Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 305

Chương 305

Giản Tĩnh dạo hai vòng tại hiện trường vụ án đã cảm thấy thấm mệt: "Có thể ngồi được không?""Ngồi đi, việc thu thập chứng cứ đều đã hoàn thành.” Quý Phong đưa máy tính bảng qua cho cô.Giản Tĩnh tìm một vị trí thoải mái nhất trên sô pha, mở phần mềm, tìm được phần khẩu cung.Đầu tiên, một mốc điểm thời gian đã được xác định.Người chết bước vào phòng lúc mười giờ năm phút tối, đó là lần cuối cùng những người khác nhìn thấy anh ta. Thời gian tử vong được báo cáo trong khám nghiệm tử thi là từ mười giờ bốn mươi phút đến mười một giờ mười.Ngoài ra, vào khoảng mười giờ năm mươi, người phụ trách đã nhìn thấy một vị khách xuất hiện tại câu lạc bộ. Người phụ trách trao đổi cùng vị khách đó vài câu rồi sắp xếp cho khách tiến vào phòng VIP, theo lời dặn dò của nạn nhân, anh ta lên lầu thông báo cho nạn nhân, thời gian vào khoảng mười một giờ.Lúc này, anh ta ở ngoài cửa nghe thấy bên trong có âm thanh tranh chấp. Sau đó anh ta gõ cửa nhưng không ai đáp lại.Người phụ trách thầm lo lắng trong lòng nên đi tìm đội trưởng đội bảo vệ, hai người cùng nhau cạy cửa, lúc này phát hiện ra nạn nhân đã chết.Lúc ấy đúng mười một giờ mười phút, vài phút sau, đội trưởng đội bảo vệ đã báo cảnh sát.Những người khác đang làm gì trong khoảng một tiếng năm phút này?Giản Tĩnh kéo xuống một chút, phát hiện nội dung văn bản khá nhiều, lập tức hỏi: "Có video không?"Quý Phong nói: "Có, cô nhấn vào khẩu cung cuối cùng là có thể xem video."Cô mở lời khai của người phụ trách.Đây là một gã mập mạp hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, có vẻ ngoài thân thiện, thái độ rất hợp tác.Người phụ trách trả lời: "Công việc của tôi chủ yếu là phân phối công việc cho các phòng ban khác nhau, bố trí người ở đâu, chỗ nào cần dọn dẹp, khi nào sắp xếp công việc sân khấu, nói chung là những việc này.""Nói cho tôi biết, tối ngày 15 tháng 6 anh đã làm gì?""Vậy thì có rất nhiều, mười ngón tay cũng không đếm được những việc chúng tôi phải làm, lại còn toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt. Tôi nhớ rõ, ngay khi vừa mở cửa lúc bảy giờ đã có một vị khách đến muốn bao cả quán, tôi đã nói với anh ta không thể bao hết, nhưng anh ta nói nhất định phải bao, còn đưa cho tôi một xấp tiền, chậc, vừa nhìn đã biết là con ông cháu cha..."Anh ta lảm nhảm nhiều đến mức cảnh sát cũng phải khó chịu mà quát anh ta: "Hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó, đừng nói bậy."Người phụ trách uất ức: "Không phải tôi đang nói sao."Một cảnh sát khác thay đổi câu hỏi: "Anh chỉ cần nói hoạt động từ mười giờ đến mười một giờ.""Để tôi nghĩ xem, khoảng mười giờ, ông chủ và khách hàng uống rượu xong, tôi đưa ông ấy lên lầu nghỉ ngơi. Sau đó tôi tiếp tục làm việc. Lúc này chúng tôi đang bận. Tôi phải đi quanh câu lạc bộ, mỏi hết cả chân.""Mười một giờ, không, mười giờ năm mươi có một khách hàng lớn đến, tôi vội vã đến chào hỏi ông ta. Aizz, không còn cách nào khác, loại ông chủ lớn này mà cậu dám chậm trễ một lần, về sau sẽ rất khó làm việc… Thật xin lỗi, lại nói nhiều rồi… Tôi nói chuyện với ông ta rồi lên lầu đi tìm ông chủ, chuyện sau đó tôi đã nói qua rồi.""Nói kỹ hơn một chút.""Được rồi.""Tôi lên lầu lúc mười một giờ và nghe thấy động tĩnh trong phòng, nhưng gõ cửa thì không ai trả lời tôi, tôi rất lo lắng, vì vậy tôi đã đi đến chỗ Tiền Lỗi (đội trưởng đội bảo vệ) để mở cửa. Trước sau nhiều nhất là năm phút, tôi đi lên gọi thêm một lần nữa nhưng bên trong vẫn không có phản ứng, dùng chìa khóa cũng không mở được nên đành phải tìm dụng cụ cạy. Sau đó vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ông chủ ngã trên mặt đất, tôi hoảng sợ lập tức vọt tới nhìn, phát hiện trên đầu ông ấy toàn là máu. Còn Tiểu Đàm thì ngồi ngây ngốc ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.""Tôi đưa tay thử hơi thở của ông chủ, thấy không còn thở nữa nên nói với Tiền Lỗi báo cảnh sát. Sau đó hỏi Tiểu Đàm có phải anh ta làm hay không, anh ta cũng không trả lời tôi, tôi sợ anh ta nghĩ quẩn nên đành phải canh giữ cho đến khi cảnh sát tới."Người tiếp theo là đội trưởng đội bảo vệ.Anh ta mặc một bộ đồ màu đen, cơ thể vạm vỡ, ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn mà có thể cảm thấy chiếc ghế lung lay sắp đổ."Giờ làm việc của tôi là từ 6 giờ chiều đến 3 giờ sáng." Không ngờ tới khả năng biểu đạt ngôn ngữ của tên to con này rất tốt, ngăn nắp gọn gàng:"Mỗi đêm, công việc chính của tôi chính là tuần tra trong câu lạc bộ, phụ trách an toàn cho khách, duy trì trật tự trong câu lạc bộ. Nếu gặp những khách say rượu thì đưa họ trở lại phòng riêng hoặc gọi xe về nhà, nếu có sự cố thì mời họ ra ngoài."Anh ta cũng đính chính cụ thể: "Chúng tôi là câu lạc bộ chính thức, sẽ không động thủ với khách."Cảnh sát hỏi: "Từ mười giờ đến mười một giờ anh ở đâu, đang làm gì?"Đội trưởng đội bảo vệ trả lời: "Hình như lúc đó tôi đang đi tuần tra.""Một mình anh?""Với đồng nghiệp." Anh ta nhớ lại: "Tôi nhớ đêm đó, chúng tôi đã xử lý một sự cố. Có một vị khách uống quá nhiều, chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trấn an.""Lúc đó là mấy giờ?""Cụ thể thì tôi không nhớ rõ, chắc khoảng mười giờ hai mươi đi.""Sau đó thì sao?""Trò chuyện với đồng nghiệp, tuần tra, gọi xe cho khách, tôi bận rộn làm mấy việc này một chút. Đến gần mười một giờ, tôi định đi ăn khuya nghỉ ngơi thì anh Triệu (người phụ trách) đột nhiên đến tìm tôi, tôi đi cùng anh ấy lên lầu.""Nói một chút về quá trình anh phát hiện ra người chết.""Được." Đội trưởng bảo vệ cẩn thận nhớ lại một lát, chậm rãi nói:"Lúc ấy, anh Triệu rất sốt ruột tới tìm tôi, nói với tôi là hình như ông chủ đang cãi nhau với Tiểu Đàm, anh ta có gọi cửa, ông chủ lại không để ý tới anh ta nên muốn tôi đi lên mở cửa để xem tình hình."Cảnh sát đột nhiên xen vào: "Người yêu cãi nhau là bình thường, tại sao anh vừa nghe xong điều đó đã đồng ý ngay?""Ài, không phải là chuyện nhỏ đâu." Đội trưởng bảo vệ lắc đầu, tiết lộ: "Anh ta có tiền án, trước kia anh ta xảy ra mâu thuẫn với khách rồi cầm dao uy hiếp người ta, ông chủ tốn rất nhiều tiền mới đè xuống được. Hơn nữa..."Anh ta lộ ra một biểu cảm rất khó lý giải, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, rất khó mở miệng."Cái kia… sở thích của ông chủ tương đối đặc biệt, trước kia từng có một lần Tiểu Đàm chạy qua nói với tôi rằng ông chủ bị ngã, nơi đó chảy rất nhiều máu. Tôi và anh ta vội vã đưa người đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng nếu chậm một chút nữa sẽ rất nguy hiểm."Giản Tĩnh: "?"Cô nắm lấy Quý Phong, cho anh ấy xem màn hình đang tạm dừng: "Đây có phải là những gì tôi hiểu không?"Gió mùa: "Vâng."Giản Tĩnh hiểu rồi. Thảo nào người phụ trách căng thẳng như vậy, vừa không có động tĩnh đã muốn tìm đội trưởng bảo vệ cạy cửa, cũng không sợ làm hỏng ‘hứng thú’ của ông chủ.Thì ra là hứng thú nguy hiểm đến tính mạng... Khụ.Cô tiếp tục xem video.Sau đó là thư ký.Cô ấy so với Diane và những người Giản Tĩnh quen biết rất khác biệt, áo sơ mi trên người đã cởi rất nhiều nút áo, váy ôm sát hông chỉ dài đến đùi, đi đôi tất lưới, mười ngón tay gắn những chiếc móng dài, giả mà sến sẩm."Công việc của tôi chính là nghe ông chủ dặn dò, ông chủ bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó." Thư ký bề ngoài ngả ngớn, giọng nói uốn éo: "Bình thường đợi đến khi ông chủ nghỉ ngơi, tôi mới có thể tan làm.""Đêm xảy ra vụ án, cô đã ở đâu, đã làm gì?"Cô nói: "Khoảng tám giờ, tôi ở lại văn phòng để nghỉ ngơi, cũng không có gì. Hơn chín giờ thì bạn bè của tôi nói rằng họ đang chơi trong câu lạc bộ, tôi đi xuống và hát một bài với họ, gần mười giờ ba mươi tôi đi ra ngoài mua bữa ăn khuya cho ông chủ, trở lại lúc mười giờ năm mươi.""Trong câu lạc bộ không có đồ ăn khuya sao?"“Trong câu lạc bộ đều là bánh bao, các loại mì, ông chủ không thích ăn.""Ngày nào ông ấy cũng muốn ăn sao?""Nếu uống rượu kén ăn thì nhất định sẽ muốn, nhưng không phải bình thường lúc nào cũng vậy.""Lúc trở về có phát hiện bất thường gì không?"Thư ký nói: "Lúc tôi gõ cửa thì trong phòng không có âm thanh đáp lại, tôi đoán ông chủ chưa thức dậy nên đã trở lại văn phòng, chờ ông chủ gọi.""Có ai khác trong văn phòng không?""Không có, máy tính của chị Lý bật, nhưng không có người ở đấy." Thư ký giải thích: "Khoảng thời gian đó thì chắc là chị ấy đã đi ăn khuya. Chúng tôi thường sẽ ăn khuya lúc mười đến mười hai giờ, nếu đi muộn sẽ không còn.""Cô biết nạn nhân xảy ra chuyện khi nào?""Là anh Tiền nói cho tôi biết, nói cảnh sát sẽ tới, bảo chúng tôi đừng đi lung tung.""Trước đó cô không nghe thấy động tĩnh gì sao?""Cách âm của câu lạc bộ rất tốt, hơn nữa lúc đó tôi đang chơi điện thoại di động nên cũng không chú ý." Thư ký biện minh: "Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không biết gì cả."Và sau đó là tài vụ.Cô ấy là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc trên người áo khoác rộng, quần tây, giày bệt màu xám, vẻ mặt thận trọng và hơi lo lắng."Đêm đó tôi làm thêm giờ để tính toán một khoản, mọi hoạt động đều ở văn phòng cho đến trước mười giờ ba mươi. Sau khi tính xong, tôi đi xuống lầu lấy đồ ăn khuya, khoảng mười một giờ mười lăm mới trở lại phòng." Dòng thời gian của cô ấy rất đơn giản: "Khi đó tôi mới biết ông chủ đã gặp chuyện.""Ai có thể chứng minh rằng cô đang ở dưới lầu sau mười giờ ba mươi?"Cô ấy lắc đầu: "Ban đầu tôi muốn trở lại văn phòng, nhưng văn phòng ở trên tầng cao nhất nên rất ngột ngạt nên tôi ở bên ngoài hít thở một lúc, không gặp ai cả."Nói cách khác, không có bằng chứng ngoại phạm.Người cuối cùng là người quản lý bộ phận kinh doanh.Cái gọi là bộ phận kinh doanh thật ra chính là phụ trách bồi rượu và hát, quản lý hơn ba mươi tuổi, giới tính nữ. Khác với tác phong không đứng đắn trong ấn tượng, vị quản lý này ăn mặc vô cùng giản dị, trang điểm nhẹ, mặc váy dài màu đen trễ vai, cũng không cố ý đánh bóng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy tao nhã."Tôi là quản lý bộ phận kinh doanh của Cung Kim Thúy Hoa, công việc hàng ngày là phụ trách sắp xếp bồi bàn của chúng tôi đến các phòng riêng để phục vụ khách."Người quản lý không nhanh không chậm nói: "Vào ngày mười lăm, tôi bắt đầu làm việc lúc bảy giờ tối như thường lệ, cho đến hơn chín giờ, tôi vẫn nói chuyện với khách trong phòng riêng, nhiều người có thể làm chứng cho tôi. Đúng rồi, tối hôm đó có một đồng nghiệp và khách xảy ra mâu thuẫn, cô ấy bị thương, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng vì có nhiều việc nên sau khi thanh toán xong tôi lập tức trở về câu lạc bộ.""Mấy giờ?""Tôi nhớ lúc rời khỏi bệnh viện là mười giờ mười phút, dựa theo lộ trình thì chắc là khoảng mười giờ bốn mươi về tới câu lạc bộ, cụ thể thì tôi không nhớ rõ.""Cô tự mình lái xe đi sao?""Tôi không biết lái xe nên lúc đó thuê xe đi.""Sau khi trở lại câu lạc bộ thì sao?""Tôi muốn báo cáo chuyện này với ông chủ nên đi lên lầu. Trên đường gặp anh Triệu, anh ấy nói hôm nay Tiểu Đàm tới nên tôi không vội tìm ông ấy nữa, đổi hướng tới phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lát.""Khi nào cô biết nạn nhân gặp chuyện không may?""Tiền Lỗi tới gõ cửa, nói với tôi ông chủ đã chết, lúc đó tôi mới biết.""Trước đó có nghe thấy động tĩnh gì không?""Tôi không chú ý."Khi Giản Tĩnh đang hết sức chăm chú xem video thì Quý Phong đã quan sát hiện trường lần thứ n.Anh kiểm tra kỹ bên ngoài phòng nghỉ và văn phòng, xác nhận mức độ cách âm của hai phòng, nếu không phải là âm thanh decibel cao thì khi hai cánh cửa đóng lại, quả thật rất khó nghe thấy động tĩnh. Nhưng nếu chỉ cách một cánh cửa thì vẫn có thể mơ hồ nghe thấy một cái gì đó.Về vấn đề này, một số nghi phạm đã không nói dối.Vì vậy, họ thực sự không có hiềm nghi sao?"Tôi vẫn không hiểu rõ lắm." Kiểm sát Chúc cắt ngang suy nghĩ của anh ấy, nghi ngờ: "Mặc dù có mấy người không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng động cơ giết người của Đàm Hào vô cùng rõ ràng, những người khác lại không có động cơ rõ ràng."Quý Phong gật đầu: "Đúng vậy, Đàm Hào và nạn nhân có mâu thuẫn tình cảm, hai người vì vậy mà xảy ra nhiều lần tranh chấp. Nạn nhân từng nói muốn lấy lại đồ đạc đã tặng cho anh ta, vì tiền vì tình, Đàm Hào đều có đủ động cơ giết người."Kiểm sát Chúc nói: "Tôi biết anh kiên trì điều tra là sợ oan uổng một người tốt, nhưng trước mắt thì tôi không nhìn ra điểm đáng ngờ gì.""Là trực giác." Anh nói: "Cô nói là kinh nghiệm cũng được."Kiểm sát Chúc nhướng mày.Quý Phong nói: "Tôi đã gặp qua rất nhiều vụ án giết người, có người tỉ mỉ lên kế hoạch để ra tay lật xe, cũng có người phân xác, còn có thể ngủ cùng một phòng với thi thể, nhưng nhiều nhất là tội phạm kích tình, phạm nhân nhất thời xúc động giết người, sau đó mới cân nhắc xử lý như thế nào… Xét từ tình huống phát hiện vụ án mà xem, Đàm Hào cũng là loại người này, đúng chứ?"Kiểm sát Chúc gật đầu: "Đúng.""Phạm nhân như anh ta có thể ôm tâm lý sẽ gặp may mắn trước khi bị bắt. Nhưng anh ta lại bị bắt ngay tại chỗ, còn có cả nhân chứng.”Anh nói: "Cô nghĩ lại xem, anh ta nhất thời xúc động, không suy nghĩ gì mà ra tay giết người mà lại có thể chịu đựng được nhiều ngày thẩm vấn như vậy, cắn chết cũng khẳng định chính mình không phải hung thủ, chẳng lẽ không kỳ lạ sao?""Nhưng đây chỉ là phân tích tâm lý của anh đối với anh ta, không có chứng cứ chứng minh anh ta không phải hung thủ."Quý Phong nói: "Cái này không phải đang điều tra sao, cô Giản am hiểu cái này nhất." Anh ấy gọi Giản Tĩnh: "Cô Giản, cô xem xong chưa, đưa ra chút ý kiến đi.""Thúc giục cái gì." Giản Tĩnh chậm rãi đi ra ngoài, đồng thời quan sát kĩ hai phòng làm việc và phòng nghỉ, cuối cùng nói: "Đói bụng, rút đi."Kiểm sát Chúc: "?" Tôi đang chờ nghe điểm nghi ngờ đấy, sao lại không có?Quý Phong: "Được, đi thôi."Cô ấy sửng sốt: Đi? Cứ vậy mà đi thôi sao? Hai người này đang trao đổi bằng sóng não à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận