Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 95: Âm Mưu Đoạt Vị

Chương 95: Âm Mưu Đoạt Vị

=== oOo ===Thôi! Không che giấu nổi thì không cần giấu nữa. Chỉ cần nắm chặt xét xử những tham quan ô lại kia thì chuyện cải trang vi hành này còn có thể trở thành một việc được người ca tụng, cũng sẽ kinh sợ những quan chức địa phương một hồi.

Ôm tâm thái như vậy, Dương Mộc gọi thái y tới băng bó vết thương, truyền chỉ để Khổng Thượng Hiền tiến cung thương nghị việc này.

Về phần vì sao chỉ tuyên triệu một mình Khổng Thượng Hiền. Trong lúc quân thần đánh cờ suy tính, không chỉ vì người này có thể bày mưu tính kế, giúp đỡ chèn ép thế gia môn phiệt. Càng là vì ở trong toàn bộ triều đình Thương Quốc, chỉ có Khổng Thượng Hiền là một thân một mình, trước sau đều duy trì một khoảng cách nhất định với thế gia môn phiệt, xem như là người trong sạch thuộc phái hoàng quyền.

Từ Đại thần đốc tạo đến Thương Thư Bộ giáo dục, sau đó lại tới vị trí Tả tướng. Đây là từng bước kế hoạch của Dương Mộc, mục đích chính là để bồi dưỡng ra một nhân tài phụ tá trong sạch. Nếu như có một ngày ngay cả Khổng Thượng Hiền đều kết bè kết cánh, như vậy cho dù là có hiền năng, Dương Mộc cũng không ngại hủy diệt.

Đây chính là mưu tính của đế vương. Sau khi ngồi ở vị trí này một khoảng thời gian, Dương Mộc càng ngày càng hiểu hơn về vị trí của mình, từ góc độ của đế vương để suy nghĩ vấn đề, cân nhắc hơn thiệt.

Không lâu lắm, Khổng Thượng Hiền sốt ruột vội vàng đi tới đại điện, quần áo cũng có chút lộn xộn.

Sau khi lễ nghi quân thần xong, Khổng Thượng Hiền vội hỏi:

- Lần này Bệ hạ xuất cung, có phải đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn?

- n, đúng vậy.

Dương Mộc gật gật đầu, hỏi:

- Ái khanh nhận được tin tức nhanh như vậy?

Khổng Thượng Hiền kinh hãi:

- Chẳng lẽ bệ hạ còn không biết? Hiện giờ ở trong thành đã lưu truyền đến mức sôi sùng sục, sợ rằng ngày mai sẽ truyền khắp toàn bộ Thương Quốc, bị các nước xung quanh biết.

Dương Mộc hơi nhướng mày, tràn đầy vẻ không tin:

- Không có khả năng, trẫm trẫm gặp chuyện mới có một canh giờ thôi, Nặc Phi và Cơ Linh Nhi cũng hồi cung không bao lâu, tin tức không có khả năng lưu truyền nhanh như vậy.

- Bệ hạ, việc này là vô cùng xác thực. Dư luận trong thành đã xôn xao, lời đồn nổi lên bốn phía. Vi thần vốn muốn tiến cung để xác nhận, không nghĩ tới nửa đường gặp được thái giám tới tuyên triệu, lúc này liền trực tiếp đến Tử Thần Điện.

Dư luận xôn xao? Lời đồn nổi lên bốn phía?

Dương Mộc trong nháy mắt kinh hãi, lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu như nói tất cả thuận theo tự nhiên thì chuyện này cũng không có gì, nhưng vấn đề là tin tức truyền lưu với tốc độ quá nhanh, nhất định là sau lưng có người ở trong bóng tối thao túng, thêm dầu vào lửa.

- Trong thành còn có lời đồn đãi gì?

Dương Mộc hỏi.

- Chuyện này… Vi thần không dám nói.

Khổng Thượng Hiền chần chờ một chút, khom người nói.

- Nói!

- Vậy thì xin thứ cho vi thần bất kính… lúc vi thần đang trên đường tới, nhìn thấy bách tính xung quanh đều hối hả, còn có người truyền rằng Bệ hạ ngài đã...

- Băng hà?

Dương Mộc hỏi.

- Bệ hạ thứ tội! Vi thần tội đáng muôn chết.

Sắc mặt Khổng Thượng Hiền tràn đầy sợ hãi, vội vã quỳ rạp dưới đất. Băng hà là từ mà mỗi một Hoàng Đế kiêng kỵ nhất, dù cho hắn có được thánh quyến, cũng không dám nói ra hai chữ này.

Dù sao Hoàng Đế là số mệnh của một quốc gia, coi như bản thân Hoàng Đế không để ý, nhưng nếu như bị những công thần khác biết được chỉ sợ sẽ chửi hắn đến máu chó đầy đầu. Sau đó một khi Hoàng Đế xảy ra chuyện gì bất trắc, sẽ quy kết hắn tội nguyền rủa.

Đây cũng không phải là chuyện giật gân, mà là ví dụ chân thực, dân chúng gần như mê tín đối với những sức mạnh thần bí này. Xưa nay có rất nhiều thần tử dám mắng Hoàng Đế là hôn quân, thế nhưng lại không ai dám nhắc tới từ băng hà. Bởi vì đây là tội mất đầu, tương đương với mưu phản, nghiêm trọng hơn chính là muốn tru cửu tộc.

Nhìn thấy Khổng Thượng Hiền một bộ chột dạ kinh hoảng, Dương Mộc thản nhiên nói:

- Nơi này không có người ngoài, ái khanh không cần lo lắng. Vậy... Còn nghe được tin tức gì nữa?

- Đây… Lúc vi thần đến quá vội vã, cũng không tìm hiểu cẩn thận. Có điều nghe được một chút manh mối, có không ít bách tính đang thảo luận về người thừa kế đế vị.

Khổng Thượng Hiền chần chờ một chút, việc này quá mức kiêng kỵ, hắn có chút do dự.

Thừa kế đế vị?

Dương Mộc cũng cả kinh, lập tức ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Chính mình, cũng không có dòng dõi.

Nếu như không có dòng dõi, như vậy ai sẽ là người kế thừa ngôi vị hoàng đế? Trạch Vương? Nghi Vương? Hay là Bàn Vương?

Đây cũng không chỉ là vấn đề thừa kế ngôi vị hoàng đế, mà qua tin tức này có thể thấy, phía sau những lời đồn kia, dụng ý của người đổ thêm dầu vào lửa chính là ở dẫn dắt dư luận dân gian, làm chuẩn bị cho việc đoạt vị.

Trong nháy mắt tất cả đều nghĩ thông, tin tức hắn bị đâm cũng không phải trong một canh giờ mới truyền ra ngoài, mà vốn đã có dự mưu, sớm đã bắt đầu chuẩn bị. Theo những gì những người kia dự tính thì lúc này Hoàng Đế đã chết ở ngoại thành.

Đây là một hồi liên hoàn kế, mà mục đích cuối cùng của những người kia chính là diệt trừ hắn, sau đó đưa một người khác leo lên đế vị.

Một khi cướp đoạt được vị trí Hoàng Đế, liền có thể thuận theo tự nhiên chiếu cáo thiên hạ, danh chính ngôn thuận, hợp lý hợp pháp.

Chỉ có điều trong diệu kế này, khâu mấu chốt nhất lại xảy ra sai sót, đó là Dương Mộc bình an trở lại trong cung.

Thế nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của kẻ địch.

Bởi vì ở trong lòng của toàn bộ dân chúng Hoàng Thành, gồm cả những cấm vệ không biết chuyện kia, Hoàng Đế đã bị đâm chết ở ngoài cung.

Nguy hiểm thật.

Trán Dương Mộc đổ mồ hôi lạnh, đây là một độc kế không thể xoi mói. Nếu như không phải trùng hợp biết được dân chúng đang thảo luận vấn đề kế thừa đế vị, hiện tại hắn chắc là vẫn chưa hay biết gì, đang lo nghĩ biện pháp bác bỏ tin đồn.

Bây giờ nhìn lại, việc bác bỏ tin đồn đã không còn trọng yếu, việc cấp bách chính là bình định.

- Thẩm An, lại đây! Lấy phù chiếu của Trẫm, ra ngoài thành tuyên triệu Thanh Long quân vào cung, hộ giá bình loạn.

Dương Mộc chỉ đạo.

- Không thể! Bệ hạ, bây giờ ngoài thành đã hoàn toàn đại loạn, Thẩm công công nếu đi ra ngoài từ cửa cung nhất định sẽ bị phát hiện, sợ sẽ không đến được đại doanh ngoại thành.

Khổng Thượng Hiền vội vã nhắc nhở.

Lúc này, Thẩm An ở bên cạnh vỗ đầu một cái nói:

- Bệ hạ, có còn nhớ bí đạo mà tiên đế lưu lại?

- Bí đạo...

Hai mắt Dương Mộc sáng ngời. Lúc hắn vừa tới thế giới này, những đại thần kia cũng khuyên hắn chạy trốn từ lối đi bí mật, bị hắn khịt mũi con thường. Nhưng không nghĩ tới, ở thời khắc mấu chốt vẫn có tác dụng.

Lúc này Dương Mộc vội vã đi vào bên trong ám cách của ngự thư phòng, lấy ra binh phù chiếu và chìa khóa của lối đi bí mật giao cho Thẩm An, để hắn mau ra khỏi thành.

Tiếp đó hắn gọi Cơ Linh Nhi, hạ chỉ nói:

- Dùng thân phận nữ quan của ngươi, lập tức triệu tập cấm vệ toàn lực phòng thủ cửa cung. Một khi có phản tặc vào cung, lập tức bắt giết.

- Vâng! Nô tỳ tuân chỉ.

Cơ Linh Nhi lĩnh mệnh, không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo mấy thái giám cung nữ đi xung quanh truyền chỉ.

Còn Dương Mộc đang đi lại trong điện, suy nghĩ kế sách ứng đối.

Nếu như đúng như dự liệu, lúc này đối phương nên có hành động rồi. Coi như biết được ám sát thất bại thì tên đã lắp vào cung cũng không thể không bắn, tuyệt đối sẽ lĩnh binh hướng đến hoàng cung.

Nghĩ đến mấy chục tên thích khách bịt mặt ở ngoài thành kia, trong lòng Dương Mộc không yên, luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như suy đoán.

Người giật dây phía sau lần ám sát này, đến cùng là ai?

Hoặc là nói, nếu như đoạt vị thành công thì ai là người được lợi nhất?

Môn phiệt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận