Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 624: Hàng!

Chương 624: Hàng!
Admin
=== oOo ===


Chương 624: Hàng!

Các tướng quân tập hợp lại một chỗ thảo luận, tuy bọn họ đúng là tướng quân dẫn binh đánh giặc thật, nhưng mà điều đó không đại biểu rằng tất cả đều là thô nhân. Trái lại, với tình hình chiến đấu bây giờ, phần lớn đều xuất thân từ quan văn, cũng có cả hậu duệ của hoàng thất quý tộc, rất giỏi về mưu kế tranh đấu.
Liên kết từng việc từng việc một lại, kết hợp với tình huống khác thường trong khoảng thời gian này của quân Thương, càng nghĩ càng kinh khủng.
Đánh không nổi nữa!
Thật sự đánh không nổi nữa!
Lúc này, tất cả mọi người đều biết, một ít thị vệ trong Thương Thành bằng cách nào đó đã trốn đi, khả năng rất lớn là đều về nước, nói cách khác, quan viên trong triều đã nghe được tiếng gió.
Đây là một thông tin chết người!
Tất cả mọi người lo sợ không yên.
Mất đi Hoàng đế, còn có ai có thể gánh được nơi này?
Thái tử sao?
Không nói tới danh tiếng như thế nào, cho dù có kế vị thì sao, Hoàng đế Bệ hạ thủ đoạn rầm vang, tay giữ quyền thế còn vô lực Xoay chuyển trời đất, thì một tân hoàng mới đăng cơ có thể làm được gì?
Không có một Hoàng đế uy vọng tọa trấn, không dùng não nghĩ cũng biết, tiếp theo chắc chắn đầu hàng như tuyết lở, Vương Triều Đại Thống đã triệt để mất đi hy vọng.
- Khụ khụ... Tuy rằng ta là chủ tướng, nhưng cũng không phải là người cổ hủ, chư vị có kiến nghị gì cứ việc nói ra.
Bàng Bác là một người mập mạp, toàn thân đều là mỡ, nhìn qua cực kỳ không phù hợp với thân phận tướng quân, đứng cùng với mọi người ở đây thì càng thêm kỳ quặc, không phù hợp.
Hắn quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói ra những từ này.
Không biết xấu hổ!
Các vị tướng lĩnh đều thầm mắng trong lòng. Nếu Hoàng đế Bệ hạ thật sự vì đi ám sát mà bị bắt ở Tân Thương Thành, như vậy thế cục liền trở nên vô cùng rõ ràng, một Vương Triều Đại Thống không trọn vẹn căn bản không có sức phản kháng.
Đầu hàng, chính là kết quả tốt nhất.
Nhưng mà, lỡ tin tức sai thì sao?
Tuy trong lòng các tướng sĩ đều rõ như gương sáng, nhưng vẫn nghĩ vậy, nói hoa mỹ thì là để phòng ngừa bất trắc, nói khó nghe thì chính là không muốn mang danh phản tướng, cũng hơi mất mặt.
Dù sao, xuất thân của Bàng Bác rất không bình thường, hắn vốn là một gã thân vệ bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ, nhưng mà sau đó lại đưa một chất nữ của mình tiến cung, coi như là có chút đầu óc, nên trong thời điểm khủng hoảng này mới được phái tới thủ quan Cổ Dương.
Đừng nhìn dáng người của hắn hoàn toàn không giống một tướng quân mà lầm, này chẳng qua là do lúc trẻ hắn đã luyện một môn cấm thuật, mạnh mẽ tăng nội công lên, nên bộ dạng mới như thế này, nhưng võ công thật sự của hắn có thể so với Tiên Thiên!
- Tướng quân, chúng ta đã tẫn trách, hiện giờ Bệ hạ bị bắt giữ, không bằng chúng ta...
- Lớn mật!
Bàng Bác gầm lên.
- Bệ hạ bị Thương cầu kia áp chế, sao ta có thể làm chuyện phản quốc như vậy được!
Trong lòng các tướng quân xung quanh đều trợn trắng mắt, tất cả mọi người hiểu ý, vì thế lại có một gã tâm phúc khác đứng ra nói:
- Tướng quân, chuyện không thể thay đổi, chúng ta vẫn nên thuận theo ý trời, miễn cho trăm họ lầm than.
- Đúng vậy, nếu chúng ta cứ ngoan cố chống lại, sớm hay muộn cũng sẽ bị con rùa trong triều đình bán đứng! Còn không bằng sớm quy phục, không chừng có thể thỉnh cầu quân Thương đối xử tử tế với Thiên tử Đại Thống
- Đúng! Lời của Trình Tướng quân rất có lý!
Bàng Bạc đập bàn, vô cùng kích động.
- Không biết Thiên tử đang ở nơi nào trong Tân Thương Thành, nếu như chúng ta đầu nhập vào Đại Thương, chắc chắn có thể khiến Thiên tử Đại Thương cho gặp mặt!
- Tướng quân nói rất có lý:
Các tướng phụ họa, trong lòng lại không ngừng oán thầm, cái cớ này cũng quá gượng ép rồi đó. Đi theo địch phản quốc chính là đi theo địch phản quốc, còn cố tình không biết xấu hổ nói như vậy. Đừng nói tới đám tướng lĩnh bọn họ, dù là dân chúng bình thường nghe xong cũng hoàn toàn không tin.
Có nhất thiết phải yêu quý danh dự tới mức này không?
Làm hàng tướng, sau khi đi theo địch quốc, có thể bảo toàn tính mạng hay không còn khó nói, lại càng khỏi bàn tới mấy chuyện như bảo vệ Hoàng đế gì đó.
Ngược lại, sau khi đi theo địch, toàn bộ các quan viên tướng lĩnh đều rất muốn mạng của Hoàng đế Đại Thống.
Ví dụ như, Bàng Bác chính là một người trong số đó.
Rạng sáng, còi luyện tập vừa vang lên.
Trong đại doanh quân Thương, bắt đầu luyện tập khí thế ngất trời, âm thanh luyện tập súng, âm thanh đao thương đập vào nhau...Vô cùng náo nhiệt.
Không ai có áp lực.
Đã rất lâu chưa xuất chiến, cho nên có rất nhiều tướng sĩ không hiểu được, nơi gọi là thành Cố Dương này có địa vị không cao trong Vương Triều Đại Thống, vì là quan ải nội địa nên thành thì cũng không lớn, vẫn luôn làm một quan ải trấn áp thế lực tạo phản trong nước.
Lúc này, quan Cố Dương bị quân Thương đánh vào, là lần đầu tiên trong gần trăm năm nay. Tường thành thấp bé, còn không có địa thế đặc biệt, trước mặt hỏa lực lớn mạnh của quân Thương, chỉ có thể xem như ở mức trung bình, mấy vòng lửa đạn nữa là có thể nổ mở.
Không có quan ải bảo hộ, mấy chục vạn đại quân trong thành còn có thể làm gì?
Trước mặt đại pháo và súng kíp của quân Thương, chắc chắn sẽ tan tác.
- Báo...
- Khởi bẩm Tướng quân, thành Cổ Dương dâng cờ đầu hàng!
Một thám báo phi ngựa tiến vào doanh trại, quỳ một gối xuống bẩm báo.
- Giơ CỜ đầu hàng?
Chủ tướng Bạch Phương Khởi và Phó tướng nhìn nhau cười.
Quả là thể:
Bởi vì, hắn đã sớm nhận được tin tức của triều đình, cho nên án binh bất động, với lại cố ý phóng nước, làm cho mấy thích khách này thành công đào thoát về Vương Triều Đại Thống.
Nói cách khác, hiện tại trong thành Cố Dương, tướng thủ thành Bàng Bác đã nhận được tin tức.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tuy rằng Bạch Phương Khởi biết rõ thái độ làm người của Bàng Bác, biết đối phương thật sự đầu hàng, nhưng vẫn không lơ là, lập tức phái người đi kiểm tra.
Tướng thủ thành Cổ Dương là Bàng Bác cũng đưa ra thành ý lớn nhất, sau khi Đại Tướng quân Thương Bạch Phương Khởi dò la được thật sự có ý chấp nhận đầu hàng, thì tự mình dẫn theo rất nhiều tướng lĩnh, mở cửa đầu hàng, dâng ra ấn tín.
Nếu quyết định đầu hàng, đồng nghĩa với việc sẽ giao tính mạng của người nhà vào trong tay đối phương. Nhưng do trong quá khứ, danh dự của quân Thương vẫn luôn rất tốt nên liền không chú ý tới nhiều thứ như vậy.
Đầu hàng dứt khoát một chút, có lẽ Có thể đảm bảo nửa đời sau sẽ phú quý, nổi nóng với tướng lĩnh của đối phương, bị một đao chém chết là không còn gì luôn.
Bàng Bác dẫn các tướng lĩnh ra khỏi thành đầu hàng, dẹp hết khôi giáp và mũ nón, cách của thành ba dặm thì dừng lại.
Cờ bay phấp phới, xơ xác tiêu điều.
Thật lâu sau, Bạch Phương Khởi mới dẫn theo đội ngũ chậm rì rì tới.
Đội ngũ hai bên cũng không nhiều, khoảng chừng 500 người, chia nhau đứng ở hai đầu sườn núi, đây là một lần chấp nhận đầu hàng mà không hề do dự, thậm chí có thể nói là chủ động cầu hòa.
So sánh với các lần giao chiến đối chọi gay gắt trong quá khứ, cái này thật sự có thể nói là nhẹ nhàng, thậm chí giống như hai phe đang hợp lực với nhau vậy.
Đại cục đã định, Bạch Phương Khởi cũng không kiêu ngạo, chủ động nói chuyện khen ngợi một phen, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên.
Quân phòng thủ thành Cổ Dương đầu hàng, đối với Vương Triều Đại Thống mà nói, hoàn toàn là một kích trí mạng.
Văn võ bá quan bàng hoàng khiếp sợ, quan ải cuối cùng của Vương triều đã mất, nghĩa là từ nay về sau, quân Thương có thể tiến quân thần tốc như chỗ không người.
Vương Triều Đại Thống, hoàn toàn xong rồi!
Từ Thừa tướng vương công tới bá tánh bình dân, đều hiểu được đạo lý này.
Chỉ là, so sánh với các vương Công quý tộc thượng tầng, thì cảm xúc của dân chúng Vương Triều Đại Thống lại không quá mâu thuẫn, thậm chí loại dân chúng luôn sinh hoạt ở tầng dưới chót còn hơi hơi chờ mong.
Vận mệnh của Vương triều, chung quy vẫn biến thành việc tranh giành ích lợi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận