Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 116

Chương 116

Giản Tĩnh ăn một bát mì nóng ở nhà họ Quý, lại uống thêm một chai Coca Cola mới xua được tinh thần uể oải đi.Quý Phong đuổi em gái đi ngủ, sau đó chủ động nói đưa cô về nhà.Sau khi ngồi lên xe, cuối cùng Giản Tĩnh cũng tìm lại được hứng thú nói chuyện: “Vụ án phóng hỏa như thế nào?”Quý Phong lại trầm ngâm nói: “Vân Vân nói đúng, hôm nay hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, đáng lẽ nên nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai cô xem lại tin tức về mấy vụ án này sau đi, bây giờ cũng đừng tốn sức nữa.”Anh suy nghĩ một lúc lại nói: “Ngày mai tôi phải đưa Vân Vân đi bệnh viện, hai người ở trong đám cháy một lúc lâu, dù thế nào thì cũng hít khá nhiều khói độc vào người nên đi bệnh viện kiểm tra sẽ tốt hơn. Nếu xe của cô đã bị đốt thì tôi mai đưa cô đi cùng nhé?”Giản Tĩnh rất ngạc nhiên: “Anh uống lộn thuốc à? Tự nhiên lại quan tâm tôi như thế.”“Hả? Tôi cũng không phải máy móc, tôi cũng có sự quan tâm dành cho người khác.” Quý Phong liếc nhìn cô rồi nói: “Vừa rồi là do tôi quá vui mừng, nếu là cô, cô có tò mò không?”Giản Tĩnh cười: “Ít nhất thì tôi cũng không thừa nước đục thả câu.”Quý Phong nghẹn họng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô Giản, cô như vậy là không đáng yêu nữa rồi.”“Đó là anh cảm thấy, không phải tôi cảm thấy.” Cô nói.Quý Phong: “…”Chuyện đấu võ mồm thế này đúng là núi cao còn có núi cao hơn.Anh biết mình không đấu lại cô lập tức dừng lại: “Có đi bệnh viện không?”Giản Tĩnh lắc đầu. Cô có thiết lập nhân vật, nếu trúng độc, thanh trạng thái nhất định sẽ có thông báo, hiện tại không có gì xảy ra chứng tỏ thân thể cô không có gì đáng ngại.“Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày.” Cô cũng không tiếp tục truy hỏi về tình tiết vụ án, thời điểm tinh thần không tốt, không làm mấy công việc lao động trí óc sẽ tốt hơn.Quý Phong cũng không ép buộc cô: “Cũng được, nếu cô cần giúp đỡ thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”“Gọi điện thoại cho anh? Anh có thời gian à?” Giản Tĩnh cười nhạo: “Lúc đó Vân Vân cũng gọi điện thoại cho anh, kết quả điện thoại không kết nối được.”Quý Phong xoa xoa mũi, hơi lúng túng nói: “Điện thoại hết pin, chưa kịp sạc.”“Vậy tôi xin nhận trong lòng.” Cô nói.Quý Phong hiểu nhà mình thì biết chuyện nhà mình, anh cũng không cưỡng cầu. Sau khi đưa cô về nhà vẫn không quên dặn dò: “Sau khi xem xong các vụ án, nếu có ý tưởng gì thì phải tìm tôi đấy.”Giản Tĩnh nói: “Thu phí cố vấn.”“Ha ha.” Anh cười to, sờ soạng trong xe một hồi anh mới tìm được một hộp Socola: “Phí cố vấn đặt cọc.”Chiếc hộp có nhiều sắc màu, vô cùng xinh đẹp, trên chiếc nơ hình con bướm còn mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt. Cô cầm lấy ước lượng, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ: “Đây là của cô gái nào đưa cho anh thế?”“Tôi vẫn rất được chào đón đấy.” Quý Phong không phủ nhận, sảng khoái nói: “Vật dùng đúng chỗ mà.”Giản Tĩnh: “…” Có lẽ cả đời này anh sẽ không có cơ hội thoát ế đâu.Nhưng thu phí thì vẫn thu, sống trên đời không thể làm không công cho người ta được.“Đi thôi.” Cô ước lượng trong túi áo: “Cảm ơn anh đã đưa tôi trở về, anh mau về đi.”Quý Phong cười rất to, anh xua xua tay, quay đầu xe trở về nhà.Giản Tĩnh cầm hộp Socola đi lên tầng, đầu tiên cô đi kiểm tra lại một lượt các thiết bị phòng cháy chữa cháy trong nhà, sau khi chắc chắn chúng được đặt ở những nơi dễ lấy nhất thì cô mới thở phào một hơi, xả nước đi tắm rửa.Cô ở trong đám cháy không đến nửa tiếng, nhưng mỗi một giây trôi qua cô đều phải đối mặt với áp lực tâm lý vô cùng lớn, tinh thần và thể lực bị tiêu hao rất nhiều.Cô ngâm mình trong dòng nước nóng, cả người thả lỏng chìm vào giấc ngủ.May là trong nhà cô vẫn còn Pudding, nó nhẹ nhàng bước đến, móng vuốt chạm lên mặt cô, nhờ vậy mà Giản Tĩnh mới tránh được bi thảm bị cảm mạo.“Cảm ơn Pudding nhé.” Cô vùi mặt vào bụng mèo hít mấy hơi, sau đó lại nâng thân thể mập mạp của nó lên, trực tiếp nhét vào trong chăn.Pudding phản kháng không có hiệu quả, bị ép bức chà đạp.Đây là vận mệnh đáng buồn mà bất kỳ con mèo nào cũng không tránh khỏi.Giản Tĩnh ngủ một giấc thật ngon, tinh thần cũng khôi phục được hơn nửa. Cô ăn bữa sáng một các qua loa, sau đó lục tung tủ đồ, tìm thấy hợp đồng bảo hiểm ở trong hòm sắt, chuẩn bị đi tìm người đòi bồi thường.Chuyện này cô không cần quan tâm nhiều, cô có quen một chị luật sư, những việc vụn vặt này hoàn toàn có thể giao cho cô ấy xử lý.Nhưng trong quá trình tìm kiếm, Giản Tĩnh phát hiện một văn bản tài liệu rất kỳ lạ.Đó là một chiếc túi giấy cao cấp da bò màu trắng thuần, bên trên có một logo thiếp vàng, tên là ‘Thánh An Kỳ’, cô mở ra nhìn qua, bên trong chỉ có một tấm thiệp chúc mừng.Thiệp chúc mừng rất giống với thiệp chúc mừng sinh nhật hồi bé, sau khi mở ra sẽ xuất hiện các khối lập thể, đó là một cô bé thiên sứ có đôi cánh vô cùng xinh đẹp.Trong ngực cô gái đang ôm một quyển sách, sách cũng là một khối lập thể, có thể mở ra được.Bên trong là một con chip.Đây là cái gì? Thư mời ư?Giản Tĩnh cẩn thận lục lọi lại ký ức, nhưng ‘ký ức’ mà một bản thân khác lưu lại không hề rõ ràng, chỉ nhớ rõ được một số người và một số chuyện lớn, những chi tiết nhỏ gần như không nhớ gì.Cô không thể nhớ ra được thứ này.Lúc vừa trùng sinh tới đây, cô đã đọc qua tài liệu ở trong nhà, cũng biết được tin tức cơ bản và tài sản của nhà mình, nhưng lại không chú ý đến cái này.Đây là cái gì vậy?Giản Tĩnh cầm lấy con chip quan sát một lúc lâu, cô thử dùng đầu lọc USB mở ra.Trên màn hình máy tính xuất hiện một file, đánh số theo số lượng chữ cái nhưng yêu cầu phải nhập tên tài khoản và mật khẩu.Cô: “…” Hả?‘Giản Tĩnh’ có nhiều bí mật hơn những gì cô tưởng tượng.Ánh mắt Giản Tĩnh rơi xuống trên người Pudding đang nằm ngủ trên giá sách.‘Pudding và đá quý’, Giang Bạch Diễm, Khang Mộ Thành, máu hoa hồng, người đàn ông mặt sẹo, Thánh An Kỳ.Thật thú vị.“Pudding, tại sao em lại tên là Pudding?” Cô đưa tay gãi gãi cằm con mèo, lẩm bẩm nói.Pudding ‘meo’ một tiếng, thoải mái nheo mắt lại.Giản Tĩnh cười cười, cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa.Vào một thời điểm nào đó, câu đố sẽ được giải đáp, bây giờ vẫn nên đi mua xe trước đã.Đầu năm nay, không có xe thật sự rất khó đi lại.Cô đi đến một cửa hàng 4S, nói ra yêu cầu của mình với anh chàng đẹp trai và chị gái xinh đẹp đang nhiệt tình chào hàng, bọn họ sẽ giới thiệu cho cô mấy chiếc xe có các tính năng tổng hợp, giá cả, nhãn hiệu, độ thoải mái và tính an toàn phù hợp với yêu cầu của cô.Giản Tĩnh không rành về xe lắm, cô cũng không có ý định đi nghiên cứu cụ thể.Chỉ cần vừa phải là được, nhỡ không may một lúc nào đó lại bị thiêu cháy, bị va chạm hoặc bị hỏng thì làm sao?Đây cũng không phải là xe của tiến sĩ Agasa.Cuối cùng, mấy cô nhân viên đề nghị cô mua BMW X5.Lý do rất cảm tính: “Trước đây, đám đàn ông còn châm chọc nói, con gái thà khóc ở trong BMW chứ không bao giờ cười trên xe đạp. Nhưng hiện tại, các cô gái đều có thể tự mua BMW cho mình.”Giản Tĩnh: Nhân viên tiêu thụ xuất sắc, đúng là nhân tài.Cô cũng bị thuyết phục, ký tên mua xe.Nhưng sau đó Khang Mộ Thành có hỏi cô, tại sao lại chọn chiếc xe lớn như vậy, không chọn loại nhỏ gọn hơn một chút, cô lại trả lời rằng: “Nếu chẳng may có bị va chạm thì xe to sẽ có cảm giác an toàn hơn.”Xe mà các anh chàng nhân viên giới thiệu cho các cô gái đều là loại xe nhỏ, thậm chí có cả loại xe mini.Có lầm hay không? Nếu chẳng may hai xe va chạm vào nhau, xe nhỏ như vậy rất dễ bị lật đấy!Xe to một chút mới có cảm giác an toàn.Mua xe xong, vấn đề đi lại của Giản Tĩnh lập tức thuận tiện hơn rất nhiều.Cô lại đi đến tiệm cắt tóc.Anh chàng thợ cắt tóc Tony rất thân với cô, cười rạng rỡ chào đón: “Cô Giản lại đến dưỡng tóc à? Ôi, tóc cô bị làm sao thế này?”Phần tóc bị lửa thiêu trở nên khô khốc, khét khét, vô cùng thảm hại.Giản Tĩnh thở dài, nói: “Một lời khó nói hết, anh cứ xử lý cho tôi trước đã.”Tony lên tinh thần: “Ok, giao cho tôi đi.”Gội đầu, cắt tỉa, nhuộm tóc, dưỡng tóc.Toàn bộ quá trình phải kéo dài đến tám tiếng mới xong.Đúng lúc để cô xem mấy vụ án phóng hỏa như thế nào.Như Quý Phong nói, mấy vụ hỏa hoạn đều được báo chí đưa tin, cũng có tin tức cụ thể.Vụ đầu tiên: Vào buổi tối một hôm nào đó, đồ dùng điện trong ký túc xá của một trường học được sử dụng không đúng cách đã thiêu cháy một gian phòng ký túc, chỉ có học sinh sử dụng đồ dùng điện không đúng cách bị bỏng và được đưa đi bệnh viện.Vụ thứ hai: Vào chạng vạng tối một hôm, một khu nhà trọ nào đó xảy ra hỏa hoạn, là do chiếc xe đạp điện đang sạc phát nổ, tự cháy dẫn đến hỏa hoạn. Chủ nhân không có ở trong nhà, không có ai bị thương.Vụ thứ ba: Vào buổi tối một hôm khác, có người đốt pháo bông ở công viên, đốt cháy thiết bị lắp đặt dẫn đến hỏa hoạn, không có nhân viên nào bị thương.Vụ thứ tư: Vào buổi chiều một ngày nào đó, nhà máy hóa chất làm rò rỉ vật liệu xảy ra vụ nổ dẫn đến hỏa hoạn, có rất nhiều người chết và bị thương.Vụ thứ năm: Vào rạng sáng một hôm, mạch điện của khách sạn bị cháy, vô ý dẫn đến lửa, có rất nhiều người chết và bị thương.Vụ thứ sáu: Vào đêm khuya một ngày nào đó, nhà trẻ xảy ra hỏa hoạn, thiêu rụi một tòa nhà nhưng không có ai bị thương.Giản Tĩnh lập tức sàng lọc ra những chuyện bất thường mà Quý Phong nhắc đến.Công viên và nhà trẻ.Bốn vụ hỏa hoạn khác đều xác định được nguyên nhân dẫn đến sự cố, mắc dù kết quả không giống nhau nhưng nó đều giống những vụ án thông thường.Chỉ có vụ án ở công viên và nhà trẻ hơi kỳ lạ.Nhà trẻ thì không cần phải nói, lúc đêm khuya chắc chắn không có ai.Vụ án ở công viên cũng rất kỳ lạ.Trừ khi các hoạt động đó đã được thành phố Hòa Bình phê duyệt, nếu không thì không ai được phép đốt pháo, nửa đêm ai lại chạy đến công viên đốt pháo chứ? Cho dù là đám thanh niên đầu óc sáng tạo, theo đuổi sự lãng mạn thì cũng sẽ chọn những nơi có phong cảnh tươi đẹp.Nhưng nơi xảy ra hỏa hoạn lại là khu vui chơi đang được sửa chữa, nơi đó chất đầy các thiết bị lắp đặt, vừa bẩn vừa hỗn loạn.Ai lại chạy đến chỗ đó đốt pháo chứ?Hơn nữa, hôm qua chính bản thân cô cũng đã trải qua vụ cháy ở cửa hàng, cô xem xét ba vụ án này, nhận thấy có hai điểm đặc biệt.Một là ba vụ hỏa hoạn đều ở nơi công cộng, hai là đều vào đêm khuya.Ngoại trừ những chỗ giải trí như quán bar, KTV thì vào ban đêm, những nơi công cộng khác đều không có người. Vụ hỏa hoạn ngày hôm qua cũng không biết là do người cố tình hay chỉ là trùng hợp.Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng hứng thú, lập tức gửi tin nhắn cho Quý Phong: ‘Vụ án này hơi khó điều tra.’Quý Phong: ‘Cô có ý kiến gì không?’Giản Tĩnh trả lời: ‘Có hai khả năng.’‘Thời gian mấy vụ hỏa hoạn xảy ra đều vào đêm khuya, hơn nữa đều là những nơi công cộng, người bình thường rất ít khi đến đó. Nếu đúng là có người muốn phóng hỏa, có lẽ người đó không muốn gây ra quá nhiều thương vong, chỉ vì người đó rất thích lửa thôi.’Cánh rừng lớn có rất nhiều loài chim, trong tâm lý học tội phạm, những chuyện như chơi với lửa cũng có rất nhiều. Trong đó có một loại người rất thích phóng hỏa, người đó cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ đơn giản là thích nhìn ngọn lửa bùng cháy mà thôi.Cô suy xét đến vấn đề hiện trường chưa từng xuất hiện anh hùng cứu hỏa ‘dũng cảm’, về cơ bản có thể loại trừ khả năng muốn dùng cách phỏng hỏa lại cứu người đề tìm cảm giác tồn tại, tìm cách thỏa mãn mình.Kiểu người này hay bị tập thể bài xích, hành động kỳ lạ, khát vọng đạt được sự công nhận của mọi người.‘Nhưng địa điểm đều là nơi công cộng cũng có khả năng biểu đạt sự bất mãn của người đó.’Tính nguy hại của việc phóng hỏa rất lớn, các nhà phân tích tội phạm học đã phân tích rất nhiều lần, có thể chia làm bốn loại:Một là công cụ hướng đến một người nào đó; hai là công cụ hướng đến một vật nào đó; ba là biểu đạt hướng đến một người nào đó; bốn là biểu đạt hướng đến một vật nào đó.Về công cụ phóng hỏa, bọn họ coi cây đuốc chính là phương thức để đạt được mục đích, bản thân ngọn lửa không có gì đặc thù, chỉ lựa chọn phương thức này mà thôi.Hướng đến một người nào đó tức là báo thù hoặc thu hút sự chú ý của người khác, nhất là những người có địa vị. Nếu một người nào đó lấy tên của mình đặt tên cho tòa cao ốc, người phản đối anh ta có thể sẽ muốn thiêu hủy tòa cao ốc đó, dùng cách này để biểu đạt sự phẫn nộ.Tương tự như thế, bởi vì căm ghét thầy cô nên đốt trường học, căm ghét bệnh viện nên phóng hỏa bệnh viện.Hướng đến vật nào đó thì đơn giản hơn, chỉ có bốn chữ, hủy, thi, diệt, tích.Phóng hỏa mang tính biểu đạt thì phức tạp hơn so với công cụ.Phóng hỏa mang tính biểu đạt hướng đến một người đa phần đều là những người có vấn đề về tinh thần, bọn họ muốn dùng những cách này để thu hút sự chú ý của một số người, là một kiểu kêu cứu khác.Còn biểu đạt hướng về một vật nào đó thì giống như ví dụ mà Giản Tĩnh đã nói ở trên, người đó rất thích lửa, rất hưởng thụ cảm giác ngọn lửa hừng hực bốc cháy.Bởi vì địa điểm đều là công viên, nhà trẻ, cửa hàng, do đó có thể loại trừ khả năng hủy thi diệt tích hoặc kêu cứu.Hai khả năng còn lại rất có thể xảy ra.Người đó, hoặc là kẻ biến thái thích chơi với lửa, hoặc là muốn biểu đạt một tâm trạng nào đó thông qua việc phóng hỏa. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận