Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 363

Chương 363

Tờ giấy kiểm tra sức khoẻ mà thứ nữ giấu viết cái gì vậy?Đáp án rất dễ đoán, chính là báo cáo khả năng sinh con của hai vợ chồng con trai trưởng: Con dâu trưởng Valeria cơ thể khoẻ mạnh, nhưng con trai trưởng lại bị chuẩn đoán không thể có con.“Người anh em, chuyện này tệ quá.” Andre đồng tình nói.Lý Khang Nạp không đủ hổ danh là diễn viên, đúng lúc bắt đầu diễn: “Bây giờ mấy người có thể hiểu lý do tôi giấu rồi đấy.”“Thật đáng tiếc.” Võ Liệt và Lý Khang Nạp cùng ở Hollywood, lại đều là người châu Á, tâm ý tương thông nên than thở một câu.Trò cười đã qua, tiếp tục lục soát bằng chứng.Kẻ tình nghi số bốn: [Trung] Giản Tĩnh (thân phận nhân vật: Vũ nữ, vợ sắp cưới của con trai thứ ba.)Kết quả lục soát như sau:Bên trong ngăn vali có kẹp mộ tờ chứng nhận nhận nuôi, bị bôi đen một hàng chữ nào đó. Trong áo khoác treo ở tủ quần áo tìm thấy một chiếc đồng hồ đàn ông đắt tiền, một cái nhẫn ngọc bích.Trên bàn có để một chồng sách kỳ lạ như ‘Dạy bạn chiếm được trái tim đàn ông trong vòng 100 ngày’, ‘Quy tắc trong xã hội thượng lưu’, ‘101 cách hiểu lời nói ẩn giấu của đàn ông’.Trong đó có bản ghi chép không được ăn khớp cho lắm, dường như được viết tay, còn vẽ nhiều hình thù kỳ quái.Giấy viết thư có dấu vết từng được sử dụng.“Tôi nghĩ rằng cô ấy viết thư bằng bút máy.” Người lục soát phòng cô là Kumiko Terauchi, cô ấy giải thích rất kỹ càng: “Tôi phát hiện cô Giản từng viết thư tình rất buồn nôn, hình như danh xưng không phải với chồng sắp cưới của cô ấy. Cô có thể giải thích người đàn ông nhận bức thư này là ai không?”Nhân vật vẫn còn ở đó, Giản Tĩnh rất thoải mái giải thích rõ: “Tôi có ba chiếc lốp dự phòng ABC, đồng hồ là A, nhẫn là B, người tôi viết thư tình là C.”Park Min Chul nhìn cô: “Xem ra vợ sắp cưới của tôi cũng không an phận gì.”“Người không an phận đâu chỉ có mình tôi?” Giản Tĩnh phản bác.“Nội dung bị xoá trên tờ giấy là gì?” Kumiko Terauchi lễ phép hỏi: “Có tiện nói với chúng tôi không?”Giản Tĩnh cười nói: “Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, đáp án rất dễ đoán.”Tiếp theo là Park Min Chul.Kẻ tình nghi số mười một: [Hàn] Park Min Chul (thân phận nhân vật: Con trai thứ ba)Kết quả lục soát như sau:Một đống hóa đơn chi phí lớn, danh sách bạn bè ngoại giao bên trong sổ thông tin khiến người ta trố mắt mà nhìn và vài cái băng ghi hình lớn trong ngăn kéo.Dưới gầm giường có một cái hộp tro xám, bên trong tro tàn người giấy vẫn còn chưa đốt xong và viết số 11.1921.Lôi dưới gối ra một túi thuốc màu vàng, viết hai chữ “ □□”Một hộp băng ghi âm, sau khi phát cũng là giọng của Đan.“Nếu cứ tiếp tục như vậy, tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà.” Ông lão tức giận uy hiếp.Giọng nói của Park Min Chul đáp trả: “Ông căn bản cảm thấy tôi ngứa mắt chứ gì. Nếu như đã vậy, ông còn sinh tôi ra làm gì?”“Tao thật sự hối hận khi năm đó không bóp chết mày.”“Bây giờ vẫn chưa muộn đâu.”Võ Liệt nói: “Đây là anh ghi âm sao?”“Không phải.”“Lại một cuộn băng ghi âm.” Giản Tĩnh như đang suy nghĩ gì đó: “Tuyết Nhi không có sao?”Cô ấy lắc đầu.Võ Liệt nói: “Tôi thấy tò mò hơn rồi đấy, dòng chữ viết trên người giấy có nghĩa gì vậy? Sinh nhật của ai sao?”Park Min Chul gật đầu.“Tại sao?” Mọi người đều tò mò.Park Min Chul bình tĩnh nói: “Hình như là vì mẹ chết. Khi sinh đứa con trai thứ ba, bà Đan khó sinh mà qua đời. Ông ấy tưởng đứa con trai thứ ba đã khắc chết vợ mình nên luôn thờ ơ với anh ấy. Cho dù ông ấy vẫn cung cấp cho đứa con đầy đủ sung túc, nhưng vì quanh năm chịu sự lạnh nhạt ghẻ lạnh của người ba nên lòng sinh hận thù, nghĩ mọi cách để chống lại ông ấy.”Giản Tĩnh giật mình: “Đây chính là lý do anh ở bên cạnh vợ sắp cưới?”Cô luôn thấy ngạc nhiên, anh chàng công tử giàu có quần áo lụa là, đâu cần phải kết hôn với người con gái có thân phận kém cỏi như vậy. Nhưng nếu như là vì báo thù thì nói ra cũng hợp lý.“Đúng vậy.” Park Min Chul xác nhận suy đoán của cô.Sau khi xong ba cặp đôi, đến lượt họ hàng hai bên của Đan.Kẻ tình nghi số năm: [Trung] Võ Liệt (thân phận nhân vật: Em rể.)Kết quả lục soát như sau:Trong vali tìm thấy báo cáo tài chính công ty luật mà anh ấy thành lập, tình hình tài chính không mấy khả quan, cũng đã đến bên bờ vực phá sản.Dưới gối có một vài bức thư, có một người phụ nữ không biết tên thường xuyên đòi tiền anh ấy. Mỗi tháng anh ấy thường chuyển qua đó một ít tiền, xem ghi chép trên số tiết kiệm cũng đã được bảy tám năm rồi.Bên trong ngăn kéo có cất giấu cẩn thận thư cảnh báo từ bộ tư pháp, từ ngữ rất nghiêm túc, nói rằng trước đó anh ấy đã xúi giục thân chủ của mình đe doạ gì gì đó, điều này đã vi phạm pháp luật và giấy phép luật sư của anh ta sẽ bị thu hồi nếu có bất kỳ sai sót nào nữa.“Xem ra tình hình của anh rất tệ nhỉ?” Park Min Chul ghi chép xuống quyển sổ: “Vậy cô gái đó là ai?”Võ Liệt do dự một chút, lên tiếng: “Là bạn gái cũ của tôi.”Giang Bạch Diễm ngẩng đầu: “Bạn gái cũ? Bắt chẹt sao?”“Có đứa con bị bệnh.” Võ Liệt giải thích: “Cô ấy cần tiền để chữa bệnh cho con.”“Nhưng tình hình tài chính của anh cũng đâu tốt gì.”“Đúng vậy.”Tiếp theo.Kẻ tình nghi số mười: [Trung] Giang Bạch Diễm (Thân phận nhân vật: Cháu trai.)Kết quả lục soát như sau:Một chồng bản kế hoạch lập nghiệp dày tất cả đều đánh dấu “X”.Một quyển sổ ghi chép viết toàn những lời oán giận, cái gì mà ‘Ông già biết mà giả vờ giả vịt’, ‘Ông ta tưởng mình có gì ghê gớm lắm sao?’, ‘Lão tam là tên súc vật’, ‘Dựa vào cái gì mà mình không bằng bọn họ’... vân vân.Mấy trang cuối cùng dán thông tin thân phận của Kim Lan Nhi và viết một câu hỏi: ‘Kết hôn?’Trên giá sách có rất nhiều cúp, cái gì về giải phát minh, giải thơ ca, giải xuất sắc bóng bầu dục.Bên trong hộc tối phát hiện một vài băng nhạc.“Woa.” Andre buông tay, lớn tiếng nói: “Xem ra đã giải được một câu đố rồi.”Lý Khang Nạp: “Là anh gửi băng nhạc cho tôi và lão tam?”Giang Bạch Diễm nhíu mày.“Thật đáng sợ.” Valeria đùa giỡn: “Kết hôn với Lan Nhi cũng là kế hoạch của anh?”Kim Lan Nhi làm vẻ mặt ngỡ ngàng: “Em thật sự không ngờ đấy.”“Lương tài thiện dùng, người có tài mới chiếm được.” Giang Bạch Diễm nâng gọng mắt viền vàng lên, nghiêm túc nói: “Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là binh sĩ tốt, cháu trai không muốn trèo lên trên không phải là cháu trai tốt.”Mọi người phì cười.“Tôi nhìn ra rồi.” Lý Khang Nạp nói: “Anh muốn làm người thừa kế.”Giang Bạch Diễm: “Ừm ừ.”Sau đó là người thân của vợ trước.Kẻ tình nghi số bảy: [Nga] Andre (Thân phận nhân vật: Em trai của vợ trước.)Kết quả kiểm tra như sau:Thua nợ đánh bạc, thua nợ đánh bạc, thua nợ đánh bạc, chỉ thiếu mỗi nợ hết sạch thôi. Trong ngăn kéo toàn là thư đe dọa và ảnh đẫm máu của chủ nợ, ngoài ra còn có tạp chí không đứng đắn và một xấp đơn giục trả tiền.Tất cả đều viết thiếu tiền.Bên trong ngăn kéo giấu một con dao.“‘Mày’ chính là thằng ác ôn.” Kim Lan Nhi tổng kết.Kẻ tình nghi số mười hai: [Nhật] Kojima Shibu (Thân phận nhân vật:Cháu trai)Kết quả lục soát như sau:Thứ đập ngay vào mắt trong căn phòng là những tấm ảnh, ở trên bàn, trên tường, trên giường chất đầy những bức ảnh khác nhau. Trên giá sách đặt rất nhiều máy ảnh và máy quay khác nhau và tập ảnh đủ loại.Phòng chứa quần áo được cải tạo thành phòng tối, bày rất nhiều cuộn phim.Những thứ này trái ngược hoàn toàn với túi tiền của anh ấy. Trong đó chỉ có vài tờ tiền mặt và sổ tiết kiệm không có bao nhiêu đồng tiết kiệm.Hội chụp ảnh gửi thư đến, nói mấy bức ảnh anh ấy chụp trước đó đạt giải thưởng lớn, mong anh ấy tham gia lễ trao giải.“Hết rồi sao?” Giản Tĩnh kinh ngạc hỏi.Người chịu trách nhiệm lục soát phòng của anh ấy là Raj và Thạch Xuyên gật đầu.Cô thấy khá thích thú, nghiêm túc quan sát Kojima Shibu: “Anh Kojima, xem ra anh chẳng có vấn đề gì nhỉ.”Trong trò chơi trinh thám, ngoại trừ người rút được nhân vật thám tử, nếu không người nào cũng trong diện tình nghi hoặc ít nhiều có vấn đề, như thế mới bảo đảm tính công bằng và thú vị.Nhưng thân phận cháu trai này nhìn qua chỉ là người say mê với việc chụp ảnh nghèo khổ, không hề có bất kỳ manh mối và động cơ nghi ngờ giết người.“Không, tôi cũng có động cơ giết người thôi. Nhưng nếu như bị tìm thấy manh mối cũng khó tránh khỏi qua loa.” Kojima Shibu không hề né tránh, bình tĩnh nói: “Từ sở thích cá nhân của tôi, tôi đã điều chỉnh bằng chứng nên có ở phân đoạn này. Mong mọi người có thể cố gắng tìm ra manh mối của tôi.”Những khách mời khác: “...”Park Min Chul bật cười, quan sát anh ấy: “Nhóc con, anh kiêu căng thật đấy.”“Kiêu căng quá.” Liễu Tú Trí mỉm cười hùa theo.“Nếu như là trò chơi trinh thám, vậy nên cố gắng ứng phó mới đúng.” Kojima Shibu nhìn Giản Tĩnh: “Cô Giản cũng thấy vậy không?”Giản Tĩnh chớp mắt: “Cái gì cơ?”“Vừa nãy tôi có đòi cô Terauchi vật chứng liên quan đến cô.” Kojima Shibu giơ cái túi da trong tay lên, lôi ra chứng nhận nhận nuôi sau khi được xóa và sửa lại.Anh ấy quay mặt giấy vào máy quay phim để cho những người khác xem.“Dù phần bôi đen là tên người nhận nuôi, nhưng nhìn kỹ thì không khó để nhận ra nét chữ ký của người đó. ‘Chị Vương’, dưới góc bên phải của chữ ‘Vương’ có nét hơi đứt gãy, hình như là bị thấm ướt cái gì đó. Tôi nghĩ điều quan trọng trong tờ chứng nhận này không phải là người nhận nuôi là ai, mà là thân phận của người đó… Chị Vương.”“Cái gì?” Những người khác thay phiên nhau cầm lên kiểm tra: “Thật sao, nhìn hơi ẩu.”Kojima Shibu hỏi Giản Tĩnh: “Đây là do cô làm, đúng không?”“Đúng vậy.” Giản Tĩnh thoải mái thừa nhận: “Cho dù là trò chơi gì đó, phòng thủ và tấn công đều quan trọng như nhau. Lãng phí thời gian và công sức của người khác chính là tạo ưu thế cho mình… Ý của anh là vậy sao?”Kojima Shibu nói: “Đương nhiên, chẳng lẽ cô không có suy nghĩ như vậy sao?”“Nếu như hoàn toàn phủ nhận, như vậy rõ ràng tôi dám làm không dám nhận.” Giản Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng, lại nói: “Nhưng nói thật, tôi không có suy nghĩ coi ai là đối thủ cạnh tranh. Còn nói về trinh thám, vụ án khó giải mới là sự khiêu khích lớn nhất, những thứ khác chỉ điều hòa lại mà thôi.”Cô nhún vai, nói: “Cho dù anh có tin hay không, tôi làm như vậy thật ra chỉ là vì quá rảnh rỗi mà thôi.”Kojima Shibu nhíu mày.Trong khu bình luận của diễn đàn livestream.‘Trò chơi mới bắt đầu được sáu tiếng mà mùi thuốc sống đã nồng nặc như vậy rồi.’‘Tôi không thích Kojima Shibu, anh ta thật đáng ghét.’‘Cái trò chơi trí óc này, chơi như vậy cho cảm giác lúc nào cũng có thể phát hiện ra manh mối cũng hơi nhàm chán.’‘Thằng nhóc này cũng khá tinh mắt đấy. vừa nhìn là thấy năng lực của cô Giản.’‘Nói ra thì cũng là tác giả trinh thám mà.’‘Có cái gì mà đáng lên mặt chứ, biết cô Giản lợi hại như thế nào không?’‘Bây giờ Kojima Shibu chỉ có một tác phẩm truyện tranh, nhưng anh ta là người thừa kế tập đoàn tài chính XX đấy.’‘Đúng vậy đúng vậy, là con trai trưởng tài trợ nhãn hàng đó. Không vẽ được thì quay về thừa kế gia sản nghìn tỷ.’‘Bảo vệ công chúa Kim Ô của tôi.’‘Hu hu Tiểu Bạch giận rồi kìa.’‘Tôi khóc đây, Tổng Giám Đốc Kim Ô x Tiểu công chúa của tôi.’‘Người phía trước là người trong nghề nhỉ.’‘Hai bên đều có lợi, giấu nhau cả thôi’‘Yêu đương rơi mất não, đây là trương trình trí tuệ, đừng có làm gameshow hẹn hò.’‘Xào CP thật ghê tởm!’‘Chết tiệt… Mẹ nó… Đi chết đi’Mười mấy phút sau, tài khoản của một nhóm người bị chặn.Cho dù bên ngoài ào ào vũ bão như thế nào, bên trong du thuyền đóng kín vẫn tiếp tục lục soát.Kẻ tình nghi số ba: [Ấn] Raj Sharma (thân phận nhân vật: bác sĩ.)Kết quả điều tra như sau:Trên tủ đầu giường có để một bức ảnh chụp chung, là ảnh chụp bác sĩ Đan, Lynnell, Thạch Xuyên và Sharma khi còn trẻ. Họ đều là sinh viên tốt nghiệp trường đại học lớn.Trên bàn bày đầy tạp chí y học, đặc biệt là tạp chí về đại não. Trong hộp thuốc chuẩn bị rất nhiều loại thuốc thường thấy, bao gồm một vài thuốc hợp pháp, nhưng dùng quá số lượng sẽ gây chết người.Có một bức thư của mẹ, nói bà ấy thường xuyên mơ thấy ba. Đầu ông ấy chảy máu đầm đìa, mặt đầy vết thương cứ nhìn chằm chằm vào mình. Bà ấy đi hỏi bà đồng, bà đồng nói là bởi vì người chết không thể yên nghỉ nên mới nhiều lần quấy rối người sống.‘Con trai yêu của mẹ, khi nào con mới có thể điều tra rõ cái chết của ba con?’ Trong bức thư có câu hỏi như vậy.Park Min Chul nghe xong nội dung bức thư, nói với ý sâu xa: “Xem ra tiền bối đi trước cũng có chuyện nhỉ.”Raj nói: “Đúng vậy, hơn nữa vô cùng đặc sắc.”“Vậy mau nghe chuyện của hai người khác đi.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận