Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 333
Trần cõng phóng viên Lê khắp người đều là máu quay lại trạm quán sát.Bác sĩ Charlie xử lý qua loa, làm hết trách nhiệm đạo đức của một bác sĩ là được. Còn Giản Tĩnh, Fina và Trần ngồi ở bên ngoài uống cà phê, nhìn nhau cười gượng.Fina: "Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ rơi vào hồ cá sấu…"Trần: "Anh ta không may mắn."Giản Tĩnh thở dài.Đúng là mọi người không thật sự chấp hành luật câu cá, dù sao thì rừng cây cũng lớn như vậy, khó có thể bảo đảm người sẽ không chạy mất. Nhưng quả thật bọn họ đã làm kế hoạch B, nếu như người ta chạy thì đuổi anh ta đến hồ cá sấu. Chủ ý này là Fina đề xuất, nhưng những người khác cũng không phản đối.Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, có lẽ phóng viên Lê đã nghe ngóng về địa hình gần đấy nên tránh được mấy cái hố đó.Khi họ tưởng rằng chuyện sẽ trở nên tồi tệ thì báo ứng lại tới.Con báo hoa Ấn Độ đã rời khỏi địa điểm ban đầu lang thang đến vùng gần đó, ban đêm lại là thời điểm nó đi săn mồi.Vậy thì có thể trách ai được đây?"Anh ta đáng đời." Fina giải tỏa được sự phẫn nộ, tinh thần cũng thoải mái hơn: "Dù gì chúng ta cũng cứu người rồi, anh ta không vượt qua được thì xem như xui xẻo."Cô ấy bắt đầu chờ mong cuộc gặp mặt ngày mai: "Thật sự muốn tặng heo à?""Đúng vậy, cũng không thể lừa mèo, không phải, lừa báo chứ." Giản Tĩnh cũng rất chờ mong.Trần: "Tôi đi là được.""Không ai được giành với tôi." Giản Tĩnh: "Tôi muốn tự mình đi đưa.""Giành cái gì?" Khang Mộ Thành đi vào, vừa hay nghe thấy câu này.Giản Tĩnh vội vàng nói: "Không có gì. Ôi, hơn ba giờ rồi. Đi ngủ thôi! Anh ta không thể chạy được nữa đâu."Khang Mộ Thành nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô toàn là sự mệt mỏi nên anh cũng không hỏi nữa: "Vậy em mau ngủ đi."Cô nhanh chóng chuồn mất.Phá án xong, kẻ tình nghi phải nằm trên giường bệnh, quả thực không có việc gì phải lo lắng. Giản Tĩnh vừa mới lên giường đã lập tức chìm vào giấc mộng, ngay cả Kỵ Sĩ tha tấm thảm nhỏ đi đến mà cũng không chú ý tới.Cả người và chó ngủ một giấc say đến tận trưa ngày hôm sau.Lúc thức dậy, phóng viên Lê đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện vào buổi sáng.Hệ thống cũng đã hoàn thành quyết toán đúng lúc.[Tên nhiệm vụ: Mưu sát trong rừng (đã hoàn thành).][Phần thưởng nhiệm vụ: Vụ án đã được phá và bắt giam hung thủ, cộng hai mươi điểm giá trị dũng khí, trừng phạt những kẻ săn trộm, cộng mười điểm giá trị cống hiến đặc biệt.][Ghi chú: Giá trị dũng khí dùng để rút thẻ bình thường, mỗi lần hao phí năm điểm; Giá trị cống hiến dùng để rút thẻ đặc biệt, mỗi lần hao phí mười điểm.]Sau đó, bà Law đưa thi thể của giáo sư Law đến nhà tang lễ, bà phải phụ trách những công việc như hoả táng và tang lễ. Bác sĩ Charlie lại ở lại tiếp tục làm ngoài giờ.Rảnh rỗi không có việc gì để làm, Giản Tĩnh và Fina quyết định đi chơi lang thang.Hai nữ sinh ở cạnh nhau, đương nhiên không gì ngoài buôn chuyện.Giản Tĩnh: "Bác sĩ Charlie sẽ kết hôn với Hương Thảo ư?""Không đâu." Fina: "Họ không yêu nhau.""Họ mến mộ nhau.""Làm bạn bè thì có thể mến mộ lẫn nhau, nhưng vợ chồng thì chưa chắc." Fina: "Có lẽ như vậy mới tốt nhất, trên tình bạn, dưới tình yêu."Giản Tĩnh: "... Tiếng Trung của cô khá tốt."Fina: "Mong rằng năm sau tôi có thể tới Trung Quốc, đất nước của các cô lớn như vậy, ở đâu cũng có động vật quý hiếm.""Hoan nghênh cô đến!"Fina vui vẻ: "Cảm ơn cô! Chúng ta là bạn bè đúng không?""Đương nhiên." Giản Tĩnh ngừng một chút, đột nhiên ấp úng: "Đã là bạn bè, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ…"Fina: "?"Giản Tĩnh nháy mắt.Cô ấy ngầm hiểu trong lòng, dùng tay làm động tác "OK".Hai người và một con chó nghịch nước cả ngày, buổi tối Kỵ Sĩ nằm sấp xuống, còn Giản Tĩnh đi đút cho báo ăn.Cô thực hiện lời hứa, mang theo nửa cái đầu heo đông lạnh.Khang Mộ Thành choáng váng: "Em muốn đi làm gì vậy?"Giản Tĩnh: "BBQ?"Anh ấy: "Tĩnh Tĩnh.""Ra ngoài chơi, em đi với Fina và Trần."Cô nói.Khang Mộ Thành nghi ngờ, cố ý nói: "Hoạt động gì? Anh cũng đi."Fina không nhịn nổi, cô ấy bịt miệng cười.Khang Mộ Thành hơi nhíu mày, nhưng nhìn thấy cô làm mặt quỷ với Fina, anh ấy miễn cưỡng nhẫn nhịn nói với cô: "Nhớ về sớm."Cô như trút được gánh nặng.Rừng rậm vẫn yên tĩnh như mọi khi, ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ lá lưa thưa, rải rác trong khu rừng bóng tối đung đưa, dường như đưa con người vào một thế giới khác.Fina: "Giản, cô sợ Khang Mộ Thành lắm á?""Anh ấy luôn sợ tôi gặp nguy hiểm, tôi không muốn anh ấy lo lắng." Giản Tĩnh: "Mặc dù như vậy là không tốt nhưng tôi cũng không có cách nào tốt hơn."Fina: "Sao cô lại không nói thật cho anh ấy biết?"Giản Tĩnh đá văng cành cây ngáng đường, không trả lời câu hỏi này.Đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến chỗ hôm qua rời đi.Ba người chờ đợi một lúc lâu nhưng con báo vẫn không xuất hiện.Fina bèn nói: "Chúng ta ở đây, nó không dám đi ra.""Hai người tránh ra đi." Giản Tĩnh lùi lại thử sức mạnh của thẻ giới hạn: "Có lẽ chỉ có một mình tôi thì nó sẽ ra."Fina: "Như vậy rất nguy hiểm.""Tôi có mang theo súng." Giản Tĩnh mượn súng lục của Fina để ở sau lưng: "Hai người cũng mang theo súng gây mê, không sao đâu."Fina còn muốn nói nhưng Trần kéo cô ấy: "Cô ấy không có chuyện gì đâu.""Tại sao?""Con báo hoa hôm qua rất thân với cô ấy." Trần nói: "Tôi trèo lên cái cây bên kia, không sao đâu."Fina vô cùng tin tưởng sự phán đoán của Trần, quả nhiên cô ấy không còn ngăn cản nữa, lùi ra sau trốn đằng xa. Còn Trần thì trèo lên trên cây, nhờ tán cây che chắn ẩn mình.Mười phút sau, có tiếng sột soạt nhè nhẹ phát ra từ lùm cây.Con báo hoa ung dung, nhẹ nhàng vọt ra. Dưới màn đêm, thân hình mạnh mẽ của nó như một con yêu tinh trên núi, tràn đầy mỹ cảm không gì sánh nổi.Giản Tĩnh thở nhè nhẹ, cô sợ quấy nhiễu đến nó.Con báo bước đi thong dong, không hề có hành động săn bắt nào, ngược lại giống như đi dạo bình thường vậy, từ từ đi đến bên cạnh Giản Tĩnh rồi cúi xuống nhìn thịt heo đã đông đá.Con báo chưa từng được ăn thực phẩm đông lạnh, nó khẩy vài cái, sau đó mới thử cắn xé, đến khi xác nhận là thức ăn, nó lập tức nằm xuống ăn từng miếng lớn.Giản Tĩnh vừa cảm khái ‘Mình đúng là tự tìm đường chết’, vừa giơ tay ra chậm rãi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.Trái tim của Fina suýt chút nữa là nhảy ra ngoài, nó không phải là một con báo đã được thuần hóa trong vườn thú đâu, nó là động vật hoang dã đấy!Nhưng dù là nghĩ như vậy, sự xúc động trong lòng đã thúc đẩy cô ấy nâng máy quay lên, lặng lẽ ghi lại hình ảnh chưa đầy nửa phút này.Ừm, chỉ có ba mươi giây.Sau khi sờ xong, Giản Tĩnh cũng sợ hãi chạy trốn.Fina: "Tôi sắp bị cô hù chết rồi!"Giản Tĩnh: "Không có cá sấu, sờ đầu báo cũng đáng!""Tôi cũng muốn… Không được!" Fina ra sức lắc đầu, xua đi cái suy nghĩ đáng sợ này: "Đây là một hành động vô cùng nguy hiểm, tôi không thể làm chuyện thiếu chuyên nghiệp như vậy được."Giản Tĩnh: ‘Đắm chìm trong niềm hạnh phúc to lớn.’Fina: ‘Hu hu’Giản Tĩnh: "Ghi hình lại nhớ copy cho tôi một bản."Fina: "Cô không được đăng tải công khai, lỡ như gây hiểu lầm, người khác làm theo thì không tốt."Giản Tĩnh thề thốt, không bao giờ truyền ra bên ngoài.Hai người vô cùng phấn khích trở về khách sạn, lều trại của Khang Mộ Thành lúc này vẫn còn sáng đèn.Giản Tĩnh nghĩ một chút rồi chủ động tiến tới chào hỏi: "Em về rồi.""Ừ."Tức giận rồi.Giản Tĩnh mím môi, lập tức về phòng ngủ.Khang Luy nhanh chóng nhận ra giữa Giản Tĩnh và Khang Mộ Thành xuất hiện sự khó chịu nho nhỏ.Con trai bà vẫn chăm sóc người ta như thường nhưng lại trở nên ít nói, còn cô gái thì trực tiếp hơn, trên đường vẫn luôn nghịch điện thoại, không nói gì hết."Cãi nhau rồi à?" Bà Khang Luy hỏi con trai: "Vì sách mới ư?"Khang Mộ Thành phủ nhận: "Không.""Chậc." Khang Luy vỗ vai anh ấy: "Đàn ông con trai thì phải rộng lượng một chút, giận dỗi với con gái làm gì chứ?"Khang Mộ Thành: "Con nói rồi, không cãi nhau.""Đúng, không cãi nhau, chiến tranh lạnh mà!"Bà Khang trừng mắt: "Con soi mói mẹ từng từ làm gì chứ?"Bà cảm thấy rất hứng thú: "Nói mẹ nghe, sao lại thành như vậy?"Khang Mộ Thành không nói gì, tiếp tục xem email."Tĩnh Tĩnh, Mộ Thành bắt nạt cháu thế nào?" Khang Luy lại đổi mục tiêu, cười híp mắt nói: "Cháu nói với dì, dì giúp cháu mắng nó.""Hôm qua cháu không đưa anh ấy đi chơi nên anh ấy không vui." Giản Tĩnh khiêu khích nhìn thoáng qua: "Chủ tịch, có phải lòng dạ đàn ông rất khó đoán không?"Khương Luy bật cười: "Đúng vậy, đừng để ý đến họ."Khang Mộ Thành không hề ngẩng đầu.Giản Tĩnh cảm thấy buồn chán, cô gấp cuốn tạp chí lại: "Cháu muốn mua cốc cà phê, chủ tịch, dì uống không?""Americano thêm đá.""Ok."Quán cà phê ở sân bay lúc nào cũng đông người, nhất là hôm nay máy bay lại hoãn. Giản Tĩnh xếp hàng rất lâu mới mua được cà phê và bánh ngọt. Lúc mang về phòng chờ VIP, cô đi ngang qua mấy người đàn ông to lớn.Trực giác bị khuấy động, cô liếc nhìn họ một chút.Đây chẳng qua là ánh mắt tò mò của người đi đường nhưng lại thu hút sự chú ý của đối phương, họ lạnh lùng nhìn cô.Cô chớp mắt, giả vờ khó hiểu.Đối phương thấy cô bưng cà phê, ăn mặc thời thượng, xinh đẹp, không có chút uy hiếp nào thì lúc này mới quay người, tiếp tục nhìn người đi đường xung quanh."Đó là ai thế ạ?" Giản Tĩnh trở về chỗ ngồi, thì thầm hỏi Chủ tịch Khang.Chủ tịch Khang uống một ngụm cà phê, nói: "Khách vừa tới, khá thần bí, bảo vệ nghiêm ngặt như thế thì chắc là một nhân vật lớn.""Chả trách." Giản Linh không để tâm, cô ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị: "Máy bay của chúng ta bay được chưa?"Sắc mặt của Chủ tịch Khang bỗng u ám: "Hoãn tới năm giờ."Tục ngữ nói rất hay, trời có mưa gió khó đoán. Chuyến bay vốn dĩ đang yên lành, nào ngờ bão trên Thái Bình Dương không biết bị cái gì hấp dẫn lại chuyển hướng vào sáng hôm nay, không theo tuyến đường ban đầu, vừa khéo trùng với tuyến đường dự định của chuyến bay.Vậy nên, máy bay từ đúng giờ đổi thành trễ một giờ, rồi trễ một trăm năm mươi phút, sau đó là trễ hai trăm bốn mươi phút.Liên tục.Nhưng nói con người nhỏ bé thì đúng là rất bé nhỏ, cho dù khó chịu thế nào thì cũng không làm gì được thiên nhiên, chỉ có thể chấp nhận sự sắp đặt, tiếp tục chờ đợi.Giản Tĩnh ỉu xìu: "Thế thì phải chờ tới bao giờ?""Không được nóng vội, càng vội càng không tới." Chủ tịch Khang lười biếng vươn vai, tự nhiên nói: "Dì ngủ một lát, tiếp viên hàng không sẽ thông báo cho dì, hai con đi tự tìm thú vui đi."Khương Luy không chờ họ trả lời, bà lập tức xách túi lên, dứt khoát đi vào phòng nghỉ ngơi.Giản Tĩnh vô cùng buồn chán tiếp tục nghịch điện thoại.Khang Mộ Thành nhìn cô: "Rảnh rỗi mà không viết bản thảo à?""Không có hứng."Cô nói.Anh: "Muốn nói về cốt truyện không?"Cô: "Không muốn nói."Khang Mộ Thành thở dài: "Tĩnh Tĩnh."Giản Tĩnh cúi xuống xoa đầu Kỵ Sĩ: "Vui không, hôm nay em được ngồi khoang máy bay đấy."Theo quy định, chỉ có một thú cưng được vào trong khoang máy bay. Lúc đó, Kỵ Sĩ không được vào trong khoang hành khách, vô cùng tủi thân vì bị gửi theo đường vận chuyển trong một giờ đồng hồ, bị giày vò rất nhiều. Cho nên lúc về, Giản Tĩnh đã tốn rất nhiều sức, cuối cùng cũng giành được suất vào khoang.Cũng bởi vì như vậy nên cô mới không thay đổi chuyến bay, miễn cho Kỵ Sĩ lại phải chịu giày vò.Kỵ Sĩ: "Gâu gâu.""Em muốn ăn cơm trưa không?" Cô hỏi.Kỵ Sĩ nhìn cô, rồi lại nhìn Khang Mộ Thành, rồi nằm bò trên sàn nhà: "Gâu gâu.""Chị đi mua cơm trưa cho em." Cô nói: "Em phải ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung."Kỵ Sĩ vẫy đuôi, ý bảo mình nghe thấy rồi.Mặc dù thức ăn trong nhà ăn VIP rất nhiều nhưng đều là món đặc sản, không hề có thứ chó thích ăn. Giản Tĩnh quyết định tìm một nhà hàng bít tết, mua một loại bít tết khá hiếm cho Kỵ Sĩ ăn trưa.Sân bay rất rộng, làm cô tốn mất một tiếng đồng hồ, may mà cuối cùng cũng thuận lợi tìm thấy một nhà hàng có bít tết.Trong lúc chờ đợi, cô xem đi xem lại video mình vuốt ve con mèo lớn, nghĩ xem nên gửi cho ai để chia sẻ niềm vui.Quý Phong? Không được, mặc dù anh ấy không hay lo lắng như Khang Mộ Thành nhưng chắc chắn cũng sẽ không tán thành việc cô mạo hiểm. Dù sao thì tiếp xúc với động vật hoang dã cũng rất nguy hiểm.Giang Bạch Diễm? Có thể biết trước sẽ có một cơn mưa nịnh bợ, nhưng mà Giản Tĩnh sợ làm cậu ấy lạc hướng. Nhỡ lúc đó cô lại bảo cậu ấy có gì mà phải sợ thì đến hôm cậu ấy quay chương trình gì đó, đi lên là sờ thì phải làm sao?Sợ bị dạy dỗ, sợ làm lạc hướng người ta, nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu mà không có ai để chia sẻ, thực sự khiến người ta chán nản.Giản Tĩnh đặt điện thoại xuống, chống cằm ngẩn ngơ.Giây phút tiếp theo, cơ thể cô đột nhiên căng chặt, cô còn chưa quay đầu lại thì khuỷu tay đã đập mạnh ra phía sau.Hụt rồi.Có ai đó ôm cô từ phía sau, anh ta khẽ cười: "Lâu rồi không gặp, cô thỏ nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận