Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 167
Trong ngày mưa, nhiệt độ ước chừng hơn mười độ, thời tiết thế này, dù thế nào thì cũng rất khó hiểu ai lại cần uống nhiều nước như vậy chỉ trong vài giờ chứ.“Lúc bọn họ trả tiền phòng, nhân viên phục vụ có đến dọn dẹp.” Giản Tĩnh chỉ vào bình nước trong phòng: “Đây đều là nước khoáng trong khách sạn, mới bóc ra, cộng thêm hai lon Cocacola trong thùng rác, là 1,5 lít.”Quý Phong nói: “Quả thực rất kỳ lạ.”Cô nói: “Trong thùng rác có chút… Ừm, đồ bẩn, hẳn là cậu ta nôn ra.”“Nôn mửa, thiếu nước.” Quý Phong nói: “Tôi hiểu ý cô.” Bình thường, muốn chế ngự một người đàn ông trưởng thành không dễ. Nhưng nếu người đó trên thổ dưới tả, cực kỳ yếu ớt, vậy thì cơ hội sẽ tăng lên rất nhiều.Hay càng cực đoan hơn, người đã hôn mê hoặc thậm chí là tử vong thì càng đơn giản hơn.Nếu thực sự là như vậy thì phạm vi người tình nghi sẽ thu hẹp lại rất nhiều.Chẳng ai khi không lại ăn đồ ăn người lạ đưa cho cả.Anh ta nhìn quanh phòng, phát hiện mấy món ăn đáng ngờ: Bánh quy đã bóc, chocolate (trên tủ TV còn có vỏ vứt trên đó), nước khoáng.“Hầy, nếu có thể mang đi xét nghiệm thì tốt rồi.” Quý Phong thật sự không phân biệt được cái nào có vấn đề cái nào không bằng mắt thường.Giản Tĩnh liếc anh ta một cái.“Ôi, ánh mắt này của cô… Muốn phân tích án này à?” Quý Phong phân tích nét mặt của cô: “Tôi rửa tai lắng nghe.”Bậc thang được dựng đến thoải mái, cô cũng không thừa nước đục thả câu, chậm rãi nói: “Có mùi bánh bông lan đường nâu, anh có ngửi thấy không?”“Bánh bông lan đường nâu?” Quý Phong nhướn mày: “Cô chắc chắn không?”Giản Tĩnh chắc chắn nói: “Ít nhất là đường nâu không sai, tôi rất quen với mùi này, anh có nhớ ra cái gì không?”Anh ta nói: “202 thì có một bàn bánh bông lan chưa ăn hết.”Hai người liếc nhau, lập tức ra ngoài rẽ phải, gõ cửa phòng sát vách.Tóc búi củ tỏi nghi hoặc mở cửa: “Còn có chuyện gì à?”“Đi vào rồi nói.” Quý Phong không giải thích, bước vào trong phòng. Quả nhiên, trên tủ đầu giường có đặt hai miếng bánh bông lan đường nâu chưa ăn xong, tuy lạnh nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thương thoảng qua.Giản Tĩnh điểm nhiên như không có việc gì theo vào, giả vờ tới thăm tóc đuôi ngựa họ Cao: “Miếng dán lạnh còn có hiệu quả chứ? Có muốn đổi lại miếng mới không?” Tóc đuôi ngựa họ Cao nhìn quét qua hai người, trả lời chắc chắn: “Không cần, có việc gì?”“Lúc trước, cô nói là xuống đầu hâm ít đồ, là bánh bông lan này à?” Quý Phong nhìn tóc búi củ tỏi. Cô ta hơi bối rối gật đầu: “Đúng vậy.”Anh ta chầm chậm nói: “Sau khi cô hâm nóng lên thì làm gì? Có những ai ăn?” Mặt tóc búi củ tỏi trắng bệch, miệng mấp máy: “Tôi, tôi mang cho…”Cô ta cúi đầu nói lắp, như là đang vắt hết óc nghĩ lời nói dối, nhưng trong ánh nhìn chằm chằm nghiêm túc của Quý Phong thì không có dũng khí nói dối, cuối cùng vẫn nói thật: “Nghĩ tới mọi người có thể vẫn chưa, chưa ăn no, bèn hỏi Cổ Dược có muốn ăn không, anh ta cầm một phần…”Tóc đuôi ngựa họ Cao thấy bạn mình bối rối như vậy thì hết sức tức giận cắt ngang: “Anh có ý gì? Nghi ngờ Tiểu Mẫn hạ độc à?” Quý Phong liếc qua, cho cô ta một ánh mắt ra điều đừng lên tiếng. Ánh nhìn này đầy uy hiếp, làm tóc đuôi ngựa họ Cao căng thẳng, sợ hãi im ngay. Anh ta tiếp tục hỏi: “Cô có thể diễn lại cảnh tượng lúc đó không?”Tóc búi củ tỏi nuốt ực một cái, miễn cưỡng gật đầu.Cô ta đi vài bước, đưa tay gõ cửa, nói không được lưu loát lắm: “Tôi hâm lại bánh bông lan, anh có muốn ăn không?”“Anh ta cầm một miếng rồi đi vào.” Tóc búi củ tỏi giả vờ cầm túi, giải thích nói: “Tôi sẽ mang phần còn lại về phòng mình.”Tóc đuôi ngựa họ Cao nói: “Tiểu Mẫn mang về thì tôi lập tức ăn một phần, không có vấn đề gì cả.” Cô ta lấy miếng bánh ngọt còn lại trên tủ đầu giường nhét thẳng vào miệng cắn: “Không tin thì tôi ăn cho các người xem.” “Được rồi.” Giản Tĩnh nắm cổ tay cô tay, cản cô ta ăn tiếp: “Tôi chỉ hỏi một câu, cô đừng kích động.”“Là đám các người làm như đang thẩm vấn vậy.” Tóc đuôi ngựa họ Cao tránh tay cô, tức giận nói: “Nghi ngờ bọn tôi, không bằng nghi ngờ người phụ nữ ở đối diện kia. Hôm nay tôi và Tiểu Mẫn chưa từng ra ngoài, không thể là bọn tôi được.”Phòng đối diện 202 là phòng 201, khách ở đó là phóng viên Sài.Quý Phong hứng thú: “Vì sao lại nói vậy?” Tóc đuôi gà họ Cao hất cằm, tỏ ý bọn họ nhìn về phía cửa sổ bên giường: “Lúc hơn một giờ gần hai giờ tôi nhìn thấy người phụ nữ kia dưới tầng, từ bên kia đi qua.”Căn phòng tầng hai đối diện với tầng một nhà hàng khu vực bên phải, tình huống là thế này:Nhà kho…(Tầng một)…Phòng bếp…Hai… Tóc đuôi ngựa họ Cao… Đầu Punk…Lầu… Tóc búi củ tỏi… Người đàn ông gãy xương… An toàn. … 2… 4… 6… Ra cửa.… Đi. Hành lang… WC…… 1…3… 5…… Phóng viên Sài… Tóc vàng Từ… Giản Tĩnh…… Tóc húi cua… Quý Phong…Thế nên, tóc đuôi ngựa họ Cao ở phòng 202 thật sự có thể nhìn xuống tình cảnh phía sau khách sạn qua cửa sổ.Quý Phong đứng lên nhìn về phía xa, hỏi: “Cô chắc chắn đó là phóng viên Sài chứ?”“Đúng vậy, tôi thấy rất rõ.” Tóc đuôi ngựa vô cùng chắc chắn.“Lúc đó là mấy giờ?” Tóc đuôi ngựa hơi ngập ngừng, nói: “Mười ba giờ bốn mươi phút.”“Chắc chưa?” Cô ta nói: “Không sai đâu, lúc ấy tôi đọc tiểu thuyết trên điện thoại, mắt hơi mỏi, thế là nhìn ra bên ngoài, mưa rất to mà cô ta lại đi ra ngoài nên thật kỳ lạ, tôi nhớ rõ lắm.”Giản Tĩnh chen lời: “Có thấy cô ấy về lúc nào không?”Tóc đuôi ngựa lắc đầu.“Phòng của cô ấy đối diện phòng hai người, có từng truyền đến tiếng động gì hay không?” Cô hỏi.Tóc đuôi ngựa: “Tôi tập trung đọc tiểu thuyết, hoàn toàn không để ý tới.”Tóc búi củ tỏi: “Tôi thì xem phim.”Giản Tĩnh ra chiều suy nghĩ sâu xa, nhìn về Quý Phong hỏi ý kiến.Anh ta cầm bánh bông lan đương đen, tùy ý hỏi: “Hai người cảm thấy người chết là người thế nào?”Hai cô gái liếc nhau, cẩn thận lựa lời.“Tính tình Cổ Dược nóng nảy, hơi ngạo mạn, nhà rất có điều kiện.” Tóc búi củ tỏi trả lời.Tóc đuôi ngựa lại nói: “Không quá thích, cũng không quá ghét, tôi không thân với anh ta lắm, chỉ là cùng một xã đoàn thôi.”Quý Phong gật nhẹ, vô cùng tự nhiên mang bánh bông lan đường đen đi.Rời phòng 202, anh ta mới nói: “Cô có ý tưởng gì không?” “Quan hệ của hai người họ rất tốt.” Giản Tĩnh trầm ngâm nói: “Nếu một người gây án, người khác có lẽ sẽ bao che giúp. Cam Mẫn có từng rời khỏi phòng hay không, rất khó nói.”Quý Phong rất đồng tình. Tóc đuôi ngựa giấu giếm chuyện phóng viên Sài, tóc búi củ tỏi giấu chuyện đưa bánh ngọt, hai cô gái này không thẳng thắn thành khẩn cho lắm.“Kế tiếp, cô ta có hiềm nghi lớn hơn.” Tay anh ta đút túi quần, gõ cửa phòng 201.Phóng viên Sài mở cửa ra, nhìn bọn họ kỳ lạ: “Còn việc gì à?”Quý Phong: “Xế chiều hôm nay, cô không chỉ ra ngoài một lần.”Phóng viên Sài sửng sốt, nghiêng người để bọn họ vào, mình lại châm điếu thuốc, tựa vào bên cửa sổ hút: “Ai nói thế?”“Có người nhìn thấy.” Giọng anh ta hơi trầm xuống: “Mời cô nói rõ hành tung thật.”Phóng viên Sài nhả ra vòng khói, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ không muốn tự kiếm phiền phức, ai biết anh ta sẽ chết ở đó.”“Mời cô nói tình hình cụ thể lúc đó.”“Buổi tồi tôi ở trong phòng ghi bản thảo, ghi đi ghi lại, chuẩn bị viết bản tin Cương thi, hai người có thể xem bút ký của tôi.” Cô mở bút điện trên giường, cho bọn họ xem file nháp: “Ghi đến phần cảnh vật xung quanh, tôi muốn thêm một số hình ảnh, thế là đi chụp hai ba tấm, chụp xong trở về luôn.”Quý Phong hỏi: “Ảnh chụp đâu?”Phóng viên Sài mở thư viện ảnh trong điện thoại, hào phóng đưa cho bọn họ nghiệm chứng: “Trong đây có thời gian chụp cụ thể, mấy người có thể tự mình xem.”Cô ta nói không sai.Tổng cộng chụp năm tấm, thời gian là 13:43 đến 13:47, bối cảnh cạnh phòng bếp, quanh chuồng gà có vài tấm. Chỗ góc hiện trường phát hiện án cũng không có người.Đáng nhắc tới là bức ảnh thứ sáu.Đó là bên ngoài phòng cô ta, tiêu điểm là vết cháy dưới cây tối hôm qua.Thời gian là 13:31.“Đúng rồi, lúc về tôi có chụp một tấm.” Phóng viên Sài nhìn qua ảnh chụp, thuận miệng nói: “Đáng tiếc mưa to quá, không chụp được rõ cho lắm.”Giản Tĩnh phỏng đoán: “Phía ngoài cùng phòng 202, hôm nay cô có thấy ai xuống lầu không?”Phóng viên Sài: “Tôi đóng chặt cửa, nhìn được ai chứ. Nhưng mà…” Cô ta nhíu mày nhớ lại: “Lúc tóc vàng kia đi lên, tiếng động đúng là rất lớn. Hai người cũng nghe thấy rồi đúng không?”Giản Tĩnh gật đầu.Buổi chiều, mặc dù cô và Quý Phong vẫn luôn ở trong phòng, nhưng vì cảm giác nào đó, từ đầu đến cuối vẫn cử mở cửa. Tóc vàng lên lầu gây ra động tĩnh lớn trong khoảng mười bốn giờ ba mươi lăm phút.Lúc đó anh ta gõ cửa phòng của người chết là phòng 204, hỏi anh ta có ăn gì hay không.“Nói thật, cậu ta có hơi ầm ĩ.” Phóng viên Sài nhún vai, không chịu trách nhiệm suy đoán: “Hơn nữa, tôi để ý một điểm kỳ lạ là… Gần thi thể không có ô.”Giản Tĩnh và Quý Phong: “Ồ?”Phóng viên Sài nở nụ cười: “Sao thế? Không có chút nhạy bén như vậy thì còn làm phóng viên gì chứ.” Miệng vừa nói xem, ngón tay nhanh chóng vuốt màn hình điện thoại: “Để tôi nhìn xem, à, đúng rồi, khoảng hai rưỡi chiều mưa có tạnh một lát.”Cô ta ấn mở một đoạn video, màn hình hơi run, quay là cảnh bên ngoài, còn có lời thuyết minh: “Cuối cùng mưa cũng tạnh rồi, phong cảnh trên núi thật đẹp.”Trong video có thể nhìn rõ là đã tạnh mua, tầm nhìn trở lên rõ nét, núi rừng xanh tốt hiện ra màu xanh của ngọc, cực kỳ đẹp.Mà thời gian quay là 14:31.Sài phóng viên nói: “Nguời chết kia không mang ô nên có lẽ anh ta chết trong khoảng thời gian này trở ra. Ai có thể hẹn anh ta ra chỗ vắng vẻ như thế? Dù sao cũng không thể là một người xa lạ như tôi chứ?” Giản Tĩnh và Quý Phong đều không tiếp lời, lời ám chỉ này rất rõ ràng.Nhưng bọn họ không thể không chấp nhận là suy đoán của cô ta rất có lý.“Không làm phiền cô nữa.”Bọn họ chuẩn bị đi làm phiền tóc vàng.Từ tóc vàng và tóc húi cua Phí đều ở phòng 203, ngay sách vách phòng 205 của Giản Tĩnh.Hai người đàn ông nhìn thấy bọn họ ngoài kinh ngạc ra còn có sự căng thẳng khó giấu.Quý Phong không thể không nói hai câu xã giao không liên quan làm bọn họ yên lòng.Sau đó mới hỏi thăm Từ tóc vàng: “Buổi chiều cậu về có động tĩnh rất lớn, là làm gì vậy, có thể diễn lại một lần cho chúng tôi xem không?”Từ tóc vàng vẻ mặt đau khổ, không dám từ chối: “Tôi nói rồi, tôi đói bụng, chuyện đầu tiên làm khi về là tìm đồ ăn. Hành lý đều để ở phòng Cổ Dược, một mình anh ta ở đó, rất rộng rãi, thế là tôi gõ cửa phòng anh ta, bảo anh ta lấy cho tôi chút gì đó để ăn.”Quý Phong lập tức hỏi: “Anh ta trả lời anh chứ?”“Không, tôi không đợi được.” Anh ta nói năng lộn xộn: “Bụng tôi rất đau, tôi bảo anh ta đưa đồ ăn tới cho xong lập tức chạy vào nhà vệ sinh.”Giản Tĩnh ngầm đồng ý với lời của anh ta. Người này gây ra tiếng động quá lớn, tiếng gõ cửa, tiếng gọi rất vang, những điều cô nghe thấy cũng không khác lời anh ta nói mấy.Khác biệt duy nhất là sau khi anh ta chạy qua 205 thì đi vào nhà vệ sinh, chỉ là không biết anh ta có trộm lẻn qua lối thoát hiểm, đi qua đó ra ngoài giết người hay không.Quý Phong lại quan tâm chuyện khác: “Cậu lấy được đồ không?”Tóc vàng nói: “Tôi lục hết ra, mì tôm ở ngay chỗ giường tôi.”“Cửa không khóa à?”“Tôi vào phòng lấy giấy, đi ra thì không khóa.”“Nói như vậy, thật ra cậu không gặp người chết, đúng chứ?”Tóc vàng ấp úng gật đầu: “Không phải là anh ta, vậy là ai?”Vấn đề rất hay, nhưng Quý Phong không trả lời, lại hỏi tóc húi cua: “Hôm nay phần lớn thời gian anh ở bên ngoài, có người nào có thể làm chứng cho anh không?”“Không có, mưa to thế, có ai được chứ.” Tóc húi cua không khỏi phiền muộn lo lắng.Điều này cũng ở trong dự tính, Quý Phong mỉm cười, nói ra vấn đề chính: “Vậy thì, tâm sự với tôi về Chu Sướng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận