Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 119

Chương 119

Camera ở thành phố Hòa Bình không tính là nhiều, muốn tìm được quá trình hành động cùng ngày của Bành Vĩ cũng không dễ dàng. Quý Phong cầm mẩu giấy nhắn tin đi đến cục Giao Thông kiểm tra camera, lấy được một ổ cứng về.Anh vừa mới vào cửa, đồng nghiệp lập tức đi đến trước mặt, nện một cú lên vai anh: "Tên nhóc này hay lắm, lừa được một cô bé xinh đẹp như vậy từ khi nào đấy?"Quý Phong: "Cái gì?""Có một mỹ nữ tìm cậu." Đồng nghiệp chớp mắt: "Có bạn gái từ hồi nào đó?"Quý Phong rất ngạc nhiên: "Chó tăng ca như tôi cũng xứng có bạn gái?"Các đồng nghiệp vểnh tai nghe chuyện phiếm: "..." Đệt, đầu gối đau quá.Lúc nói chuyện, Quý Phong đã lia mắt thấy màu tóc quen thuộc.Quả nhiên là tóc mới làm, độ sáng bóng và mềm mại đều thuộc về bậc nhất, chỉ là màu sắc quá có độ công nhận, không thích hợp cho việc mặc thường phục điều tra - ờm, đẹp mắt thì đúng là đẹp thật.Anh cất ổ cứng rồi tiến lên hô: "Cô Giản, sao cô lại tới đây?"Giản Tĩnh nói: "Đúng lúc đi ngang qua."Quý Phong nhếch lông mày lên, cười híp mắt nói: "Tốt như vậy, đến thăm tôi à?""Xem anh nói kìa, dù sao tôi cũng là người bị hại, muốn quan tâm vụ án phóng hỏa có tin tức hay không." Cô nói, liếc nhìn ổ cứng trong ngực anh: "Là video từ camera gần cao ốc à?"Vẻ mặt của Quý Phong hiền hoà: "Đúng, nhưng không tiện cho người ngoài xem.""Xem ra anh có người hiềm nghi." Giản Tĩnh cong khóe môi: "Rất khéo, tôi cũng có một cái."Quý Phong kêu ‘ai’, kéo ngăn kéo lấy một thanh Snickers ra: "Ăn chút để lót bụng không? Từ từ rồi nói.""Không cần." Giản Tĩnh đẩy ra, nói thẳng: "Tôi cho anh biết, nhưng anh phải dẫn tôi đi cùng."Quý Phong: "Cái này không hợp quy định.""Hử?" Cô híp mắt, thấu kính phản quang."Được thôi." Cô vừa ra sát chiêu, người này cũng đầu hàng rất nhanh.Giản Tĩnh kể về người đó cho anh: "Tôi muốn biết Phan Quốc có người thân nào không."Có họ tên và công ty, cảnh sát điều tra vô cùng đơn giản, chỉ chốc lát sau đã tìm được tin tức của Phan Quốc. Năm 2013 ông ta nhảy lầu tự sát, vợ ly hôn tái giá, có một đứa con trai do ông bà nội nuôi lớn.Con trai tên là Phan Thành Lập.Hai mươi ba tuổi, không có thông tin bảo hiểm, không biết làm công việc gì."Sao cô tìm được người này?" Quý Phong thấy rất kỳ lạ.Giản Tĩnh: "Thẩm mỹ viện.""..." Vì tránh cho tiến vào lĩnh vực mà anh không hiểu, sau đó bị cô treo lên đánh, Quý Phong quả quyết đổi chủ đề: "Cô định tra thế nào?"Giản Tĩnh bảo: "Ôm cây đợi thỏ chứ sao."Quý Phong cười: "Thú vị, cô cảm thấy mục tiêu kế tiếp của anh ta sẽ là chỗ nào?"Cô suy tư một lát, nói: "Làng du lịch.""Bởi vì mảnh đất của bất động sản Kiên Tâm à? Cũng hợp lý." Anh nói: "Nhưng tôi cũng có một người hiềm nghi, tôi cho rằng anh ta sẽ đi đến Đại Kịch Viện."Giản Tĩnh nhướng mày.Quý Phong nhún vai: "Vẫn không tiện nói cho người ngoài."Giản Tĩnh: "..."Cô trầm mặc một lát, khẽ cười: "Anh đoán tôi có dám đánh anh hay không.""..." Quý Phong ngửa người ra sau, vô cùng thành khẩn: "Có chuyện gì thì nói đàng hoàng."Giản Tĩnh muốn đối phó với anh còn không cần vung nắm đấm, một bàn tay là được rồi. Sau đó, ngày mai tất cả mọi người biết anh bội tình bạc nghĩa, cái này gọi là giết người tru tâm, không đắc tội nổi."Tại sao không tiện nói cho tôi?" Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề.Quý Phong lập tức nghiêm chỉnh: "Vụ án phóng hỏa án có giao nhau với một vụ án khác, mặc dù tôi nghi ngờ cả hai có chỗ liên quan, nhưng chỉ vỏn vẹn là nghi ngờ mà thôi. Vì thế mà quấy nhiễu ý nghĩ của cô thì được không bù mất."Giải thích như thế thì hợp lý.Giản Tĩnh ngẫm lại, càng tò mò hơn: "Hiềm nghi của anh ta rất lớn à?""Động cơ vô cùng lớn, không nghi ngờ không được." Quý Phong thẳng thắn nói: "Đây là phương hướng điều tra chủ yếu của chúng tôi, bởi vậy nên không để ý đến người khả nghi khác, ví dụ như người mà cô tìm ra.""Có cái để so sánh, không thể bảo vào trước là chủ, nói đi." Cô dừng một lát, nhếch khóe môi: "Nếu không tôi sẽ hét lên."Quý Phong: "Chơi tôi vui lắm à?""Đúng đó." Cô thừa nhận."Ầy." Quý Phong lắc đầu, không tiếp tục đùa với cô, trực tiếp lật hồ sơ trên bàn nói: "Không đùa với cô nữa, muốn xem thì xem đi, không thể mang ra ngoài đâu."Giản Tĩnh cấp tốc lật xem.Tốc độ đọc chữ của cô rất nhanh, không bao lâu đã đọc xong toàn bộ, suy tư một lát rồi nói: "Đúng thật, quả thật mối hận này đủ lớn, nhưng tôi cảm thấy không nhất định là anh ta.""Tại sao?"Cô nói: "Bành Vĩ vẫn luôn khiếu oan, nhiều lần khởi tố, nhìn ra được anh ta là một người lý trí, muốn dùng pháp luật để chủ trì chính nghĩa.""Lâu như vậy, con người sẽ thay đổi." Quý Phong thở dài: "Ba năm trước đây, sau khi anh ta thất bại thì không thử nữa. Có lẽ anh ta đã hết hy vọng, quyết định dùng phương thức của mình để lấy lại công bằng."Giản Tĩnh phản bác: "Vậy tại sao phải đốt nhà trẻ chứ? Tôi cảm thấy đây là điều không hợp lý nhất, một người mất con sẽ nhẫn tâm phóng hỏa ở một nơi toàn là trẻ con ư?"Quý Phong phát ra tiếng ‘ồ’, não nhanh chóng khởi động.Trong số những người có thù hận lớn nhất với Tập đoàn Phòng thị, Bành Vĩ là người phù hợp nhất với các điều kiện. Nhưng lời Giản Tĩnh nói không phải không có lý, tội phạm phóng hỏa có chỗ khác với tội phạm bình thường."Bành Vĩ rất có hiềm nghi, Phan Thành Lập cũng đáng được điều tra." Cô nói."Đúng." Quý Phong quyết định: "Lát nữa tôi đi Đại Kịch Viện để ngày mai bàn giao cho đồng nghiệp. Còn chúng ta sẽ đến làng du lịch một chuyến."Giản Tĩnh do dự: "Anh muốn đến Đại Kịch Viện à...""Trực ban cũng không thú vị, vừa nhàm chán lại còn phí tinh thần." Quý Phong lấy ly nước ra, pha một ly cà phê hòa tan, giải quyết một cách dứt khoát: "Cô về nhà đi ngủ đi."Giản Tĩnh cũng không kiên trì, đợi trong chiếc xe nhỏ hẹp cả một đêm, xương cốt của cô cũng sắp nát mất rồi."Vậy ngày mai gặp lại." Cô quả quyết chào tạm biệt.Quý Phong khoát tay, thấy thời gian còn sớm bèn cắm ổ cứng, bưng ly cà phê xem camera,Cái gì cơ? Đưa cô về nhà?Không phải cô mua xe rồi à, chìa khoá xe mới ở trong túi xách.Quý Phong ngồi xổm ở Đại Kịch Viện một ngày, tay trắng trở về.Hôm sau, anh đi làng du lịch với Giản Tĩnh."Lần thứ nhất và lần thứ hai cách nhau mười ngày, lần thứ hai và lần thứ ba cũng chỉ có bảy ngày, chắc chắn lần thứ tư gần ngay trước mắt." Quý Phong vừa lên xe đã bắt đầu phân tích: "Cô Giản, cô muốn đánh cược với tôi không?"Giản Tĩnh: "Tôi cược làng du lịch."Anh cười ha ha: "Được, vậy tôi cược Đại Kịch Viện.""Tiền đặt cược là bao nhiêu?" Cô hỏi."Mười đồng." Anh lấy tờ tiền mười đồng ra: "Đủ uống ly trà sữa nhỉ?"Trên mặt Giản Tĩnh không có biểu cảm: "Vậy thôi quên đi, tôi uống cũng phải ba mươi đồng."Quý Phong đau lòng đến mức hít một hơi: "Ba mươi đồng, cô mời tôi uống đi. Tác, giả, nổi, tiếng.""Anh thắng thì tôi mời anh." Cô giật lấy tờ mười đồng, ném vào ngăn kéo nhỏ trong xe.Quý Phong hơi mất tinh thần, dựa vào ghế lái phụ nghỉ ngơi.Giản Tĩnh hỏi: "Anh ngủ à?""Tôi thức cả đêm, đến nơi thì gọi tôi." Anh nói xong nhắm mắt lại, không quá năm giây, đầu đã nghiêng sang một bên ngủ say.Giản Tĩnh liếc một cái, kéo tấm chăn từ ghế sau ném trên người anh.Bốn mươi phút sau, cô đạp người bên cạnh gọi dậy: "Đến rồi."Gần như cùng lúc đó, Quý Phong mở mắt ngồi dậy, ánh mắt sáng tỏ giống như hoàn toàn không ngủ: "Nhanh như vậy à? Ồ, phong cảnh không tệ."Anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tấm tắc lấy làm lạ.Làng du lịch này của Tập đoàn Phòng thị nằm ở vùng ngoại ô thành phố Hòa Bình, hồ lớn gần trăm ngàn mẫu, phong cảnh đẹp đẽ. Ngoại trừ khách sạn còn có các công trình giải trí, gì mà quán bida, rạp chiếu phim, suối nước nóng nhân tạo, nướng thịt trên sân thượng, trên hồ ở xa xa có vài chiếc thuyền con lay động, thuận tiện cho người thích câu cá thả câu. "Nhiều người thật đó." Quý Phong ngắm nhìn bốn phía, giọng điệu có phần không thể tưởng tượng nổi.Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng khách lui tới trong làng du lịch cũng không ít, thường xuyên có thể nhìn thấy cặp đôi trẻ tuổi cười nói với nhau hoặc là người mẹ người già dắt theo con nhỏ.Làm cho xã súc* hâm mộ quá đi.*Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là ‘Súc vật của công ty’. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu).Giản Tĩnh nói: "Tôi tra trên mạng, bên này có thể mua vé câu cá riêng, cũng có thể vào ở.""Cô định vào ở?" Anh hỏi."Khách ở đây mới có thể đi khắp nơi, nếu không thì có nhiều chỗ không cho vào." Cô nói: "Anh có tính toán gì?"Quý Phong nói: "Cái đó còn phải hỏi?"Anh bước nhanh về phía trước, bắt được một nhân viên phục vụ rồi lắc lắc giấy chứng nhận, đối phương lập tức ngoan ngoãn đưa anh vào khách sạn, giới thiệu cho quản lý đại sảnh.Giản Tĩnh bèn làm bộ không biết anh, đến quầy lễ tân đăng ký vào ở.Lễ tân cho cô một quyển sổ tay vào ở.Giản Tĩnh lật xem từng khu vực, phát hiện mặc dù nơi này do Tập đoàn Phòng thị xây dựng, nhưng chỉ có quán rượu được người của bọn họ kinh doanh, tất cả những thứ còn lại đều cho người ngoài thuê.Ví dụ như rạp chiếu phim, phòng ăn quán bida đều là nhãn hiệu khác. Trong thành phố cũng có thể thường xuyên nhìn thấy, các loại câu cá, đồ nướng thì hợp tác với dân bản xứ, nhận thầu ra bên ngoài.Nơi lớn như thế, anh ta sẽ chọn ra tay ở nơi nào đây?‘Leng keng’, tin nhắn mới nhảy ra.Quý Phong gửi tin tức mà đồng nghiệp đã điều tra về Phan Thành Lập qua cho cô.Mặc dù Phan Thành Lập không có công việc đàng hoàng, nhưng cảnh sát đi đến nhà ba mẹ của Phan Quốc điều tra, phát hiện Phan Thành Lập vẫn đang ở nơi đó.Gõ cửa không ai trả lời, hàng xóm nói anh đi ra ngoài làm việc.Cảnh sát nhân dân bèn hỏi thăm xung quanh.Bởi vì là chung cư cũ, các hàng xóm cũng coi như hiểu rõ nhau, bày tỏ rằng hai năm trước ông bà nội của Phan Thành Lập lần lượt qua đời, anh ta sống một mình trong nhà, là một người quái gở, không qua lại với người khác, vẫn luôn dựa vào đưa thức ăn ngoài mà sống.Chủ siêu thị ngoài cổng nhỏ tiết lộ, chắc hẳn trước đó Phan Thành Lập từng có một người bạn gái, ông ta từng thấy anh ta đến mua qua đồ dùng kế hoạch hóa gia đình (*), nhưng chắc là gần đây mới chia tay, bởi vì số lần mua đồ dùng kế hoạch hóa gia đình tăng lên đột ngột.(*) Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình: gọi chung cho các dụng cụ dùng cho sinh hoạt tình dục như thuốc tránh thai, bao cao su,…Cảnh sát hỏi thăm ấn tượng của các hàng xóm đối với Phan Thành Lập, mọi người nhất trí tỏ vẻ anh ta có phần hận đời, từng xảy ra nhiều lần xung đột với quản lý chung cư.Có một lần xe điện của anh ta đậu không đúng quy định, bị bảo vệ yêu cầu di chuyển xe, kết quả anh ta chửi ầm lên, nói cái gì ‘Xe con của người ta đậu ở chỗ này mà ông không kêu người ta chuyển đi, tôi lái chiếc xe điện đã bị nói’, ‘Các người xem thường tôi, lấn yếu sợ mạnh’ hoặc là ‘Không phải thứ gì tốt’.Phần lớn bảo vệ trong khu chung cư cũ là ông cụ đã có tuổi, bị Phan Thành Lập xô đẩy mấy lần, suýt chút nữa gãy xương, cho nên khi nhắc đến anh ta, trong lời nói không thiếu sự tức giận.Mà một bà thím tập thể dục trong khu chung cư thì tỏ vẻ, vợ chồng ông Phan làm người trung thực, giữ tiền rất chặt, hai đồng mua thức ăn cũng phải nói rõ ràng, nhưng Phan Thành Lập thì không như vậy."Quá trẻ tuổi, tiêu tiền như nước." Bà ta ghét bỏ nói: "Suốt ngày mua mấy thứ đắt đỏ, chuyển phát nhanh thường xuyên tới cửa."Cảnh sát nhân dân bèn hỏi: "Sao thím biết là đắt?""Đều là tiếng Anh, giày cậu ấy mang cũng là hàng hiệu, chính là câu nói đó, siêu đắt." Mắt bà thím sáng như đuốc, vô cùng chắc chắn: "Tiểu Phan không biết cách sống."Hàng xóm khác cũng nói tương tự, thanh danh của Phan Thành Lập cũng không tốt.Nhưng sau khi hỏi có phải anh ta có hành động nguy hiểm hay không, tất cả mọi người đều không nói nên lời nào, chưa từng có ai thấy anh ta châm lửa đốt thứ gì.Quý Phong nói: ‘Chắc chắn phóng hỏa không phải nhất thời hứng khởi, trước kia chưa từng làm, đột nhiên bộc phát là không có khả năng lắm.’Nhưng Giản Tĩnh không bỏ cuộc, cô đi đến bên cửa sổ, dùng kính viễn vọng quan sát.Mặc dù làng du lịch ở vùng ngoại thành, nhưng thành phố Hòa Bình phát triển rất nhanh, vùng nông thôn xung quanh nội thành phát triển cũng không tệ, đại khái chỉ cách nơi này đường đi hai mươi phút.Khách muốn uống trà sữa, ăn gà rán cũng chọn chỗ gần đó để đặt thức ăn ngoài, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhân viên mặc áo khoác đưa thức ăn ngoài tới.Phan Thành Lập có điều kiện gây án.Trong lúc cô trầm ngâm, trong đầu cô đã có mạch suy nghĩ tương đối rõ ràng.Chỉ chờ màn đêm buông xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận