Đáng tiếc trời không toại nguyện lòng người, nguy cơ bị diệt quốc ùn ùn kéo đến, muốn điệu thấp cũng không được. Đối với áp lực bên ngoài, chỉ có thể hăng hái chống cự, từng bước trở nên mạnh hơn, đồng thời phát hiện ra không thể lại không quan tâm đến, phải chủ động xuất kích.
Hắn có chút mệt mỏi.
Hai mươi năm qua, tuy nói cuộc sống của Hoàng đế thật sự trôi qua rất thoải mái, rất nhiều công việc đều có thể đưa cho Thừa Tướng và mười hai bộ xử lý, hắn chỉ cần quyết định sách lược quan trọng và hạ mệnh lệnh là được. Nhưng qua một thời gian ngắn lại phải chú ý một chút chiến trường, nghĩ mọi cách để đọ sức với địch quốc, ngày qua ngày sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Trăng lên cao, Dương Mộc ngồi trong tẩm cung phê duyệt tấu chương.
Một hắc y nhân như ma quỷ xuất hiện giữa đêm tối, vừa quan sát vừa sờ soạng đường đi.
Lúc này hắn không nhịn được mắng thầm trong lòng, một đám cấp dưới ăn hại, ngay cả bản đồ và bố cục của Hoàng cung Đại Thương cũng không thăm dò được, đúng là một đám vô tích sự. Nhất là con tiện nhân kia, tiến vào hậu cung Đại Thương phụng dưỡng Hoàng đế thì thôi đi, thế nhưng còn bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy.
Làm một cao thủ vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra trong những cấm vệ cung đình này, đặc biệt là trình độ võ công của thị nữ, có hơi thở của Thánh Nữ Phong và Tố Nữ Môn, khiến hắn suýt bị phát hiện mấy lần.
Tùng...
Một tiếng trống canh vang lên, một đội cung vệ cầm đèn lồng đi qua đi lại tuần tra hành lang, phía sau bọn họ có một người ăn mặc trang phục thái giám, trên tay bưng một mâm đồ ăn, bước đi nghiêm trang.
Trời cũng giúp ta!
Hoàng đế Đại Thống mừng thầm, hướng đi của nhóm người này chính là vào trong hoàng cung, chỉ cần đi theo bọn họ là có thể tìm được chỗ của Hoàng đế Đại Thương, sau đó việc ám sát liền vô cùng đơn giản.
Đi theo sát họ, Hoàng đế Đại Thống liền trông thấy một người mặc long bào ở phía xa xa, hắn ngồi trên ghế đang viết gì đó, bên cạnh chất một đống tấu chương thật cao.
Chính là hắn!
Hoàng đế Đại Thống rất bình tĩnh đợi cho đám thị vệ và thái giám rời đi, lặng lẽ nhảy xuống khỏi nóc nhà.
Bang...
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bay nhanh tới phía hắn.
- Hừ!
Hoàng đế Đại Thống hừ lạnh, nghiêng đầu về phía khác, tránh khỏi viên đạn đó.
Bằng bằng bằng...
Lại một tràn tiếng súng vang lên, mỗi một viên đạn đều chuẩn xác bắn về đầu hắn.
Hoàng đế Đại Thắng cũng không tránh né tiếp, hắn biết mình đã bị bại lộ, lập tức vận dụng nội lực tạo thành một tầng không khí gió ngoài cơ thể, chống lại mấy viên đạn này, chỉ mong có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giết chết Hoàng đế Đại Thương.
Vèo!
Dẫu sao nội lực cũng có hạn, dưới sự tấn công của vô số viên đạn, vẫn có một viên đạn xuyên vào người hắn. Cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới, khiến hắn cảm nhận được nội lực đã tới giới hạn, sức mạnh giảm đi rất nhiều.
Không xong!
Hoàng đế Đại Thống rùng mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện trên tòa cung điện cách đó không xa, một đám cấm vệ cung đình đều cầm trong tay cây súng nhắm ngay hắn, chuẩn bị đợt bắn tiếp theo.
Oanh!
Thời gian quan trọng hơn, không rảnh để ý tới bọn họ, Hoàng đế Đại Thống trực tiếp phá hỏng nóc nhà, tiến vào trong phòng.
- Có thích khách!
- Hộ giá!
- Bảo vệ Bệ hạ, nhanh lên! Cấm vệ và nội thị vốn dĩ đã bày xong thế trận chờ quân địch, đều dựa theo kế hoạch, chi chít họng súng ngắm ngay Hoàng đế Đại Thống.
Cái này...
Sao Có thể như vậy?
Trong nháy mắt, đầu óc Hoàng đế Đại Thống trở nên mơ hồ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận