Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 79: U Ác Tính

Chương 79: U Ác Tính

=== oOo ===Khổng Thượng Hiền vừa nói mấy câu đã dẫn suy nghĩ của Dương Mộc và Vệ Trung Toàn đi sâu hơn.

- Vậy quân thần Trịnh Quốc muốn gì đây?

Vệ Trung Toàn đưa ra nghi vấn.

- Có lẽ chúng ta phải nói một chút về vị Nhị hoàng tử kia.

Khổng Thượng Hiền thở dài một hơi, phân tích:

- Ba nước Trịnh, Thương, Thân trăm năm qua vẫn bình an vô sự, Quân Vương các nước lo trông coi địa bàn của mình, ít khi có binh biến quy mô lớn, nhưng từ khi Nhị hoàng tử đắc thế thì khác hẳn. Đầu tiên hắn mưu đồ Thân Quốc, dẫn tới Trịnh Khang lo lắng mà tiến công Thương Quốc. Cho nên thần cho rằng, chuyện này có liên quan đến Nhị hoàng tử Trịnh Hàn.

Vệ Trung Toàn chất vấn:

- Hắn sao? Không phải hắn và Trịnh Khang vẫn như nước với lửa? Làm sao hai người có thể hợp mưu được? Huống hồ, hắn chỉ là một thủ hạ bại tướng mà thôi, lần trước Bệ Hạ ngự giá thân chinh đã đánh cho răng rơi đầy đất, nào có được năng lực như ngươi nói?

- Không không không, Đại tướng quân hiểu lầm rồi.

Khổng Thượng Hiền lắc đầu nói:

- Trịnh Hàn có tài, nhưng không ở trên chiến trường, mà là ở thủ đoạn quyền mưu. Lần trước Bệ hạ có thể đánh hắn đại bại cũng là vì nắm được các nhân tố có lợi… Vi thần từng nghe nói, người này tám tuổi đã có thể luận chính với các quan viên trong triều, túc trí đa mưu. Nếu không phải vì căn cơ gia tộc nhà mẹ đẻ nông cạn, lại thêm trường kỳ giữ chủ trương công phạt, bị quý tộc đã quen an nhàn trong nước ghết bỏ, chỉ sợ đã trở thành Thái Tử từ lâu.

- Nếu nói vậy, Trịnh Hàn này là một nhân tài.

Dương Mộc khẽ gật gù:

- Chúng ta cứ giả thiết đây là bút tích của hắn đi, vậy mục đích là gì? Muốn ngăn chặn quân đội của chúng ta để thuận lợi đánh Thân Quốc, hay muốn bày ra cạm bẫy để cho quân đội Thương Quốc ta chui vào?

- Chuyện này… thần cho rằng, cả hai điều không xung đột.

Khổng Thượng Hiền cúi đầu thưa:

- Bệ Hạ ngẫm lại xem, Trịnh Hàn không phải kẻ tầm thường, sau lần đại bại này đã nhận rõ tình thế. Thân Quốc đã bị đánh tàn phế, không thể ngăn cản đại quân, ngược lại thực lực quân sự của Thương Quốc ta lại tăng lên nhiều, trở thành hoạ lớn trong lòng Trịnh Quốc. Nếu quân đội Thương Quốc ta bị hãm ở tiền tuyến, hắn sẽ có thể thừa cơ tiêu diệt quân chủ lực của ta, sau đó chỉ huy xuôi nam. Nếu hai quân kiềm chế lẫn nhau, hắn có thể bứt ra tấn công Thân Quốc. Đây là kế sách song toàn, dù thế nào cũng là bên thắng.

- Ý khanh là… hắn sẽ bố trí cạm bẫy?

- Đúng! Mà cái bẫy này, nhất định Thương Quốc chúng ta sẽ nhảy vào. Quân thần Trịnh Quốc đều biết chúng ta vừa phổ biến biến pháp vừa tăng cường quân bị, thuế ruộng căng thẳng, cần gấp để giải quyết uy hiếp bên ngoài. Cái bánh quá lớn, dù biết là đau răng nhưng chúng ta vẫn sẽ tới gặm một cái.

Dương Mộc khẽ gật đầu, Khổng Thượng Hiền nói rất có lý. Dù biết là cạm bẫy, mình vẫn không thể nhịn được trước một cơ hội cực tốt thế này.

Giống như Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh nhập quan. Nếu biên giới đã mở rộng, nào có đạo lý không tiến vào?

Không thể không nói đây là một diệu kế, với Trịnh Quốc cũng có thể nhờ vào đó mà kiềm chế được quân đội Thương Quốc, sau đó không còn cố kỵ gì nữa mà tiến đánh Thân Quốc, đứng ở thế bất bại.

Có điều, thật sự có thể phát triển như vậy sao?

Ba quân thần liếc nhìn nhau, tựa như cũng có mưu tính. Hai nước khai chiến vốn không thể tránh khỏi, phong thư này coi như một tín hiệu. Cho dù Thương Quốc có lùi bước, chắc chắn không bao lâu sau Trịnh Quốc vẫn sẽ có hành động.

Chỉ có điều không thể lập tức khai chiến với Trịnh Quốc. Vừa kết thúc vụ thu, bốn quân đoàn cũng mới chỉ thao luyện được một nửa, hậu cần vật tư càng cần thời gian chuẩn bị, ít nhất cũng phải sau một tháng.

Ngay lập tức, Dương Mộc hạ chỉ cho Vương Ưng ở Lễ Bộ phái người trao đổi với Trịnh Khang, tận lực kéo dài thời gian. Đồng thời phái ra sứ giả tới Thân Quốc, để cho Thân Quốc chuẩn bị sẵn sàng để bắc phạt bất kỳ lúc nào.

- Bệ Hạ, vi thần còn một chuyện cần bẩm tấu.

Khổng Thượng Hiền đáp.

- Có quan trọng không?

Dương Mộc hỏi. Sắc trời cũng không còn sớm, tối nay còn phải tới Dục Linh Cung ăn cơm, tâm sự với Hoàng Hậu, bàn luận lý tưởng nhân sinh, bồi dưỡng hậu đại, không có chuyện gì gấp hắn cũng không định chậm trễ thời gian.

- Bệ Hạ, gần đây vi thần phát hiện ra vài chuyện dị thường. Ví dụ như việc xây đường và khai khẩn đồng ruộng ở các nơi, khi xin tiền quan phủ địa phương đều bị từ chối.

- Từ chối? Khanh là đại thần đốc tạo do chính trẫm hạ chỉ sắc phong, huyện nào dám không phối hợp?

Dương Mộc nhíu chặt mày. Từ khi Điền gia và Trương gia bị chém đầu cả nhà, bốn thế gia môn phiệt còn lại đều đã cúi đầu nghe theo, những tiểu gia tộc kia càng là nơm nớp lo sợ. Đến lúc này rồi mà còn có ai dám kháng chỉ bất tuân?

- Bệ Hạ minh giám, mới đầu vi thần cũng tưởng rằng các Huyện Lệnh lá mặt lá trái, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết được không phải quan phủ các nơi không nguyện ý bỏ tiền, mà là bây giờ không có tiền.

Không có tiền?

Dương Mộc buồn bực. Mỗi năm triều đình đều cấp một khoản tiền cho quan phủ địa phương, dùng để chi tiêu hàng ngày và các khoản chi phí khác. Cân nhắc đến việc phổ biến biến pháp, một tháng trước Hộ Bộ còn phát thêm mười vạn lượng đến quan phủ các nơi. Bây giờ làm sao đột nhiên lại không có tiền?

Quan phủ một nơi nào đó không có tiền còn hiểu được, có thể là cố ý làm khó, nhưng tất cả tám toà thành trì đều như vậy là sao?

- Bệ Hạ, vi thần nghi ngờ là do các quan vị trống ở lục bộ.

- Chức quan bỏ trống… Ý khanh là ở những nơi đó, quan viên dùng khoản tiền của triều đình cấp để đút lót cho quan lớn triều đình mưu cầu ghế trống sao?

Dương Mộc nghe ra được ý tứ của hắn.

- Đúng, thần cũng cho là như vậy! Lúc đầu cũng định tự điều tra, nhưng mà chuyện này can hệ quá lớn, ngay cả Hình Bộ cũng liên luỵ trong đó, nên đành thôi. Chỉ sợ… dù Bệ Hạ có hạ chỉ tra rõ cũng không có kết quả gì.

Dương Mộc trầm mặc. Nếu quả thật là tham ô công khoản đút lót thì khẳng định Hình Bộ cũng liên luỵ trong đó, quan viên các bộ khác ít nhiều cũng có liên luỵ, không thể tra ra được cái gì.

Vào thời điểm mấu chốt sắp khai chiến với Trịnh Quốc, quan trường bất ổn sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề. Dù tướng sĩ tiền tuyến có liều mạng, một khi hậu cần xảy ra vấn đề thì chính là một trận tuyết lở.

- Khanh cho rằng việc này nên giải quyết thế nào?

- Vi thần… không có cách nào. Thế lực môn phiệt cấu kết với nhau, dù có tra ra cái gì, để ổn định xã tắc cũng không thể đào sâu. Quốc gia vẫn phải do người đọc sách quản lý, không thể giao cho một vài tên nông dân ngu dốt xử lý chính vụ được.

Dương Mộc cũng gật gù tán thành. Đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi:

- Nếu có thêm một chút người đọc sách thì sao? Trẫm nên làm thế nào?

- Có thêm một chút người đọc sách… Bệ Hạ, người đọc sách đâu ra?

Khổng Thượng Hiền sững sờ hỏi:

- Nếu là người đọc sách ở các thế gia môn phiệt thì thôi, cũng không thay đổi được lệ cũ của triều đình. Nhưng nếu có người đọc sách xuất thân bình dân thì có thể phóng tay phóng chân làm rồi… Bệ Hạ, không phải ngài định dạy bình dân học chữ chứ?

Dương Mộc gật đầu:

- Đúng vậy! Lần đầu gặp khanh trẫm cũng đã nói, chỉ có nước chảy cuồn cuộn không ngừng mới có thể ngăn được môn phiệt lũng đoạn. Một quốc gia cần nhân tài, chứ không phải một đám môn phiệt hút máu. Lần này trẫm nhất định phải tra rõ, triệt để diệt trừ khối u ác tính này đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận