Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 192

Chương 192

Đôi mắt lạnh giá nhìn Giản Tĩnh một lúc lâu, nhưng cuối cùng anh ta cũng kìm nén được cơn giận, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cô nên biết rõ một điểm, tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào."Anh ta lôi ra một chiếc vali từ trong góc tối và vỗ nhẹ lên lớp vỏ thiết màu trắng của nó: "Trong đây có một loại chất độc thần kinh đặc biệt, chỉ cần 3g đã có thể dễ dàng giết chết một con voi."Qua lớp kính dày, anh ta nhấn mạnh: “Mạng sống của cô nằm trong tay tôi”.Thế là Giản Tĩnh im lặng, không chọc tức anh ta nữa.Nhưng vừa rồi anh ta mới bị cô khiêu khích, tất nhiên không thể bỏ qua, phải cho cô nếm mùi: "Phía cảnh sát, cô có biết bọn họ tra được đến đâu không?"Cô đáp: "Chắc tra ra được nhà ông bà của anh rồi?"“Ha ha.” Thế mà anh ta không nổi giận, trong mắt hiện lên một tia ác ý: “Bọn họ đã bắt đầu điều tra Giang Bạch Diễm.”Mí mắt Giản Tĩnh giật giật, điều đó không rõ ràng lại chưa từng tránh khỏi tầm mắt của anh ta.Anh ta cong khóe miệng.Cô gái nhỏ vẫn ngoan cố như trước, linh hồn kiêu hãnh và dũng cảm như thế, chỉ đành khiến cô rơi vào trạng thái tuyệt vọng rồi hủy hoại nhân cách của cô, mới có thể coi là thật sự thuần phục.Bước đến ghế rồi ngồi xuống, anh ta theo thói quen giấu mình vào trong bóng tối, đùa cợt: "Ngạc nhiên lắm đúng không, hai con bài mà cô sắp xếp lại phản nhau rồi."Cô lấy lại bình tĩnh: "Tôi không biết anh đang nói gì."“Cô biết rất rõ.” Anh ta nói: “Cộng sự của cô vốn không phải là cảnh sát. Không lý do gì, phía cảnh sát sẽ không thể lãng phí lực lượng cảnh sát của họ. Họ chỉ có thể lập hồ sơ điều tra sau khi cô gặp nạn. Bên cạnh đó, ngay cả khi đó là 'người quen' thì có vẻ anh ta cũng không tán thành cô làm thế này.”Sắc mặt Giản Tĩnh trở nên vô cùng khó coi.“Cô không dám để Khang Mộ Thành biết, nhưng lại phải tìm một người có thể tin tưởng. Sau một vài cân nhắc, cô đã nghĩ ra một ứng cử viên: cô từng cứu anh ta, còn cho anh ta rất nhiều cơ hội, về tình riêng về lợi ích đều miễn cưỡng tin tưởng được." Cô càng căng thẳng, anh ta càng thong thả: "Tiểu Tĩnh, hôm nay tôi sẽ dạy cô một điều nữa - đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai."Giản Tĩnh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức hỏi: "Anh đã từng bị phản bội?"“Vậy bây giờ tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này.” Anh ta lắc đầu, lời nói có phần chân thành: “Đừng tin ai, người chỉ có thể tin tưởng chính mình, mỗi linh hồn của chúng ta đều là thứ cô độc.”Cô nói: "Những kẻ có tật giật mình sẽ không dám tin."“Phỉ báng tôi không làm thay đổi kết quả bị phản bội của cô.” Anh ta xếp cổ tay áo, cười khẽ: “Thực tế đẫm máu còn hiệu quả hơn nhiều so với việc hết lòng thuyết phục, chẳng phải sao?”Cô mím chặt môi: "Anh đã làm gì?""Tôi không làm gì cả, nhưng cô đã đánh giá thấp sự ích kỷ của bản chất con người rồi." Anh ta đánh giá đúng trọng tâm.Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta. Sau vài ngày, cô ít nhiều cũng phát hiện ra tính khí của anh ta, mỗi khi nói về con người anh ta, anh ta luôn ngạo mạn lại cáu kỉnh, hở một chút là sẽ phát cáu.Nhưng khi anh ta ngồi xuống và dạy cho cô những bài học cuộc sống như một người thầy, độ khoan dung của anh ta ngay lập tức tăng lên rất nhiều, dễ dàng tha thứ cho hành vi xúc phạm của cô và chọn cách ‘thuyết phục’ cô bằng sự thật.Anh ta có một cái gì đó rất chân thành.Mọi linh hồn đều cô đơn, anh ta chỉ có một mình.Anh ta muốn bộc lộ, muốn thể hiện, muốn được công nhận.Vì vậy, sự khiêu khích của cô luôn có thể được đền đáp - điều này không phải vì anh ta đối xử với ‘cô’ khác đi, mà là những tranh chấp và đối đầu liên tục mới có thể khiến trái tim bị đình trệ cảm thấy được sống.Ngoài miệng thì tôn thờ vẻ đẹp tĩnh lặng của cái chết nhưng thực chất lại là một sinh vật đáng thương, muốn được sống.Ngay lúc này, anh ta không kìm chế được muốn tuôn ra, lật ra một lá bài mới: "Cô đã nhìn sai ở một điểm mấu chốt - thứ Giang Bạch Diễm muốn là gì?"Giản Tĩnh rũ mắt xuống, trên mặt hiện vẻ ‘không quan tâm’, nhưng đôi môi cắn chặt đã bán đứng vẻ bất an của cô.Anh ta càng hài lòng hơn.Nếu như không có khán giả dưới sân khấu, buổi biểu diễn sẽ cô đơn biết bao.Một nghệ sĩ tài trí không có gì thỏa mãn hơn khoảnh khắc này. Anh ta đang nói, cô đang lắng nghe, và những gì anh ta kể nhất định đủ khả năng thuyết phục cô, quy phục cô.Dưới sự cám dỗ của suy tưởng, con người không thể duy trì lý trí tuyệt đối, và họ sẽ nói một số điều không nên nói.“Cô cho rằng điều cậu ta muốn là đền ơn, là thể hiện bản thân, là có được sự chấp nhận của cô.” Giọng điệu của anh ta trở nên sắc bén, giống như một con dao mổ, lạnh lùng mổ xẻ cơ thể của Giang Bạch Diễm: “Phán đoán này không thể nói là sai, nhưng cô hoàn toàn không hiểu cậu ta.”Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, giống như dáng vẻ của nhân viên văn phòng ấm áp: "Cậu ta không có linh hồn, chỉ có thể xác, bên trong chẳng có gì. Người như vậy được sắp đặt cả đời này phải tìm kiếm thứ có thể lấp đầy khoảng trống.”Dừng lại một chút, bất giác thở dài: "Cậu ta chính là một con yêu quái, đáng tiếc rằng bọn tôi gặp nhau quá muộn."Thật tuyệt nếu có thể gặp đứa trẻ đó sớm hơn vài tháng. Cho cậu ta ăn những chất dinh dưỡng thối rữa phì mỡ, truyền đạt lý tưởng của mình cho cậu ta, và rồi cậu ta sẽ lớn lên trong vực thẳm tăm tối, như một cây nấm sặc sỡ với vẻ ngoài lộng lẫy, cám dỗ người người cắn nuốt. Thật thú vị và hấp dẫn làm sao!Đáng tiếc, thật đáng tiếc.“Bảy năm trước, tôi gặp cậu ta ở gần nhà cô, cậu ta tới tìm cô.” Anh ta lẩm bẩm: “Đôi mắt đó thật đặc biệt làm sao, cô nghĩ là một con chó đang lấy lòng cô, nhưng tôi biết thứ nó không muốn không phải thịt xương, mà là trái tim con người."Mấy câu tiếp theo, giọng điệu rất nhẹ, Giản Tĩnh nghe không rõ: "Anh đang nói gì vậy?"Người bị cận mà không đeo kính thì thính lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Anh ta bật cười: "Cô có biết tôi mang cô ra ngoài bằng cách nào không? Rất đơn giản, tôi đã nhận được thư mời - thư mời của Giang Bạch Diễm."Giản Tĩnh sững sờ, dòng suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong mắt.Câu nói này có nghĩa là gì? Anh ta đã đoán trước sự lựa chọn của cô, giải quyết tận gốc, hay là...“Cậu ta phản bội cô.” Anh ta thốt ra câu trả lời, đặc biệt là hai từ ‘phản bội’, anh ta đọc rất rõ ràng.Giản Tĩnh theo bản năng phản bác lại: "Điều này là không thể!"“Cô đã nghe kỹ lời tôi nói chưa?” Anh ta cau mày không hài lòng: “Vừa rồi tôi đã nói gì, cô hoàn toàn không biết gì về cậu ta. Cậu ta giúp cô, lấy lòng cô, cuối cùng đều là vì để có được cảm tình của cô. Cho nên, chỉ cần tôi cho cậu ta thứ tương tự, lại còn nhanh và đơn giản, tất nhiên cậu ta sẽ phản bội cô."“Tôi không tin.” Giản Tĩnh giữ vững lý trí của mình và phản bác lại một cách rành mạch: “Chỉ là một lá thư mời, anh có cách để lấy nó.”Anh ta chỉ vào đôi giày cao gót, kẹp tóc trên nền đất: "Cô không nghĩ tôi tìm được những thứ này quá dễ dàng sao?"Cô đan tay trước bụng: "Anh có thiết bị dò tìm."“Chưa đến Hoàng Hà thì chưa chết.” Anh ta bất lực thở dài, lấy ra đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn.Phát.Tiếng cửa mở, tiếng bước chân, tiếng ngồi xuống, và một khoảng lặng.Anh ta hỏi: "Cậu nhìn tôi như vậy, hình như có điều muốn nói.""Bác sĩ Vương." Giang Bạch Diễm nói: "Tôi đã ở chỗ ông làm cố vấn hơn nửa năm rồi. Trước giờ luôn là tôi nói về bản thân tôi, còn tôi chưa nghe ông kể về mình."Anh ta: "Tôi là bác sĩ, tất nhiên nên nói ít nghe nhiều."Giang Bạch Diễm cao giọng: "Vậy thì tôi thiệt thòi quá rồi."Anh cta ười: "Chà, nếu cậu muốn nghe, tôi cũng có thể nói một chút."“Tôi biết bác sĩ Vương tốt nghiệp đại học Edinburgh.” Giọng nói của Giang Bạch Diễm mang nét sôi nổi quen thuộc: “Vì vậy có đặc biệt nhờ người điều tra, ông đoán xem - trong danh sách du học sinh, chưa từng có một người tên Vương Thế... "Im lặng, sự im lặng đến lạ.Anh ta nhấn nút tạm dừng và liếc nhìn khuôn mặt của Giản Tĩnh.Tuy không đề cập đến vấn đề chính nhưng cô cũng không ngốc, nếu thật lòng muốn giúp cô thì sao có thể bứt dây động rừng mà chủ động tìm ngọn ngành chuyện danh tính của kẻ đó chứ?Anh ta không nhịn được cười, tiếp tục phát bản thu âm thứ hai.Đó là giọng của Giang Bạch Diễm: "Tại sao tôi phải đồng ý điều kiện của anh? Chỉ cần nói cho cô ấy biết hành tung của anh, nhất định cô ấy sẽ biết ơn tôi. Tại sao tôi phải giúp anh?"“Nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì sẽ không để lộ tin tức với tôi.” Anh ta từ tốn nói: “Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra năm đó hơn là giúp đỡ.”Một lúc lâu sau, Giang Bạch Diễm mới cất tiếng: "Tôi đúng là rất tò mò."“Không, cậu không tò mò.” Trong đoạn ghi âm, giọng nói của anh ta toát lên một sức quyến rũ khác, trầm trầm dễ nghe, khiến người ta không chịu được mà nghe tiếp: “Anh muốn có một cơ hội, một cơ hội để… nắm lấy sơ hở mà vào. "Không thấy được biểu cảm, nhưng âm lượng vừa đủ, cô nghe tiếng Giang Bạch Diễm khẽ cười.Trước mặt cô, cậu bé này sẽ luôn nở nụ cười ngọt ngào và hồn nhiên, như soda mùa hè, trà sữa mùa đông, rất dễ chịu.Nhưng tiếng cười này không thuộc về cậu thiếu niên có ý chí, mà là tiếng cười có mang vẻ nặng nề khác của tuổi trẻ.“Cô ấy giỏi giang hơn người, đã nổi tiếng khi còn trẻ. Cô ấy không cần sự giúp đỡ của cậu trong sự nghiệp, tự có người hộ tống. Cô ấy thông minh và chính trực, không chỉ từng cứu cậu mà còn cứu người khác. Nhiều người biết ơn cô ấy, nên cậu cũng không có gì đặc biệt cả. "Anh ta đang khen ngợi cô trong đoạn ghi âm, cũng đang quan sát cô một cách thích thú ở ngoài đoạn ghi âm.“Cậu lấy cái gì để theo đuổi cô ấy, lấy được cô ấy, chiếm được trái tim của cô ấy chứ?” Anh ta ‘xé toạc’ trái tim của Giang Bạch Diễm, móc ra những cục bông thối rữa, nhào nát rồi vê vụn: “Nhưng đây là cơ hội, cuộc gặp gỡ mà cô ấy muốn nhớ lại, là kẽ hở lớn nhất trong nội tâm, chỉ cần cậu có thể nắm bắt được nó là sẽ có được cô ấy. "Sắc mặt của Giản Tĩnh nhợt nhạt đi, trắng bệch không một giọt máu, nhưng vẫn nhất quyết không bảo dừng lại, nghiến răng nghe tiếp như vẫn còn một tia hy vọng mờ mịt.Nhưng cô đã được định sẵn phải thất vọng.Sau một hồi im lặng, Giang Bạch Diễm nói: "Thì đã sao?""Tôi có thể giúp cậu.""Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"Đoạn ghi âm đã kết thúc ở đây, anh ta sẽ không ngu ngốc để lộ kế hoạch, kéo thanh thời gian đến cuối cùng.Cô nghe thấy Giang Bạch Diễm nói: "Được rồi, tôi hứa với anh."“Rõ rồi chứ?” Anh ta thích thú ngắm nhìn vẻ mặt của cô: “Cậu ta đã phản bội cô, làm một giao dịch với tôi.Giản Tĩnh mím chặt khóe môi, lồng ngực phập phồng liên hồi mới gắng gượng kìm nén lửa giận, mỉa mai: "Anh cũng không khá hơn là bao, cũng đã bán đứng cậu ta rồi."Anh ta dang hai tay, cười nói: "Tôi làm như vậy là muốn tốt cho cô, phòng cô lại ảo tưởng viển vông."Cô nghiến răng.“Giận rồi ư?” Anh ta gõ bàn, sau đó mười ngón tay đan chéo chống dưới hàm, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: “Đừng tức giận, tôi sẽ báo thù cho cô.”Giản Tĩnh đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: "Anh muốn... đổ lỗi cho cậu ta?"‘Bộp bộp’, anh ta vỗ tay, hết sức biểu dương: "Thông minh, đây không phải là cách tốt nhất sao?"Trong lúc nói chuyện, anh ta đứng dậy tiến lại gần, chậm rãi nói: "Cảnh sát muốn điều tra nghi phạm, tôi liền giao một kẻ tình nghi cho họ. Giang Bạch Diễm phản bội cô, tôi cũng khiến cậu ta phải trả giá. Mọi chuyện đều rất hoàn mỹ."Dưới tia sáng, gương mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, ánh sáng từ đồng tử tan biến với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chầm chậm, cô ngồi xuống, vịn tay lên thành giường, các khớp ngón tay căng cứng đến mức lộ ra cả đường gân.“Tiểu Tĩnh.” Anh ta dịu dàng gọi: “Cô còn cho rằng mình có thể thắng sao?”Cô không nói gì nữa.Với lại, anh ta biết rằng nguồn năng lượng kinh người trong trong cơ thể cô đang dần cạn kiệt. Cô sẽ dần mất đi tinh thần chiến đấu, từng bước từ bỏ sự phản kháng, rồi chết chìm trong vực thẳm vô tận của tuyệt vọng, lặp lại vở kịch năm nào.Đây là một bộ phim truyền hình đã được viết tốt.Cô không có khả năng thay đổi cái kết. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận