Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 179
Ngồi một chuyến bay đường dài là mệt mỏi nhất. Nhưng Paris quá xa thành phố Hòa Bình, Khang Mộ Thành lại bắt buộc phải đưa Giản Tĩnh đi, cho nên không thể thoát khỏi chuyện ngồi máy bay mười mấy tiếng.Giản Tĩnh hào hứng nói: "Còn đặc biệt bay đến Paris nữa đấy, lỡ như không đoạt giải, sẽ bị người ta cười nhạo.""Lần đầu được đề cử, thận trọng một chút cũng không hại gì." Khang Mộ Thành nói: "Anh cũng muốn em đi xa một chút."Mặc kệ Đao Ba Nam có theo dõi cô hay không, dù sao ra nước ngoài rồi sẽ an toàn hơn, cũng đỡ cho anh phải luôn lo lắng đề phòng, sợ một lúc nào đó thì không nhìn thấy người đâu nữa.Lúc trước khi cô ở trên núi, đang yên đang lành lại không liên lạc được, nếu không phải vì biết cô đang đi cùng Quý Phong thì đã bị cô dọa chết khiếp."Vậy thì hãy cầu nguyện cho em đoạt được giải thưởng đi." Giản Tĩnh ngồi trên ghế rồi lẩm bẩm. Cũng may, không gian khoang hạng nhất khá lớn, bằng không ngồi hơn mười giờ đồng hồ, thế nào chân cũng sẽ bị phế.Cô mở iPad ra, ngón tay dừng lại trên bản ghi nhớ, cuối cùng cũng không mở hồ sơ điện tử mà lựa chọn tải một tiết mục về.Mắt Khang Mộ Thành liếc qua: "Giang Bạch Diễm tham gia chương trình?""Cậu ấy giới thiệu cho em, nói thoạt nhìn là chương trình du lịch, nhưng thật ra lại là một bộ phim cung đấu." Giản Tĩnh đeo tai nghe vào: "Ba nam khách mời, một người cong một người thẳng một người song, cong và song từng là người yêu của nhau, người yêu cũ của song là một nữ khách mời nào đó. Cô ấy và cong là bạn thân, mở màn thì hai nữ khách là chị em tốt, nhưng lúc kết thúc lại trở mặt thành thù."Khang Mộ Thành: "Em chỉ xem mấy cái này à?""Coi rất vui mà…" Cô nói: "Khán giả cho rằng cong và bạn thân đang xào CP, song cũng là người tốt, chỉ có thể cảm thấy tủi thân thay anh trai nhỏ này thôi."Khang Mộ Thành lắc đầu, không nói gì nữa.Vài giờ sau khi tiếp viên hàng không phục vụ bữa ăn, nhiều hành khách đã bắt đầu buồn ngủ. Giản Tĩnh chán ăn, nên yêu cầu một ly rượu vang trắng để trợ ngủ.Anh hỏi: "Hôm qua ngủ không ngon sao?"Giản Tĩnh nói: "Thức khuya chơi game.”Đại não vừa nhàn rỗi, sẽ tự động suy nghĩ tình tiết vụ án. Bất đắc dĩ, cô đành phải lao vào vòng tay của game, rồi tập trung hết sức chơi game cả đêm.Ngoài ra, sau khi tố chất thân thể tốt lên, chơi game cũng càng hăng hái hơn.Phản ứng nhanh hơn, thao tác cũng chính xác hơn, càng chơi càng nghiện.Khang Mộ Thành thở dài, vừa định mở miệng thì cô đã cười nói: "Em biết thức đêm làm hại đến sức khỏe, cũng không phải em cố ý, chơi đến mê mẩn mới quên mất thời gian thôi."Chặn lại toàn bộ lời anh định nói.Theo lý thuyết, cô hiểu chuyện như vậy thì anh nên vui mừng mới phải, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, loại cảm giác này làm Khang Mộ Thành rất bất lực.Gần đây luôn xuất hiện tình huống tương tự, hết lần này đến lần khác khi anh đang muốn nói gì đó nhưng lại không còn lời gì để nói.Vì thế tâm trạng anh lại càng thêm phức tạp, anh nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Anh Kiệt đã tới Paris, cậu ấy đang chờ đợi chúng ta trong khách sạn."Giản Tĩnh quan tâm hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"Hồi nghỉ hè, Tư Anh Kiệt mời bọn họ đi đến đảo Nhân Ngư nghỉ mát, nhưng kết quả lại gặp Tu La Tràng thảm hại nhất trong cuộc đời. Đầu tiên là gặp vợ cũ và bạn gái cũ, sau đó là bạn gái cũ bị bạn thân sát hại, rồi lại phát hiện vợ cũ là gián điệp thương mại, đến vì chuyện cơ mật.Anh ta đã vì vậy mà gần như sụp đổ, sau khi về nước cũng rất ít khi liên lạc với cô.“Cứ như vậy thì không tốt lắm, cho nên anh gọi cậu ấy ra ngoài giải sầu, cũng có thể góp ý tư vấn cho em.” Khang Mộ Thành đưa cho cô ấy hai quyển tạp chí thời trang: "Nếu em cảm thấy buồn chán thì học thêm đi."Nói nhàn rỗi thì đúng là nhàn rỗi, cô tiếp nhận tạp chí, bắt đầu nhồi nhét tên các thương hiệu thời trang lớn.Ăn uống ngủ nghỉ, cuối cùng cũng trôi qua chuyến bay thật dài này.Đã đến Paris rồi.Paris trong ấn tượng của mọi người là một thành phố lãng mạn và thanh lịch, là nơi hành hương của nhiều người. Tuy nhiên, sự thật có lẽ không phải như vậy, giống như mọi thành phố, có mặt giàu có tuyệt vời, cũng sẽ có mặt nghèo khổ gay go.Giản Tĩnh cũng cảm thấy được rằng trộm cắp ở đây nhiều hơn hẳn trong nước.Trên đường đến khách sạn, cô ngồi trong xe và chứng kiến ba vụ trộm, một vụ cướp.Đối với chuyện này, cô phải tự an ủi mình rằng Paris không phải Là London, Paris không phù hợp để xảy ra một vụ giết người.Chờ đến khách sạn, trị an đột nhiên chuyển biến tốt.Nhận phòng và những chuyện vặt vãnh khác không cần nhắc tới, Giản Tĩnh lại gặp được Tư Anh Kiệt.Anh ta gầy hơn trước, tinh thần cũng chẳng tốt lên, không còn vẻ nhiệt huyết tràn trề như khi gặp mặt vào lần nghỉ phép trước đó nữa. Hôm nay Tư Anh Kiệt ăn mặc khá thoải mái, lười biếng bắt chuyện với cô: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, em cũng hứng thú với catwalk à?” "Khang Tổng khăng khăng muốn em đến." Giản Tĩnh lập tức bán đứng ông chủ: "Em không biết gì về thời trang, thật không biết catwalk có gì đáng xem nữa.”Tư Anh Kiệt liếc cô một cái, bán đứng bạn thân: "Là do người mẫu rất xinh đẹp.”Giản Tĩnh: “... " Ôi, đàn ông.Tư Anh Kiệt còn cảm khái: "Vóc dáng của Gisele Bangchen cũng rất đẹp.”Trước mặt một mỹ nhân, Giản Tĩnh không có lập trường mà trở mặt: "Đúng vậy.”Ngẫm lại, đã đến rồi, cũng không thể lãng phí cơ hội.Vì vậy, ngày hôm sau cô đầy mong đợi chạy đến một show diễn lớn.Gặp gỡ rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng.Rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng đã có mặt ở đây để xuất hiện trên thảm đỏ.Cũng có rất nhiều ngôi sao nước ngoài, nhưng cô không biết ai trong số họ.Có nhiều phóng viên rình trộm ở cửa ra vào, có người được mọi người vây quanh, cũng có người bị lạnh nhạt.Buổi biểu diễn không lớn, địa điểm rất nhỏ.Giản Tĩnh nhìn một cái ghế nhỏ, thấp giọng hỏi: "Có phải hơi chen chúc không?”Tư Anh Kiệt: "Đều chen lấn như thế đấy.”Cô: “!”Trước khi mở màn, buổi lễ vô cùng náo nhiệt, nói chuyện phiếm, chụp ảnh chung, lôi kéo mối quan hệ.Điều càng khiến người ta giật mình nhất chính là, có một fan hâm mộ nước ngoài chạy tới, dùng tiếng Trung cực kỳ không tự nhiên để gọi tên Giản Tĩnh, hỏi cô có phải là tác giả của [Bác sĩ ác quỷ] và cũng là khách mời của Ngôi nhà ma ám hay không.Giản Tĩnh: "Tôi..." Không phải.Tư Anh Kiệt: "YES!”Cô: "?”Cứ như vậy mà cô bị cô gái hoàn toàn không quen biết này ôm vai, cùng chụp một tấm ảnh. Đối phương vô cùng nhiệt tình để lại tài khoản của mình, mời cô follow lẫn nhau."Xem ra lượng tiêu thụ của [Bác sĩ ác quỷ] cũng không tệ đâu nhỉ.” Tư Anh Kiệt cảm khái.Khang Mộ Thành nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt: "Còn tốt hơn so với khi được ra mắt trong nước nữa, ở thị trường nước ngoài thì nó đứng thứ bảy trong danh sách bán chạy nhất của New York Times đấy.”Giản Tĩnh khiếp sợ: "Tại sao em không biết?”Anh ấy chậm rãi nói: "Ai biết được, dù sao thì lúc đó anh cũng đã gọi điện thoại cho em, nhưng mà gọi thế nào cũng không gọi được.”Cô: "..." Hiểu rồi, là lúc cô có hẹn với cương thi.Giãn Tĩnh vội vàng chuyển chủ đề: "Sắp bắt đầu rồi."Ánh đèn được chỉnh mờ đi, tiếng nhạc vang lên, cả thế giới giả tưởng được chuyển lên sân khấu, người mẫu bước đi trên sàn catwalk, mặc một trang phục xinh đẹp khó diễn tả.Công bằng mà nói, quần áo quái dị, nhưng tổng thể lại mang đến cho người ta cảm giác rất đẹp. Đương nhiên, loại vẻ đẹp này trong mắt người đi đường chỉ liếc nhìn một cái thôi, sẽ không thể nào giải thích được các loại ẩn ý sâu xa trong ý nghĩa của nó.Một tiếng rưỡi sau, chương trình kết thúc.Những người khác đi rất nhanh, ào ào bước ra ngoài.Giản Tĩnh: "Bọn họ vội vàng đi đâu vậy?”"Họ đi xem màn tiếp theo." Tư Anh Kiệt nói: "Đã rất nhẹ nhàng với em rồi đó, những thứ chúng ta xem đều là thời trang cao cấp."Cô thở dài, chấp nhận số phận.Mỗi chương trình đều có chủ đề riêng của mình, cái đầu là nói về bảo vệ môi trường tự nhiên, tiếp theo nói về là giấc mơ và tình yêu, sử dụng rất nhiều tơ tằm, lông vũ và nhiều đóa hoa hồng.Chùm ánh sáng hạ xuống, người mẫu đẹp như tiên giáng trần.Tư Anh Kiệt nói với Giản Tĩnh: "Chiếc váy cưới này thật đẹp, khi nào em kết hôn có thể chọn chiếc váy này."Giản Tĩnh dùng tay đỡ đầu, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.Dường như Khang Mộ Thành cũng phát hiện ra, thử hỏi thăm: "Em nghĩ mấy chi tiết hoa hồng này thích hợp với chủ đề của sách không?"Cô gật đầu."Nếu không thì chọn cái này đi." Tư Anh Kiệt bắt nhịp trước: "Không nhất thiết phải kết hôn mới có thể mặc váy cưới, thời đại nào rồi, thích thì mua."Giản Tĩnh mím môi, ánh mắt sáng ngời: "Em muốn một bộ lễ phục loại nhỏ, không làm cản trở hoạt động quá.""Mua, mua hết, mua đủ bộ luôn." Tư Anh Kiệt xúi giục: “Bảo Mộ Thành mua cho em đi."Giản Tĩnh lắc đầu: "Không cần, em có thể tự mua.""Chỉ dựa vào chút tiền nhuận bút của em?" Khang Mộ Thành liếc mắt nhìn cô một cái, quả quyết bác bỏ: "Con nít thì vẫn nên tiết kiệm tiền một chút, đừng tiêu xài phung phí."Trong lòng Giản Tĩnh chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.Chỉ nhờ một chút tiền bản quyền? Tiền nhuận bút của cô rất ít sao? Năm nay thôi cũng đã tám con số rồi đó.Rốt cục thì tài sản của Khang Tổng có bao nhiêu vậy?Anh thật Versailles, Kim Ô kiếm được nhiều tiền như thế à?Cô cố gắng đoạt lại quyền chủ động: "Em nghĩ ...""Đi thôi, đã nhìn trúng thì quyết định luôn, đỡ phải bị người khác chọn." Khang Mộ Thành đứng dậy.Tư Anh Kiệt: "Đói quá, Tĩnh Tĩnh muốn chiều nay ăn món gì?”Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng bất lực. Khi thiếu niên làm bạn với người lớn tuổi hơn sẽ có một nhược điểm cực lớn: Đó chính là họ luôn luôn nghĩ bạn vẫn chưa trưởng thành.Cô suy nghĩ một chút, nói: "Em định đi mua giày.""Một đôi giày giá bao nhiêu chứ?" Tư Anh Kiệt khinh bỉ cô: "Anh tặng em."Giản Tĩnh nhanh chóng đáp lại: "Được, vậy em tự mua trang sức."Lúc này Tư Anh Kiệt mới phản ứng lại, nói không nên lời mà nhìn cô: "Tặng đồ cho em khó lắm sao?""Khó." Giản Tĩnh nói: "Em tự mua được, cần gì phải đợi người khác tặng?"Khang Mộ Thành không nhịn được cười, nói: "Bởi vì em kiếm được nhiều hơn so với thứ này. Được rồi, một bộ quần áo mà thôi, đừng có keo kiệt như vậy, cho thì em cứ nhận đi."Khang Mộ Thành đã nói đến như vậy rồi, Giản Tĩnh cũng không đành lòng phủi bỏ lòng tốt của anh nên đành phải cam chịu thôi.Rõ ràng Khang Mộ Thành đã vui vẻ lại, lập tức dẫn cô đến phòng trưng bày để chọn kiểu dáng.Chiếc váy này rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải run rẩy.Nhất là hoa hồng trên tấm lụa lông màu trắng, đỏ như máu tươi, nhìn lâu, cho dù nhắm mắt lại, trên võng mạc vẫn còn lưu lại màu sắc diễm lệ của cánh hoa."Em mặc cái này có đẹp không?" Cô hỏi Tư Anh Kiệt.Tư Anh Kiệt không ngần ngại trả lời: "Rất giống công chúa nhỏ."Giản Tĩnh từ chối tiếp nhận ý kiến này, bên môi lại hiện lên một nụ cười cổ quái: "Em muốn cái này." Cô chắc chắn: "Chiếc váy này rất phù hợp."Giọng điệu kỳ quái của cô đã thu hút sự chú ý của Khang Mộ Thành. Anh ấy nghi ngờ hỏi: "Phù hợp với cái gì?""Đương nhiên là rất hợp với quyển sách [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] rồi." Tư Anh Kiệt thưởng thức lễ phục, vô cảm mà đáp lại.Khang Mộ Thành không để ý tới anh ấy, vẫn trưng cầu ý kiến nhìn Giản Tĩnh.Cô mỉm cười, như không có gì xảy ra: "Cũng rất thích hợp làm kỷ niệm lần đầu tiên em được đoạt giải. Em có linh cảm rằng, có vẻ sẽ thực sự giành chiến thắng."Chút nghi ngờ vừa rồi biến mất chẳng còn tăm hơi, anh không khỏi mỉm cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy."Sau khi chọn xong kiểu dáng, chính là lúc hẹn nhau nói chuyện chi tiết hơn. Họ đến khá sớm, thời gian còn rất thong thả, quyết định chọn sẽ gặp vào sáng mai.Giản Tĩnh lên kế hoạch rất hoàn mỹ, dự định sau khi làm xong việc sẽ đi dạo bảo tàng Louvre.Nhưng cô đánh giá thấp mức độ rườm rà của các bước làm quần áo đặt riêng.Nhà thiết kế không ngại phiền phức mà hỏi đủ thứ về sở thích, nghề nghiệp và thời gian, địa điểm cô dự định mặc trang phục này, sau đó là tiến hành đo lường tỉ mỉ, số liệu chi chít rất nhiều dòng, khiến người ta choáng váng.Còn phải chọn vải, chọn vật liệu trang trí, chẳng hạn như hoa hồng may tay, chất liệu vải may thôi cũng đã có hàng chục lựa chọn khác nhau.Vốn dĩ Giản Tĩnh tưởng rằng mình có thể giải quyết được, kết quả phát hiện nội dung cần phải giao tiếp quá nhiều, tiếng Anh của cô hoàn toàn không đủ dùng, buộc phải rút thẻ hai lần.[Tên: Thẻ kỹ năng • Tiếng Anh (Sơ cấp)][Mô tả nội dung: Trình độ tiếng Anh của bạn có thể giao tiếp hàng ngày][Lưu ý: Giao tiếp kém, thật là khó khăn][Tên: Thẻ kỹ năng • Tiếng Pháp (sơ cấp)][Mô tả nội dung: Trình độ tiếng Pháp của bạn có thể giao tiếp hàng ngày][Lưu ý: Có vẻ như bạn đang gặp khó khăn về ngôn ngữ ~]Lúc ấy cô vô cùng đau lòng, đang yên đang lành tự nhiên mua một bộ quần áo mà còn phải rút thẻ. Tiếng Anh còn chưa tính, còn thẻ tiếng Pháp để làm gì chứ, cô có thể đến Paris bao nhiêu lần chứ?Tuy nhiên sang ngày hôm sau, chút oán niệm này đã bị lật ngược lại một trăm tám mươi độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận