Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 131
Ngay khi Giản Tĩnh vừa đọc xong lá thư, quái vật bắt đầu ngọ nguậy. Cơ thể to lớn uốn éo, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ không ngừng, như tức giận, như đe dọa, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Tào Ngự ngồi đối diện.Trên đầu Tào Ngự tuôn ra lớp lớp mồ hôi.Anh ta bình thường chơi cờ vua cũng được, nhưng nhớ rằng, bắt đầu từ sáng hôm qua, các vị khách đã tiến vào nơi này. Kể từ chạng vạng đến bây giờ cũng chỉ nghỉ ngơi được có hai tiếng.Hơn một giờ rạng sáng, chính là lúc con người ngủ sâu nhất. Ở độ tuổi bốn mươi như anh ta, sức lực không bằng trước, việc chơi cờ hao phí tế bào não như này, vừa rơi vào tay đã cảm thấy cực kỳ vất vả.Nhưng Tào Ngự biết, anh ta không thể nhận thua.Là lao động trí óc thuần túy, nếu anh ta còn thua thì chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng của đồng đội à? Cũng sẽ phụ lòng kỳ vọng của các fans với anh ta, thiết lập của anh ta bị phá vỡ hoàn toàn.Kiên trì.Anh ta xoa huyệt Thái Dương, chăm chú nhìn vào bàn cờ.Trình độ chơi cờ của quái vật cũng bình thường, nhưng nó không ngừng dùng động tác và tiếng động quấy nhiễu, khiến cho Tào Ngự không thể nào tập trung suy ngẫm được.Mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống.Người đứng xem bên cạnh dường như cũng nhận ra sự lúng túng của anh ta, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.Trịnh Khả Yên mở lời trước: “Thầy Tào, đồ đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”“Sudoku bên cạnh tôi đã mở ra được rồi.” Coco nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắp hai tiếng rồi.”Tào Ngự gật nhẹ đầu như không, nhưng tầm mắt lại dừng ở trên người Giản Tĩnh. Cô cầm tài liệu trên tay, nhẹ nhàng né tránh xúc tu của quái vật, an toàn lui ra đến cửa.“Tôi yểm hộ cho anh.” Giản Tĩnh đưa tư liệu cho Giang Bạch Diễm, lấy súng về: “Từ từ đi, không cần vội.”Tào Ngự từ từ thở ra, xem như không có việc gì: “Được.”Bốn người khác cũng lần lược tiến vào gian phòng sudoku bên cạnh, Tào Ngự hạ xuống một nước cờ, cẩn thận đứng dậy, cố gắng đứng lên mà không phát ra tiếng động nào.Xúc tu của quái vật bắt đầu uốn éo, nhưng không phải ngăn cản Tào Ngự, mà là cầm lên một quân cờ trên đó, tiến quân thần tốc, xử lý vua địch.Tào Ngự trợn mắt: “Không xong!”Nước cờ vừa rồi anh ta đi sai, đã để lộ ra vua bên mình!Cạch.Con vua nghiêng ngã, thắng bại đã định.Quái vật ‘ôi ôi’ mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía Tào Ngự.Xương trên mặt đất bị giẫm vang lên tiếng ‘răng rắc’.“Chạy!” Giản Tĩnh đẩy anh ta một cái.Nói đến cũng buồn cười, Tào Ngự coi cô như đối thủ cạnh tranh lớn nhất, chỉ cần có cơ hội thì sẽ thi đấu, gài bẫy không nương tay chút nào. Nhưng vào lúc mấu chốt, người anh ta tin tưởng nhất lại là cô.Đổi thành Coco hay Hàn Bạc, tuy rằng biểu hiện của bọn họ cũng khá tốt, nhưng anh ta sẽ chần chờ một lát, do dự không biết có thể yên tâm được không.Nhưng với Giản Tĩnh lại không vậy.Cô vừa nói chạy, Tào Ngự không chút do dự làm theo.Sau lưng vang lên tiếng súng.Khoảng cách rất gần, viên đạn này đương nhiên trúng. Nhưng Giản Tĩnh rất rõ ràng, tình hình cũng không lạc quan: Cô ở cửa, quái vật ở trên sô pha, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hơn hai ba mét.Dù súng mô phỏng giống thật, nhưng không thể bắn liên tục, cần phải bóp cò không ngừng.Thời gian bắn một viên cũng đủ để quái vật bổ nhào đến người cô.Không thể nào bắn phát súng thứ hai được.Giản Tĩnh lựa chọn cúi thấp người né tránh. Mà bởi vì Tào Ngự đằng sau cô, cô không thể lộn nhào ra sau được, với độ nhanh nhẹn của người đàn ông trung niên, khả năng đụng vào nhau vẫn rất lớn, đến lúc đó hai ‘kẻ thù’ tông vào nhau, trực tiếp đồng quy vu tận.Cô chỉ có thể chếch hướng về trước trốn đi, trực tiếp nhảy lên trên sô pha, lại giơ tay bắn một phát.Quái vật tên George hẳn là con Boss giữ ải, da dày thịt béo, biện pháp bảo vệ cũng cao minh. Hai phát súng vẫn còn trấn tĩnh, chẳng có chút nào giống như đang chịu sự tấn công dữ dội cả.Đạn sắp hết rồi.Gió tanh kéo tới.Giản Tĩnh tung người một cái, tay chống lên bàn làm việc, lăn đến sau chiếc bàn, lợi dụng bàn làm việc làm dụng cụ che chắn, đồng thời tay trái cầm đồ vật trên bàn ném tới.Xoảng! Vật trang trí đụng vào vách tường, tiếng vang nặng nề.George không chút tổn thương nào, nhoài người trên sô pha hưng dữ nhìn cô.…Sau khi phát sóng.Bình luận 1: Không ngờ lại có thể thấy được cảnh đánh nhau trong chương trình.Bình luận 2: Này là thật à? Không phải tôi soi mói đâu, này không có kịch bản thật chứ?Bình luận 3: Thế thân diễn cảnh đánh nhau nói cho bạn biết, có kịch bản cũng trâu bò quá, di chuyển cũng thật chuẩn.Bình luận 4: Khẳng định là hậu kỳ quay bổ sung vào! Cược một bịch que cay.Bình luận 5: Động não đi, có phần diễn xuất sắc thế này sẽ đến lượt cô Giản hả? Bình luận 6: Từ từ, cô Giản là tác giả à? CÓ phải cô ấy quên thân phận của mình rồi không vậy?Bình luận 7: Phim hành động bom tấn của năm, còn hot hơn cả phim kinh dị Hollywood.…Bình luận đầy ắp, giằng co vẫn đang tiếp tục.Giản Tĩnh nhanh chóng mở ra tất cả ngăn kéo, cuối cùng tìm thấy được hộp đạn ở ngăn kéo cuối cùng. Nhưng quái vật sẽ không cho cô thời gian nạp đạn, xúc tu nén lại như lò xo, bay thẳng tới, rơi xuống một cách chính xác, nhảy lên bàn làm việc.Hai bên mặt đối mặt.Não của Giản Tĩnh như ngưng lại, bản năng tiếp quản cơ thể, xoay tay lại.Báng súng đập mạnh lên mặt của George.Xúc tu tản ra, lộ ra một khuôn mặt đen: “KHÔNG…” Dường như anh ta vừa nói tiếng người.Nếu đây là quái vật thật sự, thừa dịp nó hoảng hốt, Giản Tĩnh nhất định sẽ bắn một phát vào miệng nó kết thúc tất cả. Nhưng cố tình lại là giả, nếu như bắn súng vào thật, robot tinh vi như vậy, nói không chừng sẽ phải báo hỏng.Ặc, đền không nổi.Giản Tĩnh quay đầu bỏ chạy.Lần này, cô thuận lợi lăn qua bàn làm việc, mắt thấy cửa ra gần ngay trước mắt thì sự cố lại phát sinh.Ánh sáng đỏ mất đi, ánh sáng xanh sáng lên.Bọn quái vật thức tỉnh lần nữa, đi ra từ trong phòng hai bên hành lang, giống như u hồn du đãng. Mà Giản Tĩnh mới bước ra ra khỏi cánh cửa gian phòng này đã bị ba bốn quái vật nhìn thấy.Cô: “…”Trước có quái nhỏ, sau có Boss, làm sao bây giờ?…Sau khi phát sóng.Hậu kỳ của nhà ma vẫn luôn rất ít, lần này cũng không ngoại lệ.Giản Tĩnh sau khi chạm mặt hai con quái vật ở hành lang, trên đỉnh đầu của mọi người lập tức xuất hiện thanh máu màu đỏ, và thêm BGM của the king of fighter.Bình luận 1: Hậu kỳ ít quá.Bình luận 2: Có mùi rồi.Bình luận 3: Hỏi bọn họ!Bình luận 4: 6666666666Mọi người đều cho rằng đây là muốn diễn cảnh vật lộn, nhưng mà, phản ứng của Giản Tĩnh lại nằm ngoài dự kiến.Cô vòng về văn phòng, nhảy lên sô pha, tháo ra tấm lưới thông gió trên bức tường, sau đó giẫm lên mép dưới của đường ống, nhún chân nhảy lên.Không nhảy tới…Bình luận 1: Giống khi leo núi ghê.Bình luận 2: Động tác này đòi hỏi lực tay rất nhiều, cô Giản quá trớn rồi.Bình luận 3: Thật ra vẫn là do lùn, đổi thành em trai của chúng tôi thì nhất định lên tới nơi rồi.Bình luận 4: Có chắc em trai mấy người sẽ không khóc trước do sợ đó chứ?Nhảy lên thất bại, lần thứ hai còn chưa nhảy được thì George đã nhào tới.Nó cao to, thể trọng không thể khinh thường được, ngồi trên sô pha như ngọn núi nhỏ. Giản Tĩnh vội vã né tránh, góc áo khoác lại bị xúc tu túm lấy, bất đắc dĩ phải vứt đi, cơ thể ngã nhào lên bàn trà, quét qua cả bàn cờ.Bình luận 1: Đệt, nhìn cũng thấy đauBình luận 2: Cú ngã này mạnh quáBình luận 3: Xong rồi xong rồi, có người đến cứu không đây?Bình luận 4: Những người khác bị quái vật nhỏ ngăn cản! Cô Giản vừa nãy không nên quay lại, các đồng đội dẫn quái vật rời đi, cô ấy sẽ an toàn, sai lầm to lớn!Bình luận 5: Lúc mấu chốt ai có thể phân tích được như vậy?Bình luận 6: Có phải fans của cô Giản không cho người khác được phép nghi ngờ đúng không?…Lúc tránh né, tình huống lại thay đổi.Giản Tĩnh ngã trên bàn trà, ngay sau đó, phần eo phát lực bắn lên, trực tiếp leo lên lưng của George, mượn lực phóng lên chỗ thông gió.Đầu gối tỳ lên bên cạnh, leo lên thuận lợi.Các cơ quan như giác hút kéo dài trên người con quái vật, giống như thằn lằn đu mình, bò lên vách tường. Nhưng mà, con boss George này khác với mấy con quái vật nhỏ khác, cơ thể to lớn vô cùng.Nó đã bị… Chặn ở ngoài cửa.Động tác của Giản Tĩnh nhanh chóng, cơ thể nhỏ nhắn, đầu gối bò đi, chỉ chốc lát sau đã thoát khỏi sự theo dõi của quái vật, rẽ qua lối nhỏ ở bên cạnh.Màn ảnh chuyển sang phòng bên cạnh.…Những người còn lại bị quái vật nhỏ chắn trong phòng.Hàn Bạc vốn dĩ muốn lao ra khỏi vòng vây, kết quả người vừa ra khỏi cửa, súng đã hết đạn, căn bản không ngăn được quái vật nhào đến liên tiếp. Mọi người đều nôn nao vô cùng, tuy rằng trò chơi sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bỏ mặc đồng đội lại không đúng với tinh thần đoàn kết.Ai cũng chưa nói từ bỏ, nhao nhao bàn bạc biện pháp.Hàn Bạc và Coco đều đồng ý dùng ghế dựa làm lá chắn để đi tiếp ứng, Tào Ngự lại đang lục lọi trong phòng, ý đồ tìm những vũ khí khác để hạ gục quái vật.“Lỗ thông gió hình như có tiếng động.” Giang Bạch Diễm lấy ghế tựa leo lên trên: “Cô Tĩnh Tĩnh?”“Là tôi.” Giản Tĩnh nhô đầu ra: “Tránh ra chút.”Cậu ấy duỗi tay đỡ cô xuống, vô cùng khiếp sợ: “Không sao đấy chứ?“Ngã một cái.” Giản Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ: “Người này là ai?”Người cô hỏi tới chính là NPC đã tắt thở nằm trong góc, nam, hơn hai mươi tuổi, mặc đồ thể dục, bên cạnh có chiếc ba lô, huyệt Thái Dương có một lỗ lớn, máu đóng thành mảng trên tóc, trong tầm tay là một khẩu súng, cảnh tượng như đang tự sát.Tào Ngự trả lời: “Hẳn là Henry mà chúng ta đang tìm.”Tóm tắt - Henry, nam, trước mắt đang trong trạng thái mất tích, nơi cuối cùng xuất hiện chính là bệnh viện cũ bị bỏ hoang. Mà bọn họ đúng là vì tìm kiếm người bạn Henry nên mới đi đến nơi kỳ lạ này.“Thiếu chút nữa đã quên mất cậu ta.” Hàn Bạc gãi đầu, nói ra tiếng lòng của mọi người.Giản Tĩnh muốn cẩn thận quan sát, nhưng vừa rồi cô chạy trốn đã tiêu hao không ít thể lực, lúc này có hơi mệt mỏi ngồi ở ghế trên, không muốn nhúc nhích.Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhịn không được che miệng ngáp một cái.Sau khi hoạt động kịch liệt, mồ hôi túa ra, cơ thể không khỏi cảm thấy lạnh, hơi run rẩy.“Nếu như không ngại.” Giang Bạch Diễm đưa áo khoác của mình ra: “Khoác lên đi.”Gameshow đến kỳ thứ ba, các khách mời đã có hiểu biết về tính thối tha của nhà ma. Cho dù quay vào mùa hè, tốt nhất cũng phải mặc chiếc áo khoác, tránh cho khi điều hòa bật mười sáu độ, cơ thể sẽ không bị rét lạnh mà run bần bật.Quần áo của Giang Bạch Diễm khá thoải mái, quần jean phối với áo sơ mi trắng và áo khoác.“Cảm ơn.” Giản Tĩnh quen biết cậu ta nên cũng không chối từ, nhận lấy rồi khoác lên người.Trịnh Khả Yên lại lấy ra chai nước khoáng và bịch bánh quy từ trong ba lô của Henry ba lô, đến chia cho mọi người: “Mọi người ăn chút gì đi, tôi cũng sắp chết đói rồi.”“Tôi muốn đi ngủ.” Coco dụi mắt, nhịn không được cũng ngáp một cái.Như thế rất tốt, những người khác cũng lần lượt làm theo, không ai tránh khỏi việc phải ngáp cả.Tất cả đều buồn ngủ muốn chết.Tào Ngự dù sao cũng lớn tuổi, tinh thần kém cỏi nhất, đề nghị nói: “Chúng ta lấp kín cửa và lỗ thông gió lại, nghỉ ngơi một lát.”Không ai phản đối.Sau khi mọi người chặn cửa và lỗ thông gió, bảo đảm sẽ không có quái vật tiến vào thì sôi nổi tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi.Trịnh Khả Yên và Coco tiếp tục lục lọi trong ba lô của Henry, tìm ra hai hộp lẩu tự sôi, ba bình nước uống, một túi bánh quy chocolate, vài túi que cay.Vì thế mọi người dứt khoát ngồi trên mặt đất, nấu lẩu nhỏ để ăn.Vị cay nồng thức tỉnh tinh thần, Giản Tĩnh cắn bánh quy, lục soát người NPC, tìm được không ít đồ.Đầu tiên là hai bức thư, một bức không khác gì bức thư được tìm thấy trong văn phòng bên cạnh, viết rất nhiều thuật ngữ y học. Đại ý là tiến sĩ nhờ bạn bè xem thử có từng thấy qua ca bệnh nào như này không.Bức thư thứ hai, lại là bức thư người ba viết cho con trai.“Gửi Henry con trai của ba… (lược bỏ những lời căn dặn của ba dành cho con), bạn tốt của ba là tiến sĩ Lý đã từng gửi cho ba một bức thư, những ca bệnh đó khiến ba để tâm vô cùng, nhưng khi ba muốn liên lạc với ông ấy thì lại nghe nói ông ấy mất tích, điều này khiến ba tiếc nuối vô cùng.Nếu sức khỏe còn tốt, ba rất hy vọng đến bệnh viện ông ấy làm việc xem thử, làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… (lược bỏ trình bày liên quan đến y học)… Đáng tiếc thời gian của ba có hạn, nếu con có hứng thú, có thể đến đó xem thử, ba có dự cảm, ở đó có một bí mật to lớn…”Như này đã kết nối câu chuyện lại với nhau.Tiến sĩ Lý gia nhập câu lạc bộ, điều tra vấn đề của nhà máy hóa chất, cũng gửi những ca bệnh kỳ lạ cho người bạn thân. Bạn thân trước khi chết từng nhắc về chuyện này với đứa con trai Henry, Henry không biết suy nghĩ thế nào lại đến đây tìm kiếm chân tướng, sau đó chết ở nơi này.Mà bọn họ lại bởi vì sự mất tích của Henry mà đi vào bệnh viện, tìm kiếm đáp án cho câu đố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận