Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 288
Nông trường rất lớn, nuôi trâu, dê và ngựa thật.Rất ít khi Giản Tĩnh nhìn thấy nơi tràn ngập phong tình như vậy, chiều hôm đó liền đi dạo trong rừng cây.Ở đó, cô nhìn thấy một ông lão kỳ lạ.Ông ta đang chẻ củi ở khoảng đất trống trước cửa nhà gỗ.Chẻ củi thật.Khúc gỗ tròn vo bị rìu bổ ra, trở thành những khúc củi lớn nhỏ đều nhau. Sau đó ông ta khiêng củi lên, chất thành đống vững chắc ở cạnh cửa, giống như thật sự định khi nào đó dùng tới vậy.“Hello.” Cô chào hỏi.Tóc của ông lão hoa râm, nhưng cơ bắp trên người thì vẫn còn rất rắn chắc. Ông ta lạnh lùng nhìn Giản Tĩnh: “Có chuyện gì không?”Giản Tĩnh hỏi: “Sáng nay tôi tới nhưng cửa đã khoá, có thể vào xem hay không?”Ông lão: “Không có gì đẹp.”Giản Tĩnh nói: “Tôi khá tò mò dựng cảnh trong nhà ma nên muốn tham quan thử.”Ông lão nói: “Kylie không có ở đây.”Giản Tĩnh: “?”Ông lão: “Nhớ kỹ, đừng vào rừng sau hoàng hôn.”Giản Tĩnh cho rằng ông ta là NPC, nhầm mình thành khách mời nên cũng không tính toán.Ông lão tiếp tục chẻ củi của mình.Đối thoại được kích hoạt kết thúc rồi? Giản Tĩnh vòng ra mặt sau, nhón mũi chân nhìn vào trong.Nhà gỗ không lớn, có một chiếc giường làm bằng ván gỗ rộng tám mươi centimet, một cái bàn, trên tường ghim đầy báo cũ, giấy cố ý được làm cũ, tất cả đều ố vàng và mục.Vốn cô chỉ tùy tiện xem, nhưng trong đó có hình một chòm sao hấp dẫn sự chú ý của cô.Thất Tinh Bắc Đẩu.Nước ngoài cũng cho rằng chúng là một chòm sao riêng lẻ ư? Cô nhất thời tò mò, dùng kính viễn vọng nhìn lại cẩn thận.Vừa nhìn cô đã cảm thấy thú vị.Trong Tiếng Anh, Thất Tinh Bắc Đẩu được gọi là ‘Big Dipper’, nhưng trên tờ giấy kia lại viết theo kiểu ghép vần là ‘BeiDou’.Ngoài ra còn có mấy tờ báo cũ.Tờ báo thứ nhất đưa tin, công bố có mấy thanh thiếu niên bị giết chết tàn nhẫn trong rừng cây, trên thi thể khắc những chữ cái kỳ lạ, giống như tôn giáo kỳ lạ nào đó.Thời gian là năm 1992.Mấy tấm ảnh chụp hỗn loạn, đã là chụp hình màu, nhưng độ phân giải không cao, xem không máu me khủng khiếp lắm.Lại có một phần bản sao báo cáo kiểm tra thi thể.Nội dung được công bố là trong lòng bàn tay mỗi thanh thiếu niên đều bị dao rạch ra một chữ cái, lần lượt là P E E S H.Sheep.Trong một góc cách đó không xa, có dán một tấm ảnh chụp bằng máy ảnh, rất mơ hồ, trông như chụp lén, đại khái là bóng một người đàn ông kỳ lạ.Phía dưới dán tin tức cắt ra từ báo có liên quan: Mấy ngày trước, trong rừng cây từng bị cháy lớn, tạo nên tổn thất nghiêm trọng... Cư dân nói đã gặp một người đàn ông ngoại quốc kỳ lạ xuất hiện trong rừng, hành tung quỷ dị, dường như đang hỏi thăm chuyện cú mèo... Cảnh sát cho rằng, người này có liên quan đến trận hỏa hoạn, nếu như có ai phát hiện người này ở đâu, lập tức gọi điện thoại cho cục cảnh sát...Cô đang xem đến nhập tâm, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân.“Kylie, sắp đến hoàng hôn rồi.” Không biết ông lão đã đến từ khi nào, nôn nóng hối thúc: "Đi nhanh đi, không được để gã bắt được cô.”Giản Tĩnh giải thích: “Tôi không phải khách, họ vẫn chưa quay đến chỗ này đâu.”Ông lão lại rất nghiêm túc, nắm chặt cánh tay cô, kéo ra ngoài: “Đi nhanh lên!”Giản Tĩnh khựng lại, nhận ra phương diện tinh thần của ông ta không được bình thường: “Được, được. Tôi đi ngay đây.” Cô xoay người bỏ đi, lúc trước khi bước vào đường mòn còn quay lại nhìn thoáng qua.Chân trời đã bị mây đen che kín, ánh sáng trong rừng đột nhiên tối đi.Ông lão đã vội vàng đi vào nhà gỗ.Giản Tĩnh trở lại nông trường, tìm được chủ của nông trường này, cũng là nhà thiết kế của nhà ma, Robert.“Hi, có thể vào tâm sự không?” Cô gõ cửa, ra hiệu cho người đang bận rộn bên trong.Robert chưa đến ba mươi tuổi, là blogger nổi tiếng trên Youtube, am hiểu làm đồ thủ công. Lúc này, anh ta đang vội vàng quay chụp một vật trang trí thủy cung mini.Anh ta nghe thấy tiếng động cũng không quay đầu lại mà nói: “Vào đi, có chuyện gì?”“Nghe đạo diễn nói, anh là người dựng toàn bộ cảnh trong nhà ma.” Giản Tĩnh đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi một chút, bối cảnh ở nhà gỗ là được lấy linh cảm từ đâu thế?”Lúc này Robert mới ngẩng đầu lên, đỡ mắt kính: “Cô cảm thấy hứng thú với nhà gỗ kia à? Có phải rất thú vị không?” Anh ta ngừng công việc đang dở trong tay, hứng thú bừng bừng nói tiếp: "Ôi, tôi nhớ mặt cô, cô cũng từng tham gia chương trình nhà ma, là có gì đề cử cho tôi à?”“Không, tôi chỉ cảm thấy những nội dung kia quá giống thật, giống như không phải hư cấu vậy.” Giản Tĩnh cười nói: "Anh có được linh cảm đó từ đâu vậy?”Robert rất có hứng thú nói chuyện: “Rất vui vì cô cảm thấy như vậy, trên thực tế, rất nhiều linh cảm của những bối cảnh kia đều giao thoa với thời thơ ấu của tôi.”“Ôi chao?” Giản Tĩnh cảm thấy rất hứng thú: "Cũng có nhà gỗ và nông trại sao?”“Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi thường đến nhà Reed, ở đó tôi có gặp vài chuyện thú vị, coi như đó là linh cảm thiết kế nên tác phẩm này.” Robert xoa xoa mũi, trên mặt tràn đầy đắc ý.Giản Tĩnh nói: “Chuyện thú vị gì thế? Có tiện kể cho tôi nghe không?”Robert không thưởng thức vẻ bề ngoài của cô lắm, nhưng lại rất vui lòng chia sẻ tác phẩm của mình, nếu không cũng sẽ không mở kênh đăng video. Nghe cô hỏi thiệt tình, anh ta gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, nhưng chỉ là vài tin đồn bóng gió, hy vọng sẽ không làm cô thất vọng.”“So với chuyện cổ tích hư cấu hoàn hảo, tin đồn thật thật giả giả càng thú vị hơn.” Cô nói.Robert mỉm cười đồng ý, trò chuyện với cô về linh cảm sáng tác nhà ma.Theo như lời anh ta thì tất cả bắt nguồn từ thời thơ ấu.Ông cụ Reed, cũng chính là ông nội anh ta, đã từng ở một nơi gọi là thị trấn Hoàng Hôn, ở nơi giao nhau giữa bang Washington và Canada. Rừng ở chỗ đó mọc rậm rạp, bởi vậy cũng thường xuyên truyền ra vài câu chuyện khủng khiếp.Khi Robert còn nhỏ, từng ở nhà Reed một thời gian. Thứ anh ta ấn tượng sâu sắc nhất không phải là đi theo ông nội học sửa xe, cũng không phải là gặp được nữ thần mối tình đầu, mà là mỗi lần tới gần rừng cây, những người lớn đều sẽ nói với anh ta… “Sau hoàng hôn, đừng vào rừng.”Nhưng con nít ấy mà, càng không cho làm gì, chúng càng phải làm.Buổi tối, anh ta giả vờ ngủ, sau khi đèn tắt thì lặng lẽ bò từ cửa sổ xuống, cùng đồng bọn mới quen đi vào rừng cây thám hiểm.Sau đó là chuyện không hề ngoài ý muốn, bọn họ lạc đường.Xui hơn nữa là trời bắt đầu nổi mưa phùn.Đồng bọn bản xứ nói mình biết một ngôi nhà gỗ của thợ săn, có thể đến đó tránh trước một chút.Đây là hình mẫu ban đầu của nhà gỗ trong nông trường.Chỗ đó đã được chuẩn bị sẵn lương khô và chăn, mấy đứa trẻ con nhóm lửa trại, khoác thảm sưởi ấm.Lúc bọn chúng đang oán trách lẫn nhau về việc đi nhầm đường, không biết nên làm gì bây giờ thì trong rừng cây vang lên tiếng kêu kỳ lạ.Loáng thoáng, giống như có người đang trò chuyện.“Đáng chết, sao Laura còn chưa đến?”“Ben, cậu chắc chắn...”“Roger đi đâu rồi?”Đại khái là ba người, nghe giọng hẳn là thanh thiếu niên, hình như bọn họ đang cãi nhau vì chuyện gì đó.Đám trẻ con trong nhà gỗ ngơ ngác nhìn nhau, thăm dò nhìn ra bên ngoài.Đêm đen, gió to, mưa càng lúc càng lớn, bọn chúng không nhìn thấy được gì cả.Hơn nửa tiếng sau, tiếng mưa đã nhỏ hơn nhiều, mấy đứa trẻ bàn nhau xem có nên về hay không.Đứa dẫn bọn chúng đến nói, nếu lạc đường nữa sẽ phiền phức lắm, hơn nữa ban đêm trong rừng rất nguy hiểm, tốt nhất là chờ đến hừng đông ngày mai hẳn trở về.Nhưng đứa khác không đồng ý: “Nghe này, nếu sáng mai mẹ tao không nhìn thấy tao ở trên giường, chắc chắn đánh tao chết.”Trẻ con trên dưới mười tuổi, bị đánh vẫn rất đau.Ba đứa trẻ cãi nhau, đứa dẫn đường kiên quyết không chịu ra khỏi cửa, đứa muốn về nhà giận dỗi nói tự mình biết đường, thà rằng đi một mình, nhưng từ đây không nhận anh em nữa.Trước kia Robert vẫn luôn sống trong thành phố, không ý thức được sự tàn khốc ở vùng ngoại ô, cho rằng dù sao cũng là đi thám hiểm, ở lại đây cả đêm thì có ý nghĩa gì?Vì thế tỏ vẻ đồng ý về nhà với đồng bọn.Hai đứa trẻ bọn họ soi đèn pin đi trở về.Sột soạt sột soạt, sột soạt sột soạt, có thứ gì đó ở trong bụi cỏ đi theo bọn nó.Đứa bạn kia hoảng sợ, giọng run rẩy, hỏi: “Mày biết không, lúc trước chỗ này có người chết đấy?”Đương nhiên Robert không biết.Đứa trẻ kia lại nói: “Chị Laura của Bach - bạn tốt của tao, và mấy người bạn của chị ấy... Chết trong rừng, tổng cộng có năm người, chết hết, đến bây giờ vẫn chưa tra ra được hung thủ.”“La, Laura?” Robert xoắn lưỡi: "Vừa rồi người kia nói là...”Hai đứa luống cuống, bước chân nhanh hơn.Một khi đã rối thì rất dễ xảy ra chuyện. Không biết Robert dẫm phải rễ cây, hay là chân trái vướng chân phải, mà vừa không để ý đã ngã nhào như chó ăn phân.Mà đúng lúc này, thằng bé nhìn thấy sâu trong rừng có một cái bóng.Không phải người, mà là một con dê.Thằng bé giật mình, té ngã lộn nhào đứng lên, kéo thằng bạn chạy nhanh ra ngoài.Cành cây quất lên mặt, nước mưa lạnh băng nhỏ xuống cổ, không chỗ nào là không có tiếng đuổi theo phía sau… Robert cũng không nhớ mình đã chạy bao lâu, chỉ biết chạy đến cuối cùng, vậy mà lại chạy về nhà gỗ nhỏ.Đứa bạn ở lại đã không thấy đâu.Không chỉ vậy, mà chăn và lương khô lúc trước cũng biến mất, giống như hoàn toàn chưa từng tồn tại vậy.Hai đứa trẻ nhìn nhau, cuối cùng không dám đi ra ngoài nữa.Hai đứa hoảng sợ đến tận sáng hôm sau, Reed và mấy người lớn gia đình khác đi khắp nơi kêu tên, tìm kiếm bọn nó.Robert chạy ra khỏi nhà gỗ nhỏ: “Reed!”Tiếp theo chính là đoạn đánh đòn bọn nhỏ mà mọi người trông ngóng nhất.Anh ta nói với Reed, một đứa bạn khác biến mất rồi. Nhưng Reed lại nói, tối hôm qua người ta vốn không ra khỏi cửa, buổi sáng lúc đến nhà nó, nó còn đang chuẩn bị đi học đấy.Sau khi Robert biết thằng nhóc kia tự về nhà mà còn giả bộ không có đi chơi đêm, ngoài miệng không mách lẻo nhưng trong lòng lại mắng to đồ phản bội, không bao giờ chịu chơi với nó nữa.Còn đứa bạn ‘cùng sống chết với nhau’ đương nhiên cũng bị mẹ nó nhéo lỗ tai dẫn về nhà, bị phạt không cho ra ngoài.Hai đứa trẻ giáp mặt không dám ngỗ nghịch, nhưng chẳng được mấy ngày đã quên mất lời răn đe, bắt đầu thảo luận cuối cùng tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.Bọn nó đi tra tài liệu, năm thanh thiếu niên đã chết kia lần lượt tên là Roger, Teresa, Ben, Laura, George.Trong đó có ba cái tên đều nghe được trong đêm hôm đó.Bọn nó rất muốn biết, vì sao ba người Laura, Ben và Roger lại xuất hiện ở chỗ đó, vì thế bắt đầu tự điều tra.Kết quả là, trong trường trung học ở trấn trên thôi đã có hai Laura, một Roger, gần đây còn có anh em họ của bạn học đến đây thăm người thân, tên là Roger.Nói tóm lại, là trùng hợp.Robert rất thất vọng, nhưng cũng yên tâm, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì trở về bên cạnh ba mẹ.Rất nhiều năm sau đó cũng dần dần quên đi chuyện này.Ba năm trước, sức khỏe Reed không tốt, cả nhà bọn họ đến thị trấn Hoàng Hôn thăm ông, lúc anh ta nói chuyện với ông nội thì vô tình nhắc tới chuyện này.Robert nói đùa, nói đó là chuyện mạo hiểm duy nhất mà mình trải qua.Nhưng Reed lại nói: “Không, cháu căn bản không biết mình đã gặp phải chuyện gì đâu.”Robert nhún vai, thừa nhận mình hoàn toàn không biết gì về cắm trại dã ngoại cả, cũng tỏ vẻ, với kinh nghiệm dã ngoại của mình bây giờ, ở trong rừng cây một tháng cũng không thành vấn đề.Reed: “Đừng đến khu rừng kia nữa, ông nói cho cháu biết, đó là khu rừng bị nguyền rủa.”Robert tiếp thu nền giáo dục duy vật căn bản không tin nên Reed cũng không nói gì nữa.Sau đó Reed được chẩn đoán đúng là đã mắc bệnh, chính là bệnh parkinson, hay còn gọi là chứng lú lẫn của người già. Ba mẹ Reed quyết định đưa ông ấy đến chỗ mình để chăm sóc.Lúc dọn đồ, Robert phát hiện trong tủ quần áo Reed có một quyển nhật ký.Cắt ra từ báo, bản sao công văn, ảnh chụp, giấy tờ, tất cả đều từ đây mà ra.Một lần nữa Robert bị khơi dậy hứng thú, điều tra vụ án năm 1992, xác định cho tới nay hung thủ vẫn chưa sa lưới.Anh ta là người theo thuyết vô thần, không tin mấy cách nói như ‘Ác linh’ ‘Ám lên người’ ‘Nguyền rủa’ trong quyển nhật ký, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, coi đây là bản gốc, phục chế ra vài khung cảnh ở thị trấn Hoàng Hôn, chế tạo ra nhà ma như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận