Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 301

Chương 301

Lão William chật vật đỡ thân mình, dùng cả khuỷu tay và chân tập tễnh bò vào hang động.Máu nhớp nháp nhiễu trên mặt đất, mặt đất phồng lên một đoạn, rễ cây bằng ngón tay chui ra, giống như miếng giác hút hút hết máu rồi rình rập trườn về phía lão William.Giản Tĩnh thầm kêu không ổn.Sao cô có thể quên mất, cái cây Khổng Lồ lấy chất dinh dưỡng từ máu động vật. Vụ nổ trước đó hẳn đã gây tổn hại cho nó, lúc này gặp phải lão William đang chảy máu, còn không như cá mập ngửi được mùi máu tươi mà cắn chặt không buông à?Cô lật đật rút súng chặn rễ cây.“William!” Cô hét lên: “Đi mau”Lão William quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu, lại bộc phát ra lực đạo cực mạnh, lao thẳng vào cô.Giản Tĩnh lách mình né tránh, định túm lấy cánh tay của lão và kéo lão ra ngoài thì đột nhiên cảm thấy cứng ngắc, hầu như giật không đi.Quay đầu lần nữa, Tề Thiên vừa rồi còn nằm trong góc cũng biến mất.Cô giận đến mức phì cười, một người hóa điên, một kẻ bất tử, cho dù cô có ba đầu sáu tay cũng không cứu không xuể. Đã như vậy thì đừng trách cô ấy ‘xử’ tận gốc.Mặc tụi bây là tự đến hay được triệu hồi, bức đường đi của tụi bây rồi tính.Vẫn còn một quả bom cuối cùng.Giản Tĩnh đặt nó trong đường hầm của hang động, ban đầu định sẽ cho nổ sau khi rời khỏi, để tránh tai họa về sau nhưng bây giờ thì cho nổ sớm đi.[Hệ thống: Bom hẹn giờ đã được lắp đặt, đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1]“Bùm!”Đất rung núi chuyển.Một tảng đá lớn rung lắc trong chốc lát rồi rơi xuống. Lão William gầm lên một tiếng căm phẫn, như một con gấu bị chọc tức, xông về phía cô.Giản Tĩnh đang đợi lão mà, cô lập tức xoay người chạy nhanh đi.Lão William đuổi ra ngoài, những tảng đá ‘lộp cộp’ đuổi theo sau.Mặt đất liên tục chấn động, có vẻ như quả bom thứ ba đã hoàn toàn đánh tan cái hang động cổ xưa này, nó bắt đầu không thể chống chế mà sụp đổ rồi.Giản Tĩnh vừa chạy vừa chọc khóe, dụ lão William ra khỏi hang động sắp bị đổ sập xuống.Cây cối bên ngoài cũng chịu ảnh hưởng, cành cây thô chắc gãy rạp cùng với vô số đá vụn hoàn toàn bịt kín miệng hang.Lão William bị một cái cây to đập vào vai, ngã xuống.Giản Tĩnh như trút được gánh nặng.Nhưng ngay tức khắc, cô nghĩ ngay đến một vấn đề mấu chốt khác.Hang động ẩn sâu trong rừng, cô có thể theo Tề Thiên thuận lợi tìm được đường ra, nhưng hiện tại năng lực của gã đã mất rồi, vậy cô phải tìm lối ra trong khu rừng mênh mông vô tận này bằng cách nào?Hệ thống nên giao cho cô một nhiệm vụ sinh tồn trong môi trường hoang dã thì đúng hơn.[Hệ thống: Qua kiểm tra, môi trường vẫn chưa đạt tiêu chuẩn nhiệm vụ]Giản Tĩnh: “...” Muốn chửi bậy.Cô dán thiết bị định vị vào sau cổ áo của lão William, tạm thời không mang theo lão để tránh khi lão tỉnh giấc giữa chừng thì mình lại bị tấn công ngược.Còn đường đi… viên ngọc còn không nhỉ?Cô ngồi xổm trên đất rồi phủi phủi mấy cái, may là cô tìm thấy viên ngọc, vẫn mắc kẹt trong kẽ hở của một số tảng đá.Hên.Giản Tĩnh lần tìm viên ngọc dùng để đánh dấu, cẩn thận từng chút trở về. Khoảng nửa giờ sau, cô tìm thấy lối vào hầm chui của nông trại khuất sau một bụi cây.Cô chui vào lỗi đi ngầm được tạo thành bởi rễ cây.Cô bật đèn pin, không biết có phải bị ảnh hưởng của bản thể không, nhưng rễ cây ở đây đã hoàn toàn mất đi sức sống, biến thành những cành cây khô yếu ớt, từng nhánh quấn bám quanh tường, vừa chạm vào đã vỡ.Hy vọng nó không sập. Giản Tĩnh thầm cầu nguyện rồi tăng tốc bước chân.Lại mất thêm mười lăm phút, đã đến cuối đường.Trong cái lồng giam dưới tầng hầm, lão Frank đã mất tăm.Nhất định là Tề Thiên. Giản Tĩnh sợ gã đánh lén nên lập tức thay đổi góc nhìn. Ai mà biết sẽ nhìn thấy cây cối liên tục chạy lui và lối đi nhỏ khúc khuỷu.Gã lái xe bỏ chạy!Chạy thì chạy, còn bịt cả cửa ra vào nữa.Giản Tĩnh bật máy nhìn xuyên thấu, xác nhận phần trên không chỉ chắn cả chốt mà còn bị vật nặng chặn. Cho dù cô lập tức tăng thể lực lên 10, đạt tới cực hạn của con người thì đoán chừng cũng rất khó có thể đẩy lên từ bên dưới.Con đường này đã bít, chỉ đành đi tìm lối thoát khác.Kính công nghệ đen chuyển sang máy ảnh nhiệt.Tìm thấy một bóng người.Cô không chắc đó là lão Frank hay ai khác, cô dè dặt lần mò qua đó.Đường hầm đang mở, truyền đến tiếng ‘be’, ‘be’ yếu ớtCô gạt tấm ván di động sang một bên, thò đầu nhìn thì cảm thấy bất ngờ.Giang Bạch Diễm đang ôm một con cừu trắng, dùng ngón tay chải lông cho nó một cách thuần thục.“Sao cậu lại ở đây?” Cô nhảy khỏi cửa hầm, đóng nắp lại rồi nhìn xung quanh với vẻ khó tin. Đây là chuồng chăn cừu ở trang trại của Frank.“Cô Tĩnh Tĩnh!” Giang Bạch Diễm ngạc nhiên mừng rỡ: “Chị không sao chứ?Khắp người Giản Tĩnh dính đầy cát bụi, phần da lộ ra ngoài bị trầy xước, nhưng không nghiêm trọng: “Không, cậu thế nào?”Cậu ấy ôm mặt: “Bị đánh một cái.”Giản Tĩnh nhìn ra, còn hơi sưng lên: “Chuyện gì?”Giang Bạch Diễm liền thuật lại những gì mình gặp được một cách đơn giản rồi nói: “Lão William đuổi theo tôi như điên, tôi cũng chẳng biết mình đã chạy đến nơi nào. Lúc đó còn nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi. Không ngờ lão ta đuổi theo được nửa đường thì đột nhiên bỏ đi, cắm đầu xông vào rừng. Tôi muốn trở về mà không tìm được đường.”Cậu kể đoạn rồi sờ sờ con cừu nhỏ, gương mặt mơ màng: “Không lâu sau, con cừu trắng này lại xuất hiện, dắt tôi đi mãi đi mãi, luẩn quẩn quay trở lại trang trại. Nhưng tôi không dám vào nhà sợ bị phục kích nên phải trốn ở đây. Ừm… ngoài chuyện hơi hôi thì ấm lắm.”Giản Tĩnh cau mày.Bản sao kỳ quái gì thế này? Cái cây dị hợm như người khổng lồ, con cú mèo kỳ dị, con cừu non dẫn đường trong rừng, tất cả đều đến từ đâu?“Chính là còn cừu trắng này ư?” Cô ngồi xổm xuống, chọc vào con cừu non lông xù xì.“Không phải, lớn hơn nữa, con này thì nhỏ quá. Nhưng mà...” Cậu trầm giọng nói: “Điều kỳ lạ là tất cả cừu ở đây chỉ có mỗi nó biết kêu.”Giản Tĩnh nửa tin nửa ngờ, chọc chọc vào con cừu vàng bên cạnh cô.Con cừu vàng cúi đầu gặm ngọn cỏ, mặc kệ hành động của cô.Cô phải tạm thời gạt những nghi ngờ này sang một bên và nói: “Lão William vẫn còn ở trong rừng, phải đi cứu lão. Cậu có thấy lão Frank đâu không?”Giang Bạch Diễm lắc đầu.Cả hai đành báo cảnh sát trước.Lực lượng cảnh sát ở trấn nhỏ thật sự không dám tâng bốc, đợi hơn một tiếng đồng hồ mới có hai cảnh sát đến. Giản Tĩnh không hề quá lời, chỉ nói rằng bọn họ vào rừng đi săn thì gặp sự cố, còn người dẫn đường bị thương rồi.Với sự trợ giúp của máy định vị, cô nhanh chóng dẫn họ đến chỗ lão William đang bất tỉnh.Lão ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, cảnh sát cũng đề nghị bọn họ nên kiểm tra cơ thể một lượt.“Trên người hai người có một mùi hương.” Một cảnh sát lớn tuổi bảo: “Có phải đã ăn nấm gì không?”Giản Tĩnh nghĩ bụng, nấm gì? Ông tưởng đây là Vân Nam sao? Nhưng suy nghĩ một lúc thì cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.“Mùi hương gì thế?” Cô hỏi.Cảnh sát trả lời: “Ở chỗ chúng tôi có một loại nấm tên là Cự Nhân Cô vị mùi rất ngon và mùi rất thơm, nhưng rất dễ sinh ra ảo giác về mấy thứ khổng lồ. Mấy người thực sự chưa bao giờ ăn nó à?”Giản Tĩnh hỏi: “Trông nó như thế nào?”Cảnh sát mô tả: “Một cây nhỏ tí, cỡ ngón tay, màu đen xám.”Giang Bạch Diễm cũng nhớ ra: “Chắc không phải là cái mà lão William nhét vào gà quay buổi trưa hôm đầu đó chứ.”Da mặt Giản Tĩnh co giật, dứt khoát nói: “Được, chúng tôi đi kiểm tra.”Thế là đi một mạch đến bệnh viện xử lý vết thương và xét nghiệm máu.Trong lúc chờ đợi kết quả, trong phòng mổ đã nảy sinh một trận náo loạn. Giản Tĩnh tò mò đến gần cửa cách ly, chỉ nghe thấy lão William vốn đã được gây mê la ó lặp đi lặp lại một từ“Cừu!”“Cừu!”“Cừu!”Lúc đầu, bác sĩ chỉ muốn khống chế lão nên không để ý đến những gì lão nói. Nhưng sau khi nghe rõ là gì, nữ bác sĩ phẫu thuật chính đột nhiên hét lên: “Teresa!”Cô ta hung dữ chạy tới, cuồng loạn mà gào: “Là mày! Mày đã giết con tao đúng không!”Một mặt tra hỏi, mặt khác thì khóc lóc, như mê sảng.Giản Tĩnh cảm thấy rầu rĩ.Xem ra, ngoài ông Reed, những người thân khác của nạn nhân vẫn chưa bao giờ quên.“Tĩnh Tĩnh.” Giang Bạch Diễm nhẹ giọng hỏi: “Là lão ta giết hả?”Giản Tĩnh nghĩ rồi đáp: “Tôi nghĩ vậy.”“Lão nói Kylie không phải do lão giết. Sau khi Kylie biến mất thì gã có đi vào rừng tìm nhưng lại gặp một con cú.” Giang Bạch Diễm như còn mơ hồ: “Con cú có nghĩa là gì kìa?”Cô lắc đầu, trong đầu rối mù.Cho đến nay, toàn bộ câu chuyện được chia thành hai phần, một là giả tưởng hoặc khoa học viễn tưởng, hai là hiện thực duy vật.Cái cây Khổng Lồ, lời nguyền, con cú mèo, con cừu và truyền thuyết của Thổ dân châu Mỹ là thuộc về phần trước; Kylie mất tích, 5 thiếu niên bị giết, một trong đôi tình nhân mất tích, và Tề Thiên phóng hỏa thuộc về phần sau.Từ cuộc điều tra của Reed mà xét, William có bằng chứng ngoại phạm đáng tin cậy và không có thời gian để gây án. Lão có thể đã dụ Kylie vào rừng, nhưng Kylie do lão giết?Phải biết rằng sau khi Kylie biến mất, người dân trong trấn nhỏ đã phát động nhiều cuộc tìm kiếm. Rất nhiều người đi tìm lại không tìm thấy cô bé, nhưng William lại có thể nhanh chóng tìm ra và giết cô bé vứt vào rừng hoang?Trừ khi bọn họ có một địa điểm đặc biệt hẻo lánh, Kylie đã bị tấn công vào đêm đó và mất khả năng tự chủ, điều này mới gây ra được tình huống đó.Nhưng mà động cơ thì sao?William hầu như không có động cơ giết Kylie.Hành vi này hoàn toàn khác với phương thức sát hại năm thiếu niên sau đó.Mang ra đối chiếu, Giản Tĩnh tương đối nghiêng về hướng Kylie không phải do William giết.Nhưng năm thanh thiếu niên thì phải.Trong nhật ký của Reed có nhắc đến, mười năm sau William từng xuất hiện tại hiện trường vụ án.Lão vào lúc bấy giờ có lẽ đã không còn bình thường. Lão kể mình đã gặp một con cú, hẳn là muốn nói lão đã vào hang động trắng và bị cây Khổng Lồ tác động, tính tình dần trở nên hung bạo?Vậy tại sao lão lại cảnh báo họ không được nán lại rừng sau trời tối, như vậy nghĩa là sao?Là vờ tha để bắt thật, hay là lão vẫn chưa nhận thức được sự khác thường của bản thân, chỉ loáng thoáng nhớ mấy thứ khủng khiếp xuất hiện trong khu rừng?“Bực ghê.” Cô day day trán, đau đầu vì cái nhiệm vụ đặc biệt ngu ngốc này.Thôi, coi Tề Thiên trước đã.Cô nhắm mắt nhìn trộm mọi thứ trong tầm mắt của Tề Thiên.Rừng.Gã vẫn đang trốn trong rừng.Giản Tĩnh suy tính sơ lược rồi hỏi y tá ở quầy phục vụ cho mượn điện thoại, quay số gọi về đồn cảnh sát: “Xin lỗi, tôi chợt nhớ là Frank nhỏ có đi vào rừng nhưng cũng không thấy trở lại nữa. Có lẽ thằng bé cũng gặp tai nạn…”*Hai ngày sau.Vụ án năm 1992 được giải quyết.Cảnh sát tìm thấy một con dao trong nhà của lão William, trên đó có dính máu của mấy người đã chết. Qua kiểm tra, lưỡi dao lại khớp với vết thương của họ. Và trên con dao ấy còn lưu lại rất nhiều dấu vân tay của lão William năm xưa.Còn bản thân lão, không hiểu sao thần trí vẫn chưa hồi phục, cứ lẩm bẩm hai chữ ‘cừu’ và ‘cú’.Nhưng mặc cho thế nào, bằng chứng chất như núi, nhiệm vụ coi như hoàn thành.Giải mã hệ thống.[Tên nhiệm vụ: Nông trường của Frank (Đã hoàn thành)][Nội dung mô tả: Ba mươi năm trước, năm người thanh thiếu niên bị sát hại tàn nhẫn, ai là kẻ tình nghi? Những bí mật được cất giấu dưới nông trường, sâu trong rừng rậm, ai đang kêu gọi sự xuất hiện của ác quỷ?][Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Thành công tìm được kẻ sát nhân thực sự và bắt sống, thưởng 30 điểm can đảm; gây tổn hại cho cây Khổng Lồ, cứu vớt linh hồn bất hạnh, thưởng 20 điểm giá trí cống hiến đặc biệt]Đây là một tin tốt, nhưng cũng có tin xấu.Khi nhiệm vụ đặc biệt kết thúc, thẻ giới hạn [Mượn góc nhìn] sẽ không thể sử dụng được nữa.Tề Thiên vẫn chưa được tìm thấy: …

Bạn cần đăng nhập để bình luận