Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 138
Không phải từ sau khi xây dựng đất nước thì không được thành tinh nữa à? Tại sao ở trên đảo lại xuất hiện hồ ly tinh nam thế này?Giản Tĩnh không khỏi đánh giá Tông Tuân Mỹ thật cẩn thận. Nói anh ta giống hồ ly tinh đương nhiên không phải là anh ta trông xấu xí như một con hồ ly thật mà là trên người anh ta toát ra một loại khí chất thu hút người khác, giống như đang nói ‘Đến đây, cùng vui vẻ nào’. Câu nói khiến trong lòng người ta ngứa ngáy muốn hắt xì hơi.Đàn ông thật nguy hiểm.Cô khẽ vuốt vuốt mũi, cố gắng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.Những người khác không hổ đều là người thuộc nhóm phú nhị đại kiến thức rộng rãi nên có khả năng miễn nhiễm với người đẹp, bọn họ chỉ nhìn nhiều hơn một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Tông Tuân Mỹ và huấn luyện viên Doãn ngồi xuống tham gia trò chuyện nhóm.Mọi người đối với hồ ly tinh nam… À, khá tò mò với Tông Tuân Mỹ nên đã hỏi về thân phận và lai lịch của Tuân Mỹ.“Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, lần này tôi tới chụp ảnh ở đảo nên đặc biệt đi đăng ký lặn biển.” Cánh tay của Tông Tuân Mỹ đặt trên lưng ghế, tư thế nhàn nhã: “Tuy nhiên thiên phú của tôi có hạn nên xuống nước chưa được bao lâu đã không chịu nổi. Chắc huấn luyện viên Doãn đau đầu lắm phải không?”Huấn luyện viên Doãn nở nụ cười: “Anh chắc chắn không phải là học trò tệ nhất mà tôi từng dạy đâu.”Tông Tuân Mỹ nhướng mày: “Cô nói vậy là đang an ủi tôi hả?”“Không phải đâu, học trò kém hơn anh ngồi ở trong đây này.” Huấn luyện viên Doãn liếc nhìn về phía A Húc nhưng không nói thẳng họ tên ra.A Húc đã hiểu rõ, anh ta chủ động nói: “Là tôi, tôi là vịt trên cạn, chưa học được bơi nên trước đây khi đi lặn đã suýt nữa xảy ra chuyện lớn, cũng may mà có Đồng Đồng đã cứu tôi.”Tư Anh Kiệt bắt được trọng điểm: “Đồng Đồng?”“Tôi quên nói.” A Húc nắm lấy bả vai của huấn luyện viên Doãn: “Bạn gái của tôi.”Huấn luyện viên Doãn cảm thấy hơi xấu hổ nên vỗ lên tay anh ta.Trong lòng A Húc vô cùng muốn khoe khoang, anh ta khen ngợi: “Đồng Đồng rất lợi hại, cô ấy vừa chuyên nghiệp lại vừa kiên nhẫn. Trong số các học trò đã học không hề có ai ghét cô ấy, hơn nữa tất cả học xong đều lặn được xuống biển đấy.”Tư Anh Kiệt ngắt lời, cự tuyệt muốn ăn cơm chó: “Muốn đi lặn thì đến đây cũng không tệ. Nếu như mọi người ở đây thêm vài ngày nữa thì vừa hay có thể dạy thêm nhiều học trò.” Anh ta gọi Giản Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, em cũng phải học đấy, mau đến đây.”Lúc này Giản Tĩnh đang ngồi trên ghế treo, cô không nhịn được nói: “Vậy cứ để huấn luyện viên Doãn dạy em còn anh đi dạy cô Dương được không?”Mấy thanh âm cười trộm liên tục vang lên.“Con nhóc chết tiệt kia.” Tư Anh Kiệt không nhịn được nữa, anh ta cầm một quả chanh trên bàn ném về phía cô.Giản Tĩnh nhìn ra được anh ta không hề dùng sức chút nào nên không thể ném trúng người cô được, cũng chỉ là làm động tác khoa trương chút thôi. Cô cũng không hề né tránh, trái lại cô còn giơ cánh tay giả bộ phòng thủ.Đúng như dự đoán, quả chanh còn chưa tới chỗ Giản Tĩnh đã rơi trên mặt bàn. Thế nhưng trùng hợp làm sao lại rơi trúng vào chai rượu ở bên cạnh.Trông thấy chai rượu lảo đảo, phần lớn số rượu trong chai bị đổ ra ngoài. Dương Tiếu ở trong phạm vi công kích khẽ kêu một tiếng, ngả người ra đằng sau, không ngờ lại bị rượu làm ướt quần áo.Thế nhưng hai bên trái phải cô ta đều có người mà bọn họ lại lựa chọn ngồi ở quầy bar nên ghế ngồi uống cũng khá cao, vì vậy nên không có cách nào tránh đi cho kịp.Ngay khi chai rượu đổ thật, vào đúng khoảnh khắc bọt văng ra tung tóe, ở bên cạnh có một bàn tay đưa ra.Giữ cố định cái chai lại.Bọt trắng văng ra ngoài ướt hết các ngón tay.“Cô không sao chứ?” Tông Tuân Mỹ tựa đầu vào tay phải, vừa cầm chai rượu vừa nở nụ cười.Dương Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ừm, cảm ơn.”“Không cần khách khí.” Tông Tuân Mỹ buông tay ra, mí mắt khẽ nâng lên, tiếp tục thưởng thức phong cảnh.Giản Tĩnh không thể không nhìn anh ta.Chuyện vừa rồi, tưởng là tốn rất nhiều từ nhưng từ lúc Tư Anh Kiệt ném chanh cho đến khi Tông Tuân Mỹ nói chuyện chỉ mất cùng lắm một hai giây.Chai rượu đổ xuống được đỡ lấy, chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc.Quá nhanh rồi.Anh ta vẫn dùng tay trái.Người này không thuận tay trái nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại dùng tay ứng phó thì chỉ có một khả năng: Anh ta có thần kinh phản xạ đặc biệt phát triển và khả năng kiểm soát cơ thể tuyệt vời.Nhiếp ảnh gia?Trông cứ là lạ.Nhất là hiện tại trông anh ta như nhìn ra bầu trời bên ngoài bên cửa sổ sát đất nhưng tầm nhìn của anh ta vừa hay phải lướt qua chỗ ghế treo cô đang ngồi. Rốt cuộc người này đang nhìn trời hay là đang nhìn người?Giản Tĩnh nhảy xuống khỏi ghế treo như không có chuyện gì xảy ra, cô đi tới chỗ quầy bar: “Cho tôi một ly affogato.”Cô vừa nói vừa quan sát qua cốc kim loại ở quầy bar, nếu như ánh mắt Tông Tuân Mỹ quan sát cô thì chắc hẳn anh ta sẽ không kìm được mà chuyển ánh mắt nhưng mà anh ta không hề có phản ứng gì, con mắt của anh ta vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông vô cùng nhập tâm, bên môi còn nở nụ cười yếu ớt.“Đúng là khẩu vị của cô gái nhỏ.” Ngải Lâm Na cười nói: “Hoàn toàn không nhìn ra là một nhà tiểu thuyết viết trinh thám.”Hai tay Giản Tĩnh cầm một cốc cà phê đầy kem vani, cô hỏi với vẻ nghi ngờ: “Có vấn đề gì sao?”“Chỉ là cảm giác thôi, cũng chẳng có lý do gì đặc biệt.” Ngải Lâm Na xua tay như chỉ thuận miệng nhắc tới, cô ta quay đầu nói đùa với Tư Anh Kiệt.Thái độ của cô ta rất hào phóng và lời nói cũng rất hoạt bát, dù cho thân phận vợ cũ rất xấu hổ nhưng cô ta cũng nhanh chóng hòa hợp với người khác. Trái lại, không biết Dương Tiếu là vì cơ thể không thấy thoải mái hay là vì nguyên do khác mà lại im lặng một cách kỳ lạ.Một lúc sau, cô ta đứng dậy và nói: “Em cảm thấy không khỏe lắm, em về trước đây.”“Em không ăn trưa sao?” Tư Anh Kiệt quay đầu hỏi.Dương Tiếu thản nhiên nói: “Trời nóng nên không muốn ăn gì.”Tư Anh Kiệt muốn nói nhưng lại thôi.Dao Dao nói ngay: “Tớ cũng cảm thấy hơi mệt, chúng ta về cùng nhau đi.”Dương Tiếu gật đầu, hai người cùng nhau rời đi.Sau đó, A Húc và huấn luyện viên Doãn kéo tay nhau, nói rằng muốn đi dạo và thưởng thức phong cảnh trên đảo nên cùng nhau rời đi.Tông Tuân Mỹ nói phải chụp ảnh nên cũng rời đi một mình.“Em cũng cảm thấy hơi mệt.” Dường như Ngải Lâm Na nhìn thấu tâm tư của Tư Anh Kiệt nên cũng lấy cớ rời đi trước. Cô ta chủ động rời đi và chỉ để lại ánh mắt có ý tứ sâu xa.Tư Anh Kiệt thấy hơi xấu hổ nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta gọi điện thoại cho Khang Mộ Thành nói muốn anh về ăn cơm trưa.Giản Tĩnh miêu tả lại Tu La tràng sáng ngày hôm nay cho Khang Mộ Thành, trên gương mặt không nén nổi hiện lên vẻ tò mò: “Em cảm thấy dường như anh Anh Kiệt đang né tránh ánh mắt của Ngải Lâm Na.”“Làm chuyện gì có lỗi với người ta sao?” Hôm nay Khang Mộ Thành không hề mặc áo vest sơ mi mà anh chỉ mặc bộ quần áo rộng rãi và bình thường giống như những người đi nghỉ mát khác, cả người trông thoải mái hơn nhiều.Lúc bình thường, anh không hay nói đùa như thế này nhưng lúc này lại nói chuyện rất tự nhiên.Tư Anh Kiệt ra sức xua tay: “Tuy rằng kết hôn chưa được bao lâu mà tôi đã đề nghị ly hôn đúng là hơi quá đáng thật, nhưng tôi không hề hối hận một chút nào. Ngải Lâm Na… Haizz, tôi thật sự quá qua loa rồi.”Anh ta cảm thấy hơi hối hận: “Trước đây khi tôi nhìn thấy cô ấy trong đám tang của anh họ, thân thể tôi giống như gặp ma, chỉ hận mỗi ngày không thể dính lấy cô ấy. Trước đó, tôi và Tiếu Tiếu cũng chưa điên cuồng tới mức như vậy, thỉnh thoảng đôi bên còn cãi nhau nữa.”Giản Tĩnh nghe đến mê mẩn: “Yêu nhau như vậy, vì sao lại ly hôn?”Tư Anh Kiệt hơi do dự, sau đó mơ hồ nói: “Không vì gì cả, muốn ly hôn thì ly hôn thôi.” Anh ta nói sang chuyện khác: “Sau khi ly hôn gặp lại nhau nên cảm thấy kỳ lạ là chuyện đương nhiên.”Câu này xem như trả lời vấn đề trước đó của Giản Tĩnh.“Gặp nhau ngượng ngùng nên đương nhiên là ít gặp nhau.” Ý tứ của Khang Mộ Thành rất rõ ràng, gặp vấn đề thì phải giải quyết vấn đề: “Nếu như cậu đặc biệt quan tâm thì cứ lấy cớ để cho bọn họ rời đi là được.”Anh lập tức đưa ra phương án: “Cứ nói với bọn họ là lên đảo thì cần phải ra bờ biển mua đồ, sau đó hỏi bọn họ có muốn đi nhờ xe không, chắc hẳn bọn họ sẽ không tiếp tục ở lại nữa.”Tư Anh Kiệt hơi do dự: “Đây không phải là đuổi người sao.”Giản Tĩnh nhún vai với Khang Mộ Thành, khẩu hình miệng tạo ra chữ ‘Dương Tiếu’.Khang Mộ Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy cố gắng tiếp xúc ít đi.”“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tư Anh Kiệt lỡ đễnh đáp lại, anh ta cũng không ngờ rằng quyết định này sẽ khiến anh ta phải hối hận cả đời.Bởi vì sáng hôm sau, Dương Tiếu đã chết.Chuyện là như vậy: Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ, Dao Dao và huấn luyện viên Doãn cùng nhau tới phòng của Dương Tiếu. Bọn họ đã đồng ý với nhau là hôm nay sẽ học lặn bởi vì nhiệt độ vào buổi sáng là thoải mái nhất.Tuy nhiên bọn họ gõ cửa mãi mà Dương Tiếu không mở cửa.Dao Dao thấy rất lo lắng và nói rằng không biết có phải cô ấy vẫn còn cảm thấy khó chịu hay không nên đã đặc biệt tìm tới quản gia để lấy chìa khóa mở cửa rồi vào xem tình hình.Lúc ấy, Dương Tiếu vẫn nằm trên giường và không hề nhúc nhích.Dao Dao hoảng sợ, cô ta tiến lên và sờ thử trán thì phát hiện ra thân thể của cô ấy lạnh như băng, đã không còn thở từ lâu.Dao Dao bị dọa sợ, cô ta và huấn luyện viên Doãn nhìn nhau, thật lâu sau mới hoàn hồn lại.Sau đó, vẫn là huấn luyện viên Doãn nhanh chóng phản ứng lại, cô ta vội vàng đi gọi Tư Anh Kiệt. Những người nghe được động tĩnh nên rời giường rồi chạy tới xem động tĩnh, lúc đó mới biết được tin dữ.Tư Anh Kiệt sụp đổ tại chỗ, anh ta ôm thi thể và không ngừng gọi tên của Dương Tiếu. Đồng thời, anh ta gọi quản gia liên hệ với bệnh viện để đưa người đi cấp cứu.Cuối cùng, anh ta bị Khang Mộ Thành dội cho chậu nước lạnh mà tỉnh lại.“Cậu phát điên gì vậy, người cũng đã như vậy rồi.” Anh lạnh lùng nói: “Cậu mà còn mơ hồ như thế thì sẽ chỉ buông tha cho kẻ đã giết cô ấy mà thôi.”“Hung thủ? Hung thủ cái gì?” Tư Anh Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt dần dần sáng rõ.Giản Tĩnh nói: “Trên cánh tay của cô ấy có hai lỗ nhỏ, những nơi khác lại không hề có vết thương. Nhìn qua trông có vẻ như bị chết do rắn cắn.”“Nhìn qua?” Dưới sự hỗ trợ của Khang Mộ Thành, Tư Anh Kiệt đã lấy lại được khả năng suy nghĩ của mình: “Đúng rồi, hình như trên đảo này không có rắn, tôi chưa từng thấy qua bao giờ.”Quản gia nói: “Thỉnh thoảng trên đảo cũng có nhìn thấy mấy con rắn không có nọc độc, nhưng loại rắn này lại độc chết người nên quả thật trên đảo chưa từng thấy loại này bao giờ.”Tư Anh Kiệt chậm rãi nói: “Cho nên là đã có người giết Tiếu Tiếu ư?” Ánh mắt anh ta quét qua từng người như thể đang cố gắng tìm ra kẻ sát nhân thông qua biểu hiện trên mặt.Thế nhưng trên khuôn mặt của mọi người không phải là vẻ hoảng sợ và đau buồn thì cũng là ngạc nhiên đến sững sờ, không có một chút sơ hở nào.Bao gồm Ngải Lâm Na.“Chỉ có thể là khả năng này.” Giản Tĩnh sửa lại lời anh ta: “Dựa vào tình trạng của thi thể, thời gian tử vong khoảng bốn giờ sáng, là khoảng thời gian nọc rắn phát độc. Nếu như là mưu sát thì thời gian bị hại còn sớm hơn trước đó.”“Vết thương không bị hoại tử, có vẻ như là rắn cạp nong.” Tông Tuân Mỹ mở miệng: “Theo như tính toán, chắc hẳn là bị cắn vào khoảng mười đến mười hai giờ.”Giản Tĩnh nhìn thẳng anh ta: “Không ngờ anh Tông cũng hiểu về cái này đấy?”“Tôi thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, thời gian sống ở nơi hoang dã cũng không ít nên cũng biết được những loài rắn độc thông thường, điều này có gì bất ngờ à?” Tông Tuân Mỹ không hề hoảng loạn chút nào, anh ta vô cùng bình tĩnh: “Cô Giản, cô có nghi ngờ tôi cũng chẳng có ích gì. Cô đừng quên rằng tôi không có thời gian ra tay, đêm qua, chúng ta còn ở cùng nhau cả đêm đấy.”Giản Tĩnh mím môi, cô lạnh lùng nói: “Không cần anh nhắc nhở, tôi nhớ kỹ rồi.”Khang Mộ Thành nhìn cô, anh đỡ lấy bả vai của Tư Anh Kiệt: “Chúng ta cứ gọi cảnh sát tới đây trước đã.”Tư Anh Kiệt gật đầu rồi nói với quản gia: “Ông báo cảnh sát đi, sau đó gọi tiếp một cuộc tới đại sứ quán.”“Vâng ạ.”Tư Anh Kiệt hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng và nói từng chữ: “Tiếu Tiếu không thể chết một cách khó hiểu như thế ở đây được, tất cả không ai được phép rời khỏi hòn đảo này cho đến khi tìm được kẻ sát nhân.”Những người khác đều gật đầu, không ai có ý kiến gì.Giản Tĩnh đề nghị: “Vì đã khoảng thời gian tử vong đại khái nên giờ chúng ta cần phải xem lại đêm qua mỗi người đều đã ở đâu và đã làm gì.”Cô nhớ lại: “Tôi nhớ rõ lần cuối cùng cô Dương xuất hiện trước mặt chúng ta là vào bảy giờ tối, sau khi ăn bữa tối xong.”“Đúng, cô ấy nói cảm thấy hơi mệt nên sau khi ăn chút gì đó là trở về phòng ngay.” Dao Dao nói thêm, trong lòng thấy hơi bất an: “Là tôi đã đưa cô ấy về. Nhưng lúc đó cô ấy không có vấn đề gì, cũng không nói tại sao lại thấy không thoải mái.”A Húc vội nói: “Dao Dao không hề nói dối, tôi còn gọi điện cho Tiếu Tiếu vào lúc tám giờ hỏi cô ấy rằng hôm nay có muốn đi học lặn tiếp không. Đồng Đồng có thể làm chứng cho tôi.”Huấn luyện viên Doãn nói: “Là tôi bảo A Húc gọi điện hỏi nên cũng nghe thấy giọng nói của cô Dương.”Giản Tĩnh nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận