Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 230

Chương 230

Ước chừng mấy phút, không ai nói chuyện.Bọn họ nghi ngờ tai mình có vấn đề, Melanie, Melanie xảy ra chuyện gì? Tất nhiên cô ta là một người phụ nữ may mắn nhưng cũng là người bị hại, cả vụ mưu sát đều nhắm vào cô ta đấy.Leo là người đầu tiên nói: “Không, không có khả năng.”Horan cũng nói: “Cô đừng ăn nói bậy bạ.”Nhưng ngoài họ ra, không ai tùy tiện phản bác lại, thậm chí Mary còn nói: “Cô ta hoàn toàn có khả năng tự đầu độc bản thân, chỉ cần làm chủ được liều lượng thì Strychnine sẽ không gây chết người.”Giản Tĩnh vỗ tay: “Đúng vậy, một khi đã xác định được hung thủ thì sẽ thấy chuyện rất đơn giản. Tất nhiên cô ta biết rõ Kimberly đang đeo sợi dây chuyền, đồng thời cũng rất quen thuộc địa hình tòa lâu đài này. Hơn nữa rất rõ ràng, nơi đây có một kẻ điên muốn giết cô ta, ngăn cản cuộc hôn nhân này nên có thể dễ dàng đổ tội danh một cách hoàn mỹ, phải không?”Carl không nhịn được nhảy vào: “Vậy thì liên quan gì đến Kimberly? Cô ấy hạ độc chính mình để giết Kimberly?”“Không, người cô ấy muốn giết là… Leo.” Giản Tĩnh lạnh lùng nói: “Bọn họ đã kết hôn rồi, thì chẳng phải một khi Leo chết đi là cô ta có thể quyền thừa thế tài sản của người chồng đã mất, phần thừa kế khổng lồ của nhà họ Sal à?”“Oh my god.” Cuối cùng thì George cũng đuổi kịp nhịp điệu, hiểu ra: “Chuyện này thật đáng sợ.”Leo kiên quyết không tin: “Cô chỉ đang nói nhảm.”“Tôi biết anh sẽ nói như vậy, vì vậy tôi đoán được cô ta sẽ tấn công anh nhưng không cho anh biết. Thay vào đó, tôi lựa chọn trốn trong xe và giải cứu anh sau khi vụ việc xảy ra.” Giản Tĩnh thở dài, nói: “Anh suy nghĩ thử đi, tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Cô ta vừa bước xuống thì xe nổ tung?”“Có lẽ ...” Leo liếm môi, khó khăn nói: “Chỉ là may mắn.”“Đừng lừa mình dối người.” Giản Tĩnh nhìn Melanie đang ngồi ngay ngắn, cô ta vẫn tao nhã xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo đầy đau thương có thể dễ dàng khơi dậy lòng thương xót của đàn ông: “Xem ra người anh yêu cũng không yếu ớt như vậy.”Trong chốc lát, Tư Anh Kiệt thay bản thân vào vị trí đó, không nhịn được nói: “Chuyện này cũng không kỳ lạ, dù sao chúng tôi vẫn luôn bị vấp ngã bởi những cô gái xinh đẹp mà.”“Trong suy luận của cô có một lỗ hổng chết người.” Horan lạnh lùng nói: “Melanie muốn giết Leo, tôi thừa nhận rằng đúng là cô ấy có động cơ này. Thế nhưng tại sao cô ấy lại muốn giết Kimberly, chỉ để tạo vỏ bọc cho vụ giết người của mình?”Giản Tĩnh lắc đầu: “Đó chỉ là một tai nạn, giết Kimberly không phải là một sự lựa chọn thông minh. Ba lần tìm được đường sống trong chỗ chết quá giống diễn trò, hai lần là vừa vặn. Tuy nhiên, cô ta không thể không làm như vậy.”“Tôi không hiểu.” George thành thật nói.Giản Tĩnh nói: “Sự tồn tại của Kimberly có thể dẫn đến một hậu quả mà Melanie không muốn nhìn thấy, đó chính là cuộc hôn nhân này không có hiệu lực.”Mọi người đều khó hiểu: “Tại sao? Luật pháp cũng không có quy định này.”“Leo, nghe nói dòng họ của anh có một quy định, không biết là thật hay giả.” Giản Tĩnh hỏi: “Chẳng phải bá tước Sal đã nói nhà anh không được phép kết hôn với một phụ nữ Hungary à?”Leo sửng sốt, mất một lúc lâu sau mới nhíu mày nói: “Quả thật là vậy... Nhưng đó chỉ là, ừm, một điều khoản không ràng buộc.”Cô hỏi: “Thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, nếu anh cưới thì sẽ như thế nào?”Leo ngập ngừng nói: “Việc này cần phải tham khảo ý kiến của luật sư.”“Dựa theo luật pháp, nếu trong di chúc có điều kiện như vậy thì Leo có thể sẽ bị mất quyền thừa kế.” Horan nói.Melanie mỉm cười: “Anh yêu, cho tới bây giờ em kết hôn với anh không phải vì tài sản. Hơn nữa em là người Pháp, không phải người Hungary.”Leo mỉm cười với cô ta, đáy mắt lại lộ ra vẻ nặng nề không được tự nhiên.Giản Tĩnh hỏi: “Thật không, cô thật sự là người Pháp?”“Cô có muốn xem hộ chiếu của tôi không?” Melanie hỏi vặn lại.Giản Tĩnh nói: “Tất nhiên hộ chiếu không có vấn đề gì. Thật ra điều khiến tôi thấy kỳ lạ chính là cách nói chuyện của Kimberly, cô ta luôn nói rằng cô là một cô gái may mắn: ‘Khi em ấy vừa tới nhà bác Hank lần đầu tiên, cổ phiếu của ông ấy ngay lập tức kiếm được một khoản rất lớn’. Tại sao lại Kimberly lại dùng từ ‘vừa tới’ nhỉ?”“Nếu cô ta đề cập đến nơi sinh của cô thì cô ta không nên sử dụng từ tiếng Pháp kia, ‘arrive’ đúng không? Càng kỳ lạ hơn là khi cô ta đề nghị cô giả trang thành nữ bá tước thì cô lại lựa chọn nữ bá tước Bathory. Xin lỗi vì tôi không giỏi lịch sử Châu Âu lắm, chỉ nhớ mang máng là đối phương rất nổi tiếng, hơn nữa còn là người Hungary đúng không?” Horan nói: “Bà ta nổi tiếng với việc giết chết các cô gái trẻ và tắm máu họ để duy trì ngoại hình trẻ trung của mình.”Giản Tĩnh giật mình: “Tôi còn nói sao nghe quen quen, quả nhiên là Hungary, đúng chứ?”“Đó chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi.” Melanie dù bận nhưng vẫn ung dung: “Kimmi thích nói đùa, có lẽ chị ấy chỉ cảm thấy Nữ bá tước đẫm máu rất thú vị thôi.”“Tôi không nghĩ vậy, Kimberly rất kiên trì về vấn đề này, chẳng phải cô ta vẫn luôn tự hào về nước Pháp à? Emélia là một diễn viên người Pháp, sau đó đề nghị Esméralda cũng là một nhân vật trong một cuốn sách tiếng Pháp. Không có lý do gì để khi ví von cô, cô ta lại dùng một người phụ nữ Hungary.”Giản Tĩnh phản bác, nhưng cũng nói: “Chẳng qua đây thật sự chỉ là suy đoán của tôi, tìm hồ sơ nhận con nuôi không khó nhưng muốn thực hiện ngay bây giờ thì khó thật. Được rồi, nói đến bằng chứng mạnh hơn thôi.”Vẻ mặt của cô dần trở nên nghiêm trọng: “Đây là khó khăn lớn nhất mà tôi gặp phải. Hai lần giết người bằng thuốc độc đều vô cùng khéo léo, dù có để lại dấu vết cũng là chuyện bình thường, dù sao người ‘nên’ bị giết cũng là cô. Vì vậy tôi đã bị làm rối, đành phải phân tích hành động của cô theo một trạng thái tâm lý trừu tượng hơn.”Giết người là một hành vi phạm tội, là suy nghĩ độc ác, là sự tàn nhẫn.Mà giết người một cách khéo léo cũng là một loại thiên phú.Một thám tử xuất sắc và một tên tội phạm xảo quyệt, trong cùng một thời điểm nào đó lại dẫn tới sự đồng cảm kỳ diệu.“Tôi nghĩ, mặc dù cô đã lén lút lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản thừa kế của Leo kể từ khi vừa quen biết anh ta nhưng chắc hẳn kế hoạch giết người chỉ mới xảy ra gần đây. Cô cần đảm bảo rằng mình có tên trong danh sách thừa kế và thật sự tồn tại một phần tài sản thừa kế xa hoa chứ không phải một cái thùng rỗng và đống giấy nợ.”“Điểm quan trọng nhất là cô phải giải quyết với những kẻ thừa kế khác của anh ta. Cốt lõi của kế hoạch này là một mũi tên giết hai con chim.”Giản Tĩnh nói câu thành ngữ cuối cùng bằng tiếng Trung, sau đó lại dịch sang tiếng Anh. Vì vậy, với tư cách là một con chim và cũng là anh trai của một con chim khác, biểu cảm của Leo đã xuất hiện sự thay đổi rõ ràng.Nhưng anh ta vẫn cố nhịn xuống xúc động muốn tra hỏi, không hấp tấp tin tưởng một người mới quen biết được mấy ngày để mà nghi ngờ vợ mình.Giản Tĩnh tiếp tục: “Chất độc rất khó vượt qua kiểm tra an ninh, lỡ như bị điều tra thì chắc chắn sẽ rất khó giải thích. Sau khi cô đến nơi này thì vẫn luôn ở trong lâu đài, rất ít khi ra ngoài, mà mua chất độc ở một nơi xa lạ rất không an toàn. Vậy thì chất độc đến từ đâu chứ?”“Tôi đã nghiên cứu rất kỹ cây kim độc đã giết chết Kimberly. Nó rất tầm thường nhưng lại có chỗ khác biệt với những cây kim inox dùng một lần thông thường. Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi tôi đi tới phòng sưu tầm ở tầng ba, tìm được một quyển nhật ký ở một góc hẻo lánh.”Leo nói: “Có phải là nhật ký của Wilson không?”“Đúng vậy, ông ta là gì của anh...”“Ông ấy là anh em của ông nội tội.”Giản Tĩnh nói: “Ông ta tham gia Chiến tranh thế giới thứ hai, sưu tập một số đồ lưu niệm trong chiến tranh như bộ dụng cụ y tế của Liên Xô cũ và các chất độc được quân đội Đức sử dụng để ám sát, trong đó bao gồm Xyanua và Strychnine. Kim tiêm chứa chất độc đó chính là kim tiêm trong thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ hai, hình dạng đặc biệt của nó được thiết kế để phù hợp với các ống tiêm bằng kim loại trước đây.”Horan sắc bén hỏi: “Phía trên có dấu vân tay không? Nếu không thì nó có thể chứng minh điều gì?”“Chứng minh được vũ khí giết người là vật liệu nơi này.” Giản Tĩnh nói: “Hãy nhớ lại bữa tiệc tối ngày đầu tiên, lúc đó Melanie đã mặc gì? Một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.”Mary nói: “Tôi hiểu rồi, điểm then chốt là cô ta đã tự đầu độc mình như thế nào.”“Đúng vậy, váy dạ hội không có túi, phải làm thế nào để hoàn thành một vụ hạ độc bí mật ngay trước mặt mọi người?” Giản Tĩnh nhìn chằm chằm Leo, hỏi: “Anh biết, đúng không?”Ánh mắt của mọi người đều liếc nhìn sang.Khuôn mặt của Leo cứng ngắc không hợp lý, giống như đang đeo mặt nạ. Đối mặt với câu hỏi của Giản Tĩnh, anh ta không trả lời, cũng không phản bác.Chuyện này đã nói rõ một đáp án.“Là nhẫn.” Giản Tĩnh công bố câu trả lời: “Tôi nhớ rất rõ, đó là một chiếc nhẫn cổ tuyệt đẹp có khảm một viên hồng ngọc trên mặt...”Leo khẽ gật đầu: “Nhẫn độc.”Đây là kiểu dáng nhẫn cổ điển ở châu Âu, phổ biến vào thế kỷ mười sáu, bên trong nhẫn có giấu các lỗ khảm thường được dùng để đựng muối thơm, tóc, hương liệu và... Thuốc độc.“Cho nên, sự thật chỉ đơn giản như vậy thôi, mở lỗ khảm, thừa dịp uống rượu thì nhẹ nhàng lắc tay... Mọi việc đã xong.” Giản Tĩnh bình tĩnh hỏi: “Melanie, có cần tìm chiếc nhẫn đó và kiểm tra bên trong xem có còn Strychnine không hay là cô muốn chối bỏ rằng bản thân không rõ tình hình?”“Không cần đâu.” Người đẹp đứng dậy, trên khuôn mặt quyến rũ là nụ cười tươi: “Nói thêm nữa chỉ khiến tôi trở nên nhếch nhác hơn thôi. Đúng vậy, Leo.”Cô ta nhìn Leo, nhẹ nhàng thốt lên: “Là em.”“Ôi không.” Horan quay mặt đi, khuôn mặt run rẩy, không đành lòng nhìn tiếp.Leo đau đớn nhìn cô ta, khẽ nói: “Anh không hiểu.”“Leo, em cũng không thích đoạn này: Sau khi sự thật được phơi bày, diễn viên chính khóc lóc kể câu chuyện xưa của mình, chiếm lấy sự đồng tình của người xem. Tiểu thuyết trinh thám hèn hạ luôn thích làm điều này, nhưng như thế thì có ích gì?”Cô ta nhìn xuống mọi người từ trên cao, chậm rãi nói: “Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã quyết định rằng sau này bản thân phải sống vượt trội hơn người khác. Tôi chán ghét những ngôi nhà cũ kỹ, đám sâu rượu, nghiện ngập, gái điếm, đồng thời cũng căm hận ba nuôi háo sắc và mẹ nuôi ngu xuẩn của tôi. Tôi muốn tất cả bọn họ phải xuống địa ngục.”“Vất vả lắm tôi mới tìm được một người chồng anh tuấn nhiều tiền, rất nhanh sẽ có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang sung túc. Thế nhưng bởi vì dòng máu của mình, ha ha, cái dòng máy Hungary đáng chết kia mà tôi phải mất đi tất cả? Không, tôi tuyệt đối không cho phép bản thân quay trở về những ngày ấy.”“Leo, tất nhiên là em yêu anh, nhưng so với tình yêu, em càng muốn tiền tài hơn, một khoản tiền có thể chấm dứt cơn ác mộng của em. Hầu hết phụ nữ như em đều rất rõ ràng đàn ông không đáng tin cậy, chỉ có tiền mới không bao giờ phản bội mình. Vì vậy… thật đáng tiếc.”Melanie quay đầu mỉm cười, rút ra găng tay thêu hoa từ phía sau lưng, cầm trong tay một khẩu súng lục tinh xảo.“NO, đừng nhúc nhích.” Cô ta duỗi tay, nòng súng chạm vào Mary ở bên cạnh: “Leo, nể mặt cuộc hôn nhân của chúng ta, em có lòng tốt nhắc nhở anh, đi gặp Margaret đáng yêu đi. Nếu quá muộn thì em không biết con bé đó có còn sống hay không nữa.”Leo đứng bật dậy, loạng choạng vài bước: “Không, Melanie, không...”“Hãy chấp nhận thực tế như một người đàn ông đi.” Melanie lạnh lùng nói: “Các quý ông, mời các người rời đi. Nếu không Mary đáng thương đành phải đi gặp Chúa rồi.”Mary siết chặt nắm tay: “Cô cho rằng bản thân có thể chạy trốn được à?”“Đó là chuyện tôi cần phải lo.” Bàn tay Melanie cầm rất ổn, giọng điệu rất tỉnh táo đầy tàn nhẫn: “Giản, cô vào ga ra lái một chiếc xe ra cho tôi, đừng có giở trò.”“Cô nghĩ nhiều quá.” Giản Tĩnh đặt tách socola nóng đã nguội lạnh xuống bàn: “Tôi không định giở trò gì.”Cô không chỉ thả chiếc thìa bạc đang khuấy xuống mà còn ném nó ra ngoài một cách nhanh chóng, mạnh mẽ và chính xác.[Thẻ mục tiêu - mở]Chiếc thìa bạc tinh xảo không bằng một inch, chưa tới một xu đập thẳng vào cổ tay Melanie. Dưới cơn đau dữ dội, cơ thể cô ta phản ứng nhanh hơn não, đột nhiên buông tay ra.Khẩu súng rơi xuống đất.Phản ứng của Mary cũng không chậm, ngay lập tức đá văng súng lục, không cho cô ta nhặt lên. Sau đó cô ấy nhanh chóng đứng dậy, tránh sang một nơi an toàn.Melanie nắm cổ tay sưng đỏ của mình, trong đôi mắt đẹp xinh đẹp lóe lên tia ngạc nhiên.Đã kết thúc rồi?Chỉ trong một giây rưỡi?“Melanie.” Giản Tĩnh mỉm cười: “Thất bại và cái chết đều diễn ra trong nháy mắt.”Cô ta im lặng, một lúc sau mới khẽ thở dài, ngồi xuống ghế.Giản Tĩnh nói: “Chúng ta đi xem Margaret đi, hy vọng cô ta không tự chơi chết bản thân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận