Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 51
“Cô Tĩnh Tĩnh, ở đây ạ.” Giang Bạch Diễm đội mũ lưỡi trai đưa tay ra mời vào.Giản Tĩnh đi tới nơi âm thanh phát ra, cô phát hiện ra vị trí mà cậu đặt cũng rất tốt, đó là một cây bút nằm ngang hình chữ ‘L’ ẩn sau chiếc bình phong màu xanh lục, hướng ra giữa của vườn hoa phía sau.Có rất nhiều mèo làm ổ ở trên sàn nhà, có con đang leo trèo trên khung còn có con nằm ngủ trên xích đu trông thật yên bình.“Tôi tới muộn rồi.” Giản Tĩnh đáp lại Giang Bạch Diễm, ánh mắt của cô nhìn về phía chuồng mèo ở bên cạnh cậu.Giang Bạch Diễm cười híp mắt: “Là do tôi tới sớm thôi. Bây giờ chúng ta cứ đưa Pudding đi tắm xong trước đã rồi quay lại đây.” Cậu mở cửa lồng ra rồi ôm một chú mèo màu cam từ trong một cách quen thuộc: “Cô Tĩnh Tĩnh có muốn ôm không? Pudding nhà chúng ta rất quấn người đó, không hề quấy rầy người khác đâu.”Trong lòng Giản Tĩnh cảm thấy rất vui vẻ, cô ôm lấy ngay. Quả nhiên chú mèo màu cam mập mạp không thèm nhúc nhích tí nào, thậm chí còn điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất trong vòng tay cô rồi tiếp tục nằm xuống.“Tôi không ngờ cậu lại nuôi mèo.” Cô xoa đầu con mèo và tận hưởng niềm hạnh phúc mèo nằm trong vòng tay cô.“Tôi được nhận vào làm việc ở quán cà phê này.” Cậu nói: “Cô giáo, cô muốn uống gì ạ? Affogato của quán cà phê này ngon lắm.”Giản Tĩnh bạo dạn nếm thử: “Cái này uống ngon lắm.”“Ừ.” Giang Bạch Diễm dùng điện thoại di động đặt món một cách thuần thục rồi cậu đặt điện thoại xuống và nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô Tĩnh Tĩnh đã sẵn lòng ra mặt, tôi thật sự rất vui.”Giản Tĩnh không khỏi mỉm cười. Cô thật sự không hề cảm thấy kỳ quái vì sao Giang Bạch Diễm có thể đạt được thành công như vậy. Cậu không chỉ nói ngọt mà còn biết quan sát sắc mặt và lời nói mà điều quan trọng hơn đó chính là có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu ở trong công việc.Ai cũng thích những người làm việc chăm chỉ vì bọn họ cho người ta cảm giác đáng tin cậy.“Không cần phải khách sáo đâu, cậu cũng giúp tôi rất nhiều mà.” Giản Tĩnh lấy một cuốn sách từ trong túi vải ra: “Cho cậu này, đây là cuốn sách nhập môn về mật mã. Thật ra những mật mã do tổ chương trình biên soạn không tránh khỏi các loại mật mã phổ biến như thế này. Chỉ cần cậu nắm vững được các quy tắc thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều còn đối với những mật mã đòi hỏi độ chính xác cao cần phải có máy tính mới có thể phá giải được.”Giang Bạch Diễm vội vàng nhận lấy rồi thề thốt: “Tôi nhất định sẽ đọc xong nó.”“Cậu đừng có cảm thấy áp lực quá, dù sao tiết mục cũng chỉ là tiết mục mà thôi.” Giản Tĩnh nói: “Cứ chơi vui là được.”Giang Bạch Diễn đeo kính có độ cận nhẹ, cậu lật xem qua phần mục lục xong rồi nói: “Tôi biết rồi, có lẽ khán giả cũng không quá trông mong vào việc tôi có thể giải mã nhưng lần nào cũng là do người khác giải ra nên tôi cũng muốn làm được gì đó dù chỉ một chút.”Nhất thời ánh mắt của Giản Tĩnh trở nên dịu dàng hơn.“Mật mã có thể được chia thành nhiều loại gồm con số, chữ cái, hình vẽ và âm thanh.” Cô tóm tắt lại: “Trong lúc đó con số và chữ cái có thể chuyển đổi cho nhau được, chìa khóa thường là bảng chữ cái, bàn phím và mã Morse.”“Cô giáo, chị từ từ đã để tôi ghi lại.” Giang Bạch diễm lật cuốn sổ ra rồi cúi đầu ghi chép.Cô nói chậm lại: “Nếu như cậu không có manh mối thì cậu cần phải thoát ly khỏi các khái niệm về con số, chữ cái và cần phải tự mình xem xét tới các hình vẽ ví dụ như các cử chỉ, phân vùng, phương hướng hoặc là những thứ khác. Đôi khi các hình vẽ có thể là hình tam giác, đôi khi đại diện cho ba góc hoặc là hình vuông.”“Ừm.” Cậu gật đầu như giã tỏi.Giản Tĩnh tiếp tục nói cho cậu về cách đoán chữ cùng với mã hóa theo phiên âm khiến cho cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Nửa tiếng sau, bài học riêng đã kết thúc.Chủ yếu là do Giang Bạch Diễm quá nghiêm túc khiến cho Giản Tĩnh vô tình nói nhiều hơn. May mà cô còn dừng lại kịp thời, nếu không thì buổi trà chiều nay coi như thành một lớp dạy thêm mất.“Tôi cảm thấy một ly cà phê không đủ để trả tiền học phí.” Giang Bạch Diễm nói: “Tôi phải mời cô giáo thêm một bữa ăn lớn mới được.”Giản Tĩnh bật cười: “Không cần phóng đại tới mức đó đâu.”“Đây là thành ý của tôi nên cô giáo không cần ngại đâu.” Không đợi cô lấy cớ, bỗng nhiên Giang Bạch Diễm thay đổi sắc mặt: “Thật ra còn có một chuyện tôi muốn mời cô giáo chỉ bảo một chút, không biết có được không.”Không có một ai có thể từ chối sự xin giúp đỡ của thiếu niên đẹp trai cả, ngay cả Giản Tĩnh cũng thế.Cô gãi cằm của Pudding: “Cậu muốn hỏi cái gì?”“Quá trình tuyển chọn của ‘Bác sĩ ác quỷ’ đã bắt đầu rồi, cô giáo có biết không?” Cậu đi thẳng vào vấn đề.“Tôi có nghe nói.” Giản Tĩnh không hề ngốc, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu muốn diễn sao?”“Ừm, thế nhưng không phải là tôi muốn nhờ cô giáo giới thiệu.” Giang Bạch Diễm cười xấu hổ, cậu vội nói thẳng: “Tôi đã nói qua với đạo diễn Hoàng rồi nhưng ông ấy nói rằng tôi không thích hợp vai diễn này vì hình tượng ác quỷ và trò chơi trốn tìm đã bị trùng lặp.”Sau khi ngẫm lại, Giản Tĩnh vuốt cằm: “Quả thật có một chút.”Tuổi tác của ác quỷ bao nhiêu không quan trọng mà điểm quan trọng của vai diễn này ở chỗ vừa chính vừa tà, rất khó phân biệt được trắng đen và điều này có hơi lặp lại với nam chính của trò chơi trốn tìm mà đây chưa chắc đã là chuyện tốt đối với bộ phim và cả Giang Bạch Diễn.Giang Bạch Diễn nói: “Cho nên sau đó tôi đã lựa chọn vai phụ và đạo diễn Hoàng đã nói rằng có thể sẽ cân nhắc chuyện đó. Tuy nhiên người đại diện của tôi lại cảm thấy đất diễn quá ít nên đã không đồng ý.”Vai phụ mà cậu ta nói chính là một hung thủ trong vụ án nào đó với vẻ bề ngoài ăn mặc bảnh bao nhưng thực chất lại đi giết người và đây chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong phần đầu tiên.Thiết lập nhân vật khá ổn nhưng vấn đề là ở chỗ phân cảnh diễn quá ít.“Vai diễn này…” Giản Tĩnh nói trước một câu: “Khả năng khai thác khá hạn chế.”Giang Bạch Diễn nghe rất nghiêm túc: “Bởi vì anh ta đơn giản chỉ là kẻ cặn bã sao?”“Đúng thế.” Giản Tĩnh do dự mãi, cuối cùng cô tiết lộ trước: “Đạo diễn Hoàng có từng nói với cậu rằng ở phần hai sẽ có vai diễn mới chưa?”Đột nhiên ánh mắt của Giang Bạch Diễm phát sáng.Giản Tĩnh cầm lấy điện thoại rồi gửi chương đầu tiên cho cậu: “Cậu có thể nhìn trước xem có cảm thấy hứng thú không. Đạo diễn Hoàng nói rằng chỉ cần phần đầu tiên không quá kém thì phần thứ hai chắc chắn sẽ được bấm máy.”Giang Bạch Diễn cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại nhỏ: “Cô giáo Tĩnh Tĩnh, để tôi xem qua một chút trước đã.”“Cậu cứ xem từ từ.” Giãn Tĩnh tiếp tục uống ly cà phê, cô đút gói snack gà đã mua cho Pudding ăn đang được cô ôm ở trong vòng tay.Ngay lập tức, Pudding từ một chú mèo đực theo kiểu Phật hệ chuyển sang chủ sở hữu hoa. Nó vươn móng vuốt của mình ra một cách bá đạo rồi liếm láp thịt gà ở trong tay cô.Giản Tĩnh tiêu tiền mua sự yêu thích và cống hiến hết mình cho ngành công nghiệp mèo. Cô sờ sờ bàn chân nho nhỏ, gãi bụng rồi sờ đuôi trông rất vui vẻ.Tốc độ đọc của Giang Bạch Diễn rất nhanh, khoảng mười lăm phút là cậu cũng đã đọc xong cốt truyện rồi.“Vai diễn mà cô giáo Tĩnh Tĩnh nói tới chính là thợ săn sao?” Cậu tháo kính mắt xuống, gãi đầu hỏi: “Dường như anh ta có rất nhiều câu chuyện.”‘Thợ săn ác quỷ’ chỉ lộ một mặt trong vụ án giết người trong căn phòng bí mật ở mật thất, thân phận thật sự của anh ta chính là người sai vặt đã làm chứng cho một nghi phạm. Sự xuất hiện của anh ta trên sân khấu khiến cho người ta có ấn tượng rằng anh ta là một thanh niên chính trực và rạng rỡ như ánh mặt trời, tuy nhiên khung cảnh trao đổi ánh mắt với ác quỷ lại ám chỉ rằng hai bên đang có mâu thuẫn.Quả nhiên đợi đến khi vụ án chấm dứt, tên thợ săn tới bệnh viện lấy thuốc cho ai đó nhưng không ngờ lại đụng phải ác quỷ.Ác quỷ nói: “Xin chào, thợ săn.”Câu chuyện đầu tiên đã chấm dứt.Giản Tĩnh nói: “Tổ tiên của thợ săn đã thả ác quỷ ra nên cả dòng họ đã bị nguyền rủa. Chỉ có giết chết ác quỷ thì anh ta mới có thể thoát khỏi lời nguyền rủa và trở về với cuộc sống bình thường.”Giang Bạch Diễm tò mò: “Lời nguyền rủa gì vậy?”“Vào một thời điểm đặc biệt, thợ săn sẽ mất đi lý trí và sẽ biến thành một con quái vật.” Cô nói.Thợ săn là một người thanh niên rất nổi bật, chính trực dũng cảm, thiện lương và ủng hộ chính nghĩa. Anh ta đi mua thuốc cho một người già sống một mình mà không hề thu phí chạy vặt, giúp khách đi tìm mèo bị lạc ở bên ngoài và còn đưa cả người bệnh tới bệnh viện nữa.Thế nhưng sau lưng một người chính nghĩa và tốt đẹp như vậy lại là một lời nguyền rủa đáng sợ.Trong một số điều kiện nhất định, anh ta rất dễ mất đi sự tỉnh táo của con người rồi trở nên khát máu, giết người và hoàn toàn trở thành một con quái vật. Chính vì điều này mà ba anh ta đã giết chết mẹ anh ta, còn anh ta… Có lẽ vào một ngày nào đó cũng sẽ giết chết chính người mà mình yêu nhất.Anh ta căm hận ác quỷ cho nên anh ta không thể không giết chết ác quỷ được.Anh ta cũng căm hận chính bản thân mình vì con quái vật trong lòng không ngừng cắn nuốt đi lý trí của anh ta.Ác quỷ tự do ra khỏi thế giới nhưng lại không hiểu thiện ác.Còn thợ săn lại giãy dụa trong thế giới này nhưng lại khó có thể siêu thoát được.Đây chính là một vai diễn đặc sắc không kém gì ác quỷ.Giang Bạch Diễm nói: “Cô giáo, chị cảm thấy liệu tôi có thích hợp không?”Giản Tĩnh gật đầu.Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi hiểu rồi, cám ơn cô Tĩnh Tĩnh. Thật sự tôi không biết nên làm sao để cảm ơn chị.”Giản Tĩnh: “…Không cần gọi tôi là cô giáo đâu.”“Vì sao?” Giang Bạch Diễn mở to mắt, trông biểu cảm của cậu rất đáng yêu.Cô cười: “Cậu gọi tôi một tiếng cô giáo khiến cho tôi còn tưởng mình đi dạy dễ lắm.”“Như vậy mới nói cô Tĩnh Tĩnh thật sự rất giống giáo viên.” Giang Bạch Diễm nói.Giản Tĩnh giật mình hỏi: “Giống lắm sao?”Giang Bạch Diễm vội vã gật đầu.Giản Tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm: “Nếu như tôi không phải là nhà văn thì có lẽ tôi đã làm giáo viên rồi.”Giang Bạch Diễm nói: “Chắc chắn một người kiên nhẫn và dịu dàng như chị sẽ là một giáo viên rất tốt.”Giản Tĩnh bật cười. Kiên nhẫn và dịu dàng ư? Ờ, không hẳn.Giang Bạch Diễm cũng không biết cô đang cười gì nhưng cậu cũng gãi mặt và cười theo.Ráng mây dần trôi về phía tây.Tuần tới, Giản Tĩnh sẽ nhanh chóng viết tiếp chương hai của ‘Bác sĩ ác quỷ II’.Vụ án dựa trên tài liệu của ‘Khách sạn ma quái’, đột nhiên một bệnh nhân bên trong bệnh viện phát bệnh tâm thần tự nhận bản thân sẽ bị chôn ở dưới sàn của một khách sạn và hy vọng rằng có ai đó có thể giải cứu anh ta.Tất cả bác sĩ và y tá đều cho rằng anh ta bị bệnh tâm thần nhưng sau khi kiểm tra xong thì phát hiện ra người bệnh rất tỉnh táo và không có vấn đề gì cả. Khi những người khác bắt đầu nói về việc này, anh ta nói chuyện với vẻ hoảng sợ rằng anh ta là một người rất thích đi du lịch và anh ta đã từng đi vào một khách sạn cũ kỹ để tránh mưa.Chuyện này đã khơi dậy sự hứng thú của ác quỷ nên anh ta bắt đầu điều tra vụ án.Và thợ săn cũng như vậy.Giản Tĩnh không muốn bọn họ chạm mặt nhau quá sớm, hai người triển khai theo hai tuyến khác nhau nên người đọc có thể xâu chuỗi lại toàn bộ vụ án từ đầu tới cuối theo hai góc nhìn khác nhau và nó trông hoàn chỉnh hơn nhiều so với phần một chỉ tập trung về ác quỷ.Đồng thời, quan niệm giữa ác quỷ và thợ săn rất khác nhau nên đương nhiên là cách giải quyết cũng khác nhau một trời một vực.Chủ trương của thợ săn chính là pháp luật trừng trị nên điểm cần chú trọng nhiều nhất ở đây chính là thu thập bằng chứng nhưng ác quỷ lại không chú trọng tới điều đó, sức lực dồi dào của anh ta đều đặt ở trên việc truy bắt thủ phạm.Giản Tĩnh suy nghĩ mãi nên sắp đặt kết cục như thế nào. Cuối cùng vì quá căm ghét sự ác độc của Tề Thiên nên ác quỷ đã bắt được hung thủ rồi moi tim ra ăn luôn.Phần hai đã kết thúc.Cô gửi bản thảo cho Khang Mộ Thành.Khang Mộ Thành nhìn qua nhưng vẫn chưa cho ý kiến sửa đổi nào. Anh ấy để cho cô viết trước, sau đó sẽ điều chỉnh tổng thể sau khi cô viết hoàn thành xong xuôi.Giản Tĩnh nói: “Em còn chưa có linh cảm gì cho câu chuyện thứ ba.”Vụ án cướp tiệm vàng có vẻ khá phổ biến nhưng lại thiên về mạo hiểm nên cô vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên sử dụng nó hay không.“Không cần vội, em cứ viết từ từ.” Dường như Khang Mộ Thành đã có chuẩn bị từ trước: “Vừa hay bên anh đang có chuyện nên em có thể tự cho bản thân nghỉ ngơi hai ngày.”Giản Tĩnh đề phòng: “Chuyện gì?” Không phải là đi xem mặt đấy chứ.“Đi thăm tiền bối.”Đáp án đúng là bất ngờ.Sự việc là như thế này, chủ tịch Khang có một người bạn từng là họa sĩ và đã xuất bản một số bức tranh phong cảnh được nhiều người biết đến. Sau này, khi đã lớn tuổi, người đó không còn lang thang khắp nơi để ký họa sự vật như trước nữa mà đã đi tìm một nơi để định cư và mở một phòng làm việc.Không ngờ phòng làm việc được xây dựng quá đẹp và phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp đẽ nên đã nhận được không ít sự khen ngợi của bạn bè. Tất cả mọi người đều cảm thấy ở đây rất ổn nên muốn ở lại đây một khoảng thời gian, vì thế bọn họ đã cùng nhau góp vốn để xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng nho nhỏ. Nếu như rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ tới đây ở mấy ngày để thả lỏng tâm trạng.Cách đó không lâu, người họa sĩ đã thông báo cho chủ tịch đang chuẩn bị tổ chức một buổi triển lãm nhỏ, muốn mời những người bạn cũ tham gia và nhân tiện giới thiệu luôn một số người học trò của mình.Chủ tịch Khang không có thời gian rảnh nên sự việc rơi lên người Khang Mộ Thành.Khang Mộ Thành nghĩ rằng người ta đã dẫn theo hậu bối thì đương nhiên anh ấy cũng phải dẫn theo người nhà đi cùng.Giản Tĩnh chẳng thấy hứng thú tí nào: “Em có phải đi không ạ?”Trước đây, Khang Mộ Thành sẽ không ép buộc cô nhưng chuyện về Trình Gia Hữu trước đây khiến cho anh ấy hơi để ý tới, anh ấy nói dứt khoát: “ Trừ khi em có lý do không thể đi.”Giản Tĩnh không thể bịa ra được nên cô đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận