Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 160
Tài khoản: Jian. jing.Mật mã: 20140420.Enter.Một thế giới mới xuất hiện.Giản Tĩnh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, sau đó cô vội vàng uống một hớp bia lạnh, cố gắng kìm chế lại tâm trạng kích động của mình rồi chậm rãi đọc chữ ở bên trên.‘Đây chính là nhật ký chữa bệnh cuối cùng tôi viết, buổi sáng ngày mai tôi sẽ được điều trị lần cuối cùng, sẽ phong ấn hoàn toàn đoạn ký ức này. Trên thực tế tôi đã không còn nhớ lắm có chuyện gì xảy ra nữa rồi nhưng mà giáo sư nói thôi miên chỉ là giấu những ký ức đi, chúng sẽ bị một vài nguyên nhân nào đó khởi động lại bất cứ lúc nào rồi lại nổi lên trên mặt nước một lần nữa.Muốn thắng những ký ức này cần có một vũ khí.Ông ta cho rằng chuyện tôi cứu một đứa trẻ thích hợp để đối phó ông ta nhất. Bởi vì tôi đã cứu rỗi cuộc sống của một người, không có thứ gì có thể vĩ đại hơn cái này cả, càng tăng lên sức mạnh đối kháng ông ta.Well, just like Expecto Patronum.Nhưng mà ông ta nói đúng, có rất ít chuyện có thể khiến cho tôi vui vẻ đến thế, có thể so sánh thỉ có lẽ chỉ có cái ngày lần đầu tiên tôi nhận được quyển sách mới của mình thôi.Nhưng mà sức nặng của sách sao có thể so sánh với trọng lượng của cuộc đời được chứ.Giáo sư nói, khi chúng tôi đang cứu rỗi người khác thì cũng được bọn họ cứu rỗi lại. Bây giờ tôi đã có thể hiểu được một chút rồi. Tôi đã cứu được đứa trẻ ấy sao? Có lẽ.Tóm lại bây giờ chuyện cứu rỗi người khác đang cứu rỗi tôi.Hình như có chút trúc trắc nhưng mà chính là ý đó đấy, ông ta hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ quên đi cảm giác này.Giết chết bản thân rất khó nhưng giết chết người khác lại rất đơn giản.Cứu rỗi người khác rất khó, cứu rỗi chính mình cũng như thế.Cho dù ông ta có thổi phồng cái chết như thế nào thì sinh mệnh luôn khó hơn cái chết rất nhiều.Thế cho nên người ấy là một kẻ nhu nhược còn tôi chính là anh hùng.Vậy thì vấn đề tới rồi, người ấy là ai?Tôi nhắm mắt lại nhưng chỉ nhìn thấy một vùng mây đen xám xịt, người ấy là ai?’Giản Tĩnh thở dài, chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi nhưng cô lại căng thẳng đến mức lưng ướt mồ hôi.Đây chính là nhật ký ‘tôi’ viết, không chỉ ghi chép lại quá trình điều trị mà còn cả những ký ức liên quan đến người ấy nữa.Đúng là Giản Tĩnh đã tìm được điểm mấu chốt rồi.Đồng thời cũng đã có được một lời giải thích hợp lý cho dụng ý của mật mã.Khi chúng ta cứu rỗi người khác thì linh hồn của chúng ta cũng đang được cứu rỗi.Hóa ra là như thế.Vốn chính là như thế.Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, cô quyết định vẫn đọc theo trình tự thay vì kiểm tra tờ sớm nhất.Cô phải chậm rãi tới gần người ấy.‘Lại mơ một cơn ác mộng nữa.Trong giấc mơ cô đã không nhìn thấy rõ gương mặt của người ấy, giáo sư nói đây là phần tôi quên đi sớm nhất cũng có nghĩa là gương mặt của người ấy không có điểm nào đáng để tôi để ý đến cả.Cũng phải, thứ tôi nhớ nhất chính là giọng nói của người ấy, lúc tôi không để ý đến nó đột nhiên nhảy ra, giáo sư nói thỉnh thoảng tôi sẽ nói ra mấy lời kỳ lạ, thì đó chính là những lời người ấy nói nhưng tôi không hề ý thức được điều ấy.Giáo sư đề nghị tôi hãy viết ra, sau đó bác bỏ từng cái lại, ông ta nói tôi bị thôi miên rồi, đó không phải là suy nghĩ thật sự của tôi, thế nên tôi cần phải học cách phân tích.Ps: Dù sao thì ở trong bệnh viện cũng không có việc gì cho tôi làm, những quyển sách đưa cho tôi đọc đều là tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc là tiếng Thụy Điển, tiểu thuyết tiếng Trung có tên là Fox Volant of the Snowy Mountain.Đang trêu đùa tôi đấy hả.Ồ, hình như ban nãy tôi đã nhớ ra được điều gì rồi.Sống trong bể khổ, nước mắt rơi xuống không ngừng.Tại sao tôi lại có suy nghĩ này chứ?Cái này nên phản bác lại thế nào đây?Đau đầu, tôi muốn ăn kem cốc. Đúng vậy, kem cốc rất ngon, bánh ngọt và gà rán cũng rất ngon, nếu như không được sinh ra thì không thể ăn được những thứ này.Còn có còn có rất nhiều chuyện vui vẻ nữa.Chơi đùa cùng các bạn rất vui vẻ, viết chuyện cho người khác đọc cũng rất vui, xem phim điện ảnh cũng rất vui.Cuộc đời của con người quả nhiên vẫn còn nhiều chuyện vui vẻ hơn là đau khổ.Ps: Gần đây không có bài tập, đau khổ của tôi càng ít đi rồi.’Lon bia trống không.Giản Tĩnh không làm đổ ra ngoài một giọt nào cả, cô chỉ đành tạm dừng công việc của mình lại, lấy thêm hai lon nữa từ trong tủ lạnh ra. Vì không muốn cản trở việc đọc nên cô đã lấy ống mút vừa uống vừa đọc.Thú thật cồn chính là một thứ tốt nếu không nửa đêm nửa hôm đọc nhật ký thế này, da gà da vịt sẽ nổi hết lên mất thôi.Một hơi uống hết một phần ba rồi lại tiếp tục.Tự thuật càng lúc càng nặng nề hơn rồi.‘Hôm nay tôi và giáo sư cùng nhau tản bộ trong vườn hoa, ông ta nói tôi cần phải hít thở bầu không khí mới mẻ, tắm nắng nhiều hơn và cảm nhận hơi thở của tự nhiên.Tôi không muốn nhúc nhích nhưng lại nể mặt William.William là con lông vàng.Giáo sư rất phiền phức nhưng tôi biết ông ta là có ý tốt, ông ta muốn làm một thí nghiệm cho tôi.Có rất nhiều hoa hồng nở rộ trong vườn hoa, ông ta hỏi tôi hoa nở tốt hay là héo tàn tốt. Tôi nói khi nở trông chúng rất đẹp, còn khi úa tàn thì có thể làm phân bón.Khả năng tiếng trung của ông ta không tệ, ông ta đọc một câu thơ, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa đúng không.Ý của tôi chính là thế, sau đó ông ta bảo tôi hái xuống một bông hoa. Không, chính xác hơn là nhổ cả gốc lên đốt thành tro rồi sau đó rải lên trên mặt đất.Việc này rất mệt, có phải ông ta muốn hành hạ tôi đúng không?Đợi đến khi tôi làm xong, ông ta chỉ vào hoa ở bên cạnh và bị đốt cháy rồi hỏi tôi, không nói tới giá trị, cô nói xem nở đẹp hơn hay là tàn đẹp hơn.Tôi phải thừa nhận rằng hoa tươi đẹp hơn hoa héo nhiều.“Chúng ta không cần phải hạ thấp cái chết nhưng cũng không nên tôn vinh nó.” Giáo sư nói: “Bất kỳ người nào, ý tôi muốn nói là dù cho có nhận được giáo dục hay không, là nghèo khổ hay là giàu sang thì đều sẽ đưa ra những lựa chọn giống như cô làm vậy.” Tôi muốn phản bác lại ông ta nhưng lại không biết, có lẽ nhưng… không. Tôi không thể quên đi, không thể được… Tôi phải nhớ nó, tôi không thể quên được.’Tuyến thời gian càng tăng lên, màu nền của nhật ký càng tối.Bóng đen của cái chết cũng càng hiện rõ.Tại sao lại có người ca ngợi cái chết? Rốt cuộc người ấy muốn làm cái gì.‘Ông ta từng nói con người là một động vật rất yếu đuối, không ăn cơm sẽ chết đói, không uống nước sẽ chết khát, bị bệnh tật, bị thương thì sẽ chết rất nhanh.Vì để duy trì mạng sống yếu đuối ấy, con người phải làm ra rất nhiều chuyện không vui. Người trưởng thành căm hận công việc, giống như học sinh ghét việc phải đi học vậy. Nhưng mà đây đều là những việc không thể không làm.Chỉ có như thế thì mới kiếm được tiền, mua được thức ăn và quần áo, tránh được đói rét mới có tiền chữa bệnh, cũng không lo phải chết sớm.Nhưng những thứ này có ý nghĩa sao? Công việc, học tập đều rất khổ sở, bệnh tật, bị thương cũng rất đau, chịu đựng nhiều đau khổ như thế chỉ vì được sống, chẳng phải sống cũng đau khổ hay sao?Tôi nói với ông ta, luôn có những lúc hạnh phúc thôi.Ông ta nói có nhưng mà rất ngắn ngủi, rất yếu ớt, giống như đom đóm trong những đêm hè vật, chớp chớp rồi biến mất. Sau hạnh phúc là đêm đen dài vô tận.Tôi hỏi ông ta, vì điểm ấy, có lẽ là đáng giá.Ông ta nói, dùng cả một đời để hoài niệm về một khoảng thời gian ngắn ngủi thì chẳng thà chết trong lúc hạnh phúc nhất, ví dụ như trước khi nhắm mắt lại nhìn thấy đom đóm bay lượn, vậy thì sẽ đẩy hạnh phúc lên cao hơn.Chết trong lúc đang hạnh phúc, sẽ không có đau khổ nữa, chỉ có bình tĩnh và vui vẻ.Tôi hỏi, lẽ nào sau này đom đóm sẽ không tới nữa sao?Ông ta nói có thể nhưng cũng không có ý nghĩa.Tại sao chứ?Hạnh phúc chỉ trong khoảnh khắc hạnh phúc mới là thật, còn những lúc khác đều là ảo tưởng của đau khổ đang lừa dối cô mà thôi. Cũng giống như lúc cô uống thuốc vậy, ba mẹ sẽ lấy kẹo ra để lừa cô.Không có kẹo, sao cô bằng lòng chịu khổ được chứ? Về mặt bản chất thì vẫn là muốn cô chịu khổ, đừng để mình bị lừa.Hạnh phúc chỉ là một cái bẫy.Ông ta nói đúng, nhưng mà tôi thỉnh thoảng cũng sẽ bị hạnh phúc giả tạo dẫn lối đưa đường. Không, nếu như không có hạnh phúc thì sẽ không có đau khổ vậy thì tôi thà rằng không có ba mẹ.Ba mẹ, tại sao lại là con, tại sao lại cứ là con cơ chứ, con đã làm sai điều gì, tại sao, tại sao?’Cái này là ranh giới, bên trên đều là những trang nhật ký sau khi dần dần chuyển biến tốt rồi mới viết.Tuy rằng thỉnh thoảng có những câu văn ngắt quãng nhưng vẫn có trật tự. Nhưng mà càng xuống dưới thì tự thuật lại trở nên lung tung hơn.Nhưng đây lại là phần đáng giá nhất.‘Những lời nói mớ vang vọng vào trong đầu ‘tôi’, đang không ngừng tranh đấu với ‘tôi’.’Giản Tĩnh có lý do tin rằng, cuộc đối thoại này đã diễn vô số lần trong khoảng thời gian mất tích.‘Tại sao, ba mẹ của tôi, tại sao lại muốn giết bọn họ, cái tên khốn này.’‘Bạn thân yêu, hãy bình tĩnh lại, cô không nên vì chuyện này mà tức giận với tôi.’‘Cô giết chết bọn họ.’‘Cô tưởng ba mẹ cô thương yêu cô lắm sao? Không không, người bọn họ yêu không phải cô mà là bản thân họ, cô có gì đáng để yêu thương chứ? Lúc cô còn bé xíu, cô chỉ là một đứa trẻ không biết làm chuyện gì, tại sao bọn họ lại tốn tiền nuôi dưỡng cô chứ?’‘Nói dối, đồ lừa gạt.’‘Đây không phải là tình thương yêu, thành thật mà nói đây chính là đầu tư, cô có hiểu được ý của từ này không? Cũng giống như kiếm tiền vậy, hôm nay tốn tiền và sức lực cho cô, là vì bọn họ muốn thu hồi lại. Khi bọn họ già rồi thì cô phải giống như bọn họ nuôi cô khôn lớn vậy, đút cơm dọn phân cho bọn họ, đây chính là bản chất của việc cô ra đời.’‘Ai thèm tin mấy lời vớ vẩn của ông ta chứ?’‘Hạnh phúc, người thân, tình yêu đều là những thứ lừa gạt cô thôi. Không lừa cô thì sao cô có thể cam tâm tình nguyện báo đáp họ cơ chứ. Bạn thân yêu à, cuộc sống bắt đầu từ khi sinh ra đã tràn đầy tội ác. Cô cho rằng mình đi đến thế giới này là để hưởng thụ cuộc sống sao? Ngây thơ thế nhỉ?’‘Ồ, hình như cô bình tĩnh lại rồi, vậy thì chúng ta từ từ nói chuyện nhé.’‘Tôi cứu cô, bạn thân yêu, tôi đã cứu cô ra khỏi trò bịp bợm.’‘Cô đã giết người.’‘Cái chết, đúng vậy, hãy để cho chúng ta nói về cái chết đi.’‘Chúng ta không có gì để nói cả.’Giản Tĩnh tháo mắt kính xuống, cô xoa xoa sống mũi, đôi mắt bởi vì thức đêm mà đầy tơ máu.Trong thùng rác có mấy vỏ lon bia, nhưng cho dù là đồng hồ sinh học hay là cồn thì vẫn không khiến cô chìm vào giấc ngủ được.Nhật ký được viết ra tất nhiên đã qua sắp xếp và tổ chức, thông tin để lộ ra tương đối hoàn chỉnh, điều này có tác dụng rất lớn trong việc phá án, còn về những hành hạ mà ‘Giản Tĩnh’ phải chịu sợ là cũng chỉ là một phần mười mà thôi.Vừa nghĩ tới cô đã từng phải chịu đựng đau khổ như vậy, Giản Tĩnh không khỏi cảm thấy buồn bực.Khi Giản Tĩnh gặp phải những chuyện này, cô mới mười bốn tuổi.Cũng trong thời gian đó, mâu thuẫn lớn nhất giữa cô và gia đình chính là sở thích và học tập không giống nhau, phiền não lớn nhất chính là thi rớt khỏi top mười của lớp, điều tức giận nhất chính là ba mẹ không đồng ý cho cô đi du lịch xa với bạn học.Hai thế giới thật sự là hai thế giới.Điều này thậm chí còn khiến cho Giản Tĩnh nảy sinh ra cảm giác áy náy không tên, cô có cảm giác mình chiếm được món hời lớn rồi lại cảm thấy tự trách.‘Cô’ sống những ngày như thế nào? Tôi sống những ngày như thế nào? Chỉ là do tôi may mắn sống trong một thế giới yên ổn.Cảm giác áy náy này cũng giống như thai đôi vậy, lần lượt được nuôi dưỡng trong hai gia đình giàu có và nghèo nàn, cô sống trong gia đình giàu sang, sung túc, có một tuổi thơ hạnh phúc, cũng không vì gì cái khác mà luôn luôn gặp may mắn.Cô xấu hổ, cô tự trách, cô lo lắng, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã.Mà thứ tạo ra sự xấu hổ này, nó đã chiếm lấy cơ thể cô. Tôi thật sự đã chết rồi nhưng lại may mắn sống lại trên một tôi khác.Cướp lấy sự giàu sang, địa vị, danh tiếng và cả tình cảm của ‘cô’ nữa.Chúng ta là cùng một người, tôi có thể yên tâm không cần lo nghĩ hưởng thụ hết mọi thứ không?Tâm trạng tiêu cực như thủy triều vọt tới cuốn lấy cô.Lý trí của Giản Tĩnh nói rõ cho cô biết rằng: Chuyện này không liên quan gì đến cô, chỉ vì cô nhận được năng lượng tiêu cực thế nên tâm trạng mới bị ảnh hưởng thôi.Nhưng… cô không làm được.Con người vốn là động vật cảm tính, thường hay đồng cảm với con người, huống chi người này thật ra lại chính là bản thân của cô.Trải nghiệm nghẹt thở như thế, gặp gỡ đau khổ như thế.Tự dưng Giản Tĩnh nhớ lại [Đứa trẻ chơi trốn tìm.]Đó là tác phẩm thứ hai của ‘Giản Tĩnh’, trò chơi trốn tìm không còn giống như cổ tích Bạch Miêu, thái độ về cái chết và mưu sát bình tĩnh đến lạnh lùng.Vốn tưởng đây chính là tâm thế đặc biệt của thanh thiếu niên nhưng hôm nay khi ngoảnh đầu lại, cô không khỏi cảm thấy đáng sợ.Cô phong ấn ký ức, nhưng còn cảm xúc thì sao?Có lẽ, bên dưới mặt nước tĩnh lặng luôn có những đợt sóng ngầm, sóng biển chậm rãi xâm chiếm bờ biển, cuối cùng bất chợt nuốt chửng cô.Dư luận chỉ là cọng cỏ cuối cùng.Giản Tĩnh nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận