Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 159
Nếu như người cứu Giang Bạch Diễm là một người trưởng thành thì có lẽ người đó sẽ nói ‘chắc chắn ba mẹ ở nhà sẽ rất lo lắng cho cậu’, ‘làm gì có ba mẹ nào mà có suy nghĩ như thế chứ’ hay là ‘trẻ con không về nhà thì còn có thể đi đâu được nữa chứ’ vân vân và mây mây.Nhưng Giản Tĩnh lại không như thế.Giản Tĩnh không nói gì cả, cô bé chỉ hỏi một câu: “Vậy cậu muốn đi đâu?”Giang Bạch Diễm không trả lời lại được.“Nếu như không quay về chỗ của ba mẹ cậu vậy thì đến chỗ ông bà nội, ông bà ngoại hả?” Giản Tĩnh hỏi: “Có người nào có thể giữ cậu ở lại hay không.”Giang Bạch Diễm cúi đầu xuống, mãi lâu sau cậu ấy mới lên tiếng: “Ông ngoại tôi vẫn còn sống.”“Vậy thì cậu gọi điện thoại cho ông ấy đi.” Lần đầu tiên làm anh hùng, Giản Tĩnh rất vui vẻ phục vụ sau khi cứu sống cậu ấy: “Cậu còn nhớ số điện thoại của ông ấy không?”Giang Bạch Diễm muốn nói không còn nhớ nữa nhưng mà lý trí nói với cậu ấy rằng có làm như thế cũng vô dụng thôi, cậu không muốn quay về nhà họ Giang nên bắt buộc phải nhớ.Giang Bạch Diễm nói ra số điện thoại, cậu vừa mong chờ lại không mong chờ.Trong ký ức của Giang Bạch Diễm, mỗi khi mẹ cậu ấy gọi điện thoại cho ông ngoại, lần nào bà ấy cũng bị mắng hết. Ông ấy mắng bà ấy không biết liêm sỉ, tuyên bố rằng ông ấy không có đứa con gái như thế, chứ đừng nói là nhận cậu ấy.Nhưng chuyện nằm ngoài dự đoán đã xảy ra.Giản Tĩnh gọi được điện thoại, ông lão ở đầu dây bên kia lạnh lùng nghe cô bé kể chuyện lại xong vậy mà lại không nói ‘tôi không có đứa cháu ngoại như thế’, mà ông ấy đã hỏi địa chỉ nói rằng sẽ nhanh chóng tới đây.“Cháu sẽ đứng ở MCDonald cạnh trạm xe đợi ông.” Trong thời khắc cuối cùng cô bé cũng rất cẩn thận, Giản Tĩnh lựa chọn nơi gặp mặt là trung tâm thành phố náo nhiệt.Giản Tĩnh nói với Giang Bạch Diễm: “Tôi quen đường quen nẻo ở đó, nếu như xảy ra tình huống bất ngờ tôi sẽ dẫn cậu chạy trốn.”Giang Bạch Diễm ‘ừ’ một tiếng rồi kéo lấy góc áo của Giản Tĩnh.Nam sinh mười ba tuổi còn chưa dậy thì thấp hơn cô bé mười bốn tuổi một cái đầu, cậu ấy vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ, lúc này đang đáng thương kéo lấy ống tay áo của cô bé, giống như ngày mưa trốn vào trong hành lang ấy, tóc đều ướt nhẹp giống như một con chó hoang đang run lên rẩy bẩy.Giản Tĩnh rất đồng tình nhưng mà tuổi của cô bé còn quá nhỏ, đúng là cô bé không biết nên nói cái gì cả. Cô bé chỉ đành tiến về phía trạm xe, suy nghĩ các biện pháp khẩn cấp, sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.Cũng may là không cần phải dùng đến chúng.Ông ngoại của Giang Bạch Diễm mau chóng chạy tới, lúc ông ấy nhìn thấy đứa cháu ngoại yếu ớt của mình thì rất lâu không lên tiếng.Giang Bạch Diễm cụp mắt xuống, từ đầu đến cuối cậu ấy không hề nhìn ông ấy, không sợ hãi cũng không buồn rầu mà chỉ yên lặng chờ đợi vận mệnh đến.Nhưng ông ngoại lại nói: “Cảm ơn cháu đã cứu thằng cháu của ông.”Ông ấy không hỏi tại sao Giang Bạch Diễm không quay về chỗ chủ tịch, ông ấy cũng không gọi cậu ấy là… con hoang, ông ấy nói cảm ơn cháu đã cứu thằng cháu của ông.“Cháu không muốn quay về đó vậy thì hãy theo ông về nhà.” Đây là câu thứ hai ông ngoại nói: “Tất nhiên cháu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, ông chỉ là một lão già nghèo khổ, không thể cho cháu được một cuộc sống sung túc ăn ngon mặc đẹp được, cháu đi theo ông thì phải chịu khổ đấy.”Giang Bạch Diễm chưa từng nghĩ tới kết quả nằm ngoài dự đoán như thế, đột nhiên cậu ấy lúng túng ngẩng đầu lên.Ông ngoại mặt không cảm xúc, nụ cười không lạnh lùng như anh hai, nhưng mà cậu ấy có thể cảm nhận được đó chỉ là do cơ mặt của ông ấy không động đậy được thôi chứ ánh mắt của ông ấy không hề lạnh lùng.“Được không ạ?” Giang Bạch Diễm chậm rãi hỏi, đột nhiên gặp được vận may như thế khiến cậu ấy như người bị hôn mê vậy.Tại sao trong suốt nhiều năm về trước cậu ấy không gặp được chuyện tốt như thế này nhưng lại gặp được trong vòng hai ngày nay chứ? Cậu ấy có xứng có được may mắn này hay không?Có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng hối hận… Nhưng mà, nhưng mà cho dù nhanh chóng bị lấy đi thì cậu ấy cũng muốn có một lần.Muốn được người khác thích.Muốn được người khác chấp nhận.Một lần cũng được, hay một phút giây thôi cũng được.Ông lão nhìn vào đôi mắt của Giang Bạch Diễm, vẻ mặt ông ấy thay đổi. Ông ấy còn muốn nói gì đó nhưng lại ngại bày tỏ suy nghĩ của bản thân đồng thời ông ấy cũng không phải là người biết cách an ủi người khác.Mãi lâu sau, mãi lâu mãi lâu sau ông ấy mới khó khăn lên tiếng: “Cháu muốn ăn thứ gì ông mua cho cháu ăn.”Giọng nói cứng ngắc, hoàn toàn không giống một bậc bề trên hiền hòa.Nhưng trái tim đề phòng của Giang Bạch Diễm sụp đổ ngay tức khắc, cậu ấy nghe thấy mình nói trong vô thức: “Đều được ạ.”Hừ, đáng thương nhường nào, có trái tim bần cùng cỡ nào.Một chút xíu dịu dàng đã có thể khiến cho cậu ấy căm ghét chính mình.Tại sao lại muốn lấy lòng người khác chứ?Rõ ràng là không có tác dụng nhưng tại sao vẫn còn làm như thế chứ?Tại sao cậu ấy lại yếu đuối như thế? Chẳng ra làm sao như thế.Ông ngoại lại rất tức giận, ông ấy nói: “Cháu lớn ngần này rồi mà muốn ăn cái gì cũng không biết hay sao?”Giang Bạch Diễm ngẩn người ra.“Cháu, cháu ăn…” Cậu ấy hoảng hốt nhìn vào thực đơn sau đó chỉ bừa vào một cái: “Cái đó ạ.”Ừm, cậu ấy gọi một món cay, cay đến mức nước mắt chảy thành dòng, không tài nào ngừng lại được. Nhưng cả Giản Tĩnh và ông ngoại đều không mỉm cười chế giễu mà họ chỉ im lặng cùng cậu ấy ăn hết bữa tối chật vật này.Màn đêm buông xuống, ông ngoại đã mua vé chuẩn bị đưa Giang Bạch Diễm về nhà.Giang Bạch Diễm do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu ấy mới lấy hết dũng cảm để hỏi Giản Tĩnh: “Vậy còn kết thúc của câu chuyện thì sao?”“Cái này ấy à?” Bịa ra một câu chuyện, cô bé cũng không hề nghĩ tới cái kết, ngẫm nghĩ một lúc Giản Tĩnh mới thông minh nói: “Sau một thời gian nữa cậu tự tới nhà sách đọc đi.”“Hả?” Giang Bạch Diễm nghiêng đầu.Thiếu nữ Giản Tĩnh nói thầm trong lòng, đợi khi nào tôi về sửa lại câu chuyện rồi nghĩ thêm về kết thúc rồi tính đi. Còn bây giờ cô bé không bịa nổi nữa, cô bé thản nhiên nói: “Tôi là một tiểu thuyết gia có tiếng lắm đó, cậu sẽ tìm thấy sách của tôi ở trong nhà sách thôi.”Giang Bạch Diễm mở to mắt ra.“Thế nên, đợi đọc cho kịch tính.” Giản Tĩnh xua tay rồi nói: “Lần sau khi gặp lại cậu hãy nói cho tôi biết cậu có đoán đúng không nhé.”Giang Bạch Diễm nhìn Giản Tĩnh, cậu ấy khẽ gật đầu, cậu ấy cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, cậu ấy có thể nhớ rõ nhà của cô bé rồi, không lâu nữa cậu ấy có thể gặp lại cô bé thôi.Ai ngờ thế sự khó đoán, lúc đi tới lần nữa thì hàng xóm nói con gái nhà bọn họ kiếm được tiền mua được nhà mới nên đã chuyển đi từ lâu rồi.Cậu ấy vì chuyện này mà đã đau lòng rất lâu, con người chia xa đã là kết cục thê thảm nhất trên thế giới này rồi.Nhưng cậu ấy lại không biết rằng sau một tháng cả nhà cô bé chuyển đến ngôi nhà mới thì đã gặp phải thảm án diệt môn.Đúng vậy, năm 2014, cuộc đời của Giang Bạch Diễm đi từ hủy diệt đến sống lại.Còn Giản Tĩnh lại chìm trong địa ngục, đấu tranh sáu năm. Cuối cùng vào mùa xuân năm 2020, cô đã kết thúc cuộc đời mình.[Tên nhiệm vụ: Bí mật của Pudding (đã hoàn thành)][Miêu tả nội dung: Phía sau một con mèo đáng yêu chính là câu chuyện lần đầu tiên cô dũng cảm làm việc nghĩa, cô đã cứu vớt một cuộc đời vô tội, cứu vãn lại được cuộc đời của một người. Có lẽ đây chính là lý do cô được lựa chọn, khen thưởng vì sự dũng cảm và lương thiện của cô.”[Phần thưởng nhiệm vụ: Cô nhận được một chiếc thẻ giới hạn.][Hồ giới hạn đã được khởi động, bắt đầu rút thẻ.][Cô giành được một chiếc thẻ mới.][Tên gọi: Thẻ giới hạn trạng thái của Bạch Tiểu Miêu.][Miêu tả nội dung: Giành được trạng thái nhân vật hư cấu Bạch Tiểu Miêu, leo trèo, cân bằng, khả năng nhìn trong bóng tối được tăng lên trên diện rộng, giới hạn thời gian là một trăm giây trên một ngày, làm mới mỗi 0h.][Chú ý: Tiểu Bạch Miêu giống như nữ chính dưới ngòi bút của tác giả thì mạnh mẽ giống như cô ấy cũng rất hợp lý mà phải không?]Giản Tĩnh: “...” Tôi muốn Tĩnh Tĩnh.“Cô Tĩnh Tĩnh?” Giang Bạch Diễm lắc lắc cánh tay rồi lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?”Giản Tĩnh hoàn hồn lại, cô áy náy mỉm cười: “Tôi có hơi ngạc nhiên.”Giang Bạch Diễm vừa mới nói xong thì nhiệm vụ dài kỳ của pudding cũng đã tự động hoàn thành. Không chỉ có như thế mà lúc này vừa khéo qua mười hai giờ, hồ giới hạn cũng được khởi động, rút ra được một tấm thẻ nghịch thiên.Trong Thần thám Bạch Miêu, Bạch Tiểu Miêu đã bị người ngoài hành tinh cải tạo lại, có sự nhạy bén của mèo đừng nói là bay lên trời chui xuống đất mà muốn trèo tường lẩn trốn cũng dễ như trở bàn tay.Về một mặt ý nghĩa nào khác thì đồng nghĩa với việc bị hack.Điều ấy không khỏi khiến cho Giản Tĩnh cảm thấy khiếp sợ.Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói những cái này.Giản Tĩnh chăm chú nhìn chàng trai trước mặt mình rồi đột nhiên cô lại hiểu ra rất nhiều điều.Trong mắt của rất nhiều người, Giang Bạch Diễm thông minh, chăm chỉ, có khả năng diễn xuất, cũng rất hiểu biết, là một hạt giống tốt hiếm có khó tìm trong thế hệ trẻ tuổi ở trong giới giải trí. Cậu ấy lại biết nhìn sắc mặt của người khác, không dễ đắc tội với người khác, hoàn toàn không có sự xốc nổi của đám trẻ, khó mà không thích cậu ấy cho được.Nhưng mà ai cũng biết không ai có thể thật sự hoàn hảo như thế cả.Ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với con người là rất đáng sợ, thế giới hiện tại của cậu ấy, lúc nào cũng đang diễn, tiền tài, lợi ích, danh tiếng, tình cảm, lợi dụng lẫn nhau, hôm nay ở trên mây ngày mai lại là địa ngục.Có rất nhiều người như vậy, hôm nay có rượu hôm nay say, dựa vào đâu mà Giang Bạch Diễm lại khác với người ta cơ chứ?Bây giờ Giản Tĩnh hiểu rồi.Mỗi người đều có thứ mình muốn có, có người muốn tiền, có người muốn danh tiếng, cũng có người muốn địa vị, còn thứ Giang Bạch Diễm muốn có có lẽ chính là tình yêu.Tôi muốn người khác thích mình.Tuổi thơ bất hạnh chính là cái động đen cực lớn, cần phải có tình yêu rất lớn rất lớn thì mới có thể từ từ bù đắp lại được.Trên đời này chỉ có nghệ sĩ thì mới có thể giành được nhiều sự yêu thích đến thế.“Sống như thế, có mệt không?” Giản Tĩnh hỏi.Giống hệt như những lần trước, Giang Bạch Diễm dễ dàng hiểu được ngụ ý trong lời Giản Tĩnh nói: “Không mệt, có điều…” Giang Bạch Diễm chần chờ nên cậu ấy đã quên mất phải mở lòng như thế nào rồi, một lúc lâu sau cậu ấy mới chậm rãi nói: “Có đôi lúc tôi nghĩ nếu như ngày hôm đó bọn họ biết được thân thế của tôi thì sẽ như thế nào nhỉ?”“Không biết vì sao tôi luôn có một dự cảm, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới.” Giang Bạch Diễm nhẹ giọng nỉ non, giống như là nguyền rủa: “Đến khi đó, sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”Giản Tĩnh không khỏi im lặng, cái gì đến quá dễ dàng thì khi đi cũng sẽ như thế.Điều không may là tình yêu của fans cũng giống như pháo hoa, dù có đẹp đến mấy thì cũng khó mà lâu bền được.Giản Tĩnh nghĩ một lát rồi nói: “Lúc trước cậu nói, có những người dù cho có nịnh nọt đến mấy thì cũng không thích cậu. Cũng chính đạo lý này, có những người không cần biết cậu hoàn hảo đến chừng nào thì họ vẫn sẽ thích cậu.”“Không.” Giang Bạch Diễm lắc đầu, rất tỉnh táo nói: “Câu chuyện viết như thế nhưng hiện thực lại trái ngược lại, con người dễ dàng đứng núi này trông núi nọ, dễ có mới nới cũ nhất, tôi chỉ hy vọng rằng…”Giang Bạch Diễm ngừng lại một chút, dường như đại não bị kẹt cứng trong một khoảnh khắc, lúc sau cũng quên mất mình định nói điều gì.Cậu ấy lập tức làm một mặt quỷ rồi cười nói: “Kiếm thêm chút tiền, tốt nhất là giành được thêm hai nam chính xuất sắc nhất nữa rồi rực rỡ rút lui.”Giản Tĩnh biết Giang Bạch Diễm không nói sự thật nhưng mà cô cũng không hỏi thêm nữa, chủ đề ngày hôm nay đã vượt quá mong đợi rồi, còn tiếp tục nữa thì sẽ quá đà.Giản Tĩnh chỉ nói: “Cậu cố gắng như thế, có thể [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] sẽ đạt được giải thưởng đấy.”Giang Bạch Diễm hít một hơi: “Tôi nghi ngờ chị đang ám chỉ tôi.”“Tôi thích sự giải thích đó của cậu.” Giản Tĩnh không để ý đến sự thăm dò của Giang Bạch Diễm, mà cô tự nói: “Tất nhiên tình yêu là rất tốt nhưng nó không phải là liều thuốc vạn năng, con người luôn thích thổi phồng tình yêu lên, mà khinh thường chính mình.”Giang Bạch Diễm ngẩn người ra, dường như cậu ấy đã hiểu ra điều gì đó, cậu ấy nuốt những lời định nói lại.Giản Tĩnh nhớ tới chuyện chính, cô lại hỏi: “À phải rồi, hôm đó, cái ngày cậu trốn ra ngoài ấy, là ngày mấy vậy?”Giang Bạch Diễm nói: “Ngày 20/ 04/ 2014, vừa đúng ngày phục sinh luôn.”Giản Tĩnh đăm chiêu suy nghĩ rồi nói: “Đúng là một ngày tốt, được rồi, tôi cũng nên về đây.”Giang Bạch Diễm đáp một tiếng, cậu ấy vừa đứng dậy tiễn Giản Tĩnh vừa hỏi thêm: “Cho tôi nhân vật này thật sao? Có cần tôi báo đáp chị không?”“Được thôi.” Giản Tĩnh dừng bước lại, cô nhìn cây xương rồng ở ban công rồi nói: “Tặng cho tôi một chậu đi, cậu nuôi tốt như thế, tôi thích cái cây tươi tốt.”Giang Bạch Diễm ngoảnh đầu lại, cậu ấy chọn ra chậu cây sen đá tay gấu tươi tốt nhất rồi đưa nó cho Giản Tĩnh: “Chị thật sự không suy nghĩ về…”Giản Tĩnh cười nói: “Hả?”Giang Bạch Diễm lập tức đổi giọng: “Chị không suy nghĩ đến việc để tôi đưa chị về à?”“Không cần đâu.”Ra khỏi nhà của Giang Bạch Diễm, Giản Tĩnh nhìn thấy bầu trời đầy sao.Tâm trạng của Giản Tĩnh hệt như bầu trời đêm này vậy, rực rỡ lấp lánh.Hôm nay thu hoạch được kha khá, giải mã được bí mật của Pudding, rồi lại biết rõ được lý do tại sao Giang Bạch Diễm lại nhiệt tình quá mức với cô như thế.Kết quả cũng khiến cho người ta hài lòng, mọi sự ân cần của cậu ấy không có ý đồ gì cả mà là bắt đầu từ một việc thiện lúc cô còn trẻ.Tốt biết mấy.Vậy thì bây giờ chỉ còn lại câu đố cuối cùng nữa thôi.Ngày 20/ 04/ 2014 có phải là mật khẩu của St.Angel không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận