Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 33


“Mẹ, mẹ xem con và tỷ chọn lấy những vật này, chút tiền ấy của mẹ còn chưa đủ dùng.” Liên Mạn Nhi nói ra.
“Vậy, Mạn Nhi…” Trương thị trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Liên Mạn Nhi mới hỏi mọi người nghĩ muốn cái gì, nàng tự nhiên mà cho rằng, Liên Mạn Nhi chọn đồ vật, Liên Mạn Nhi chính mình sẽ trả tiền. Hiện tại Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng làm mẫu thân đấy, suy nghĩ một chút, cũng hiểu được phải có chút bạc cho hài tử.
“Nếu không, mẹ đổi hai khúc vải mua cho nội con, tiền còn lại, cho các con mua.” Trương thị nói.
“Không được, ” Liên Mạn Nhi hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết, “Mẹ tiền này mẹ không thể tiêu, lên giá cũng là tiền ở trên người chúng ta. Tùy tiện tìm người hỏi một chút, có đạo lý nào như vậy hay không, cháu gái bị bệnh mua thuốc, không cho tiền, con dâu phải đi bán cây trâm của chính mình, bà còn muốn phung phí, mua cái gì dưỡng vinh hoàn ăn.”
“Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút.” Trương thị vội vàng bảo Liên Mạn Nhi thấp giọng chút.
“Sợ cái gì, con lại không có làm chuyện gì sai.” Liên Mạn Nhi nói.”Mẹ, mẹ cũng biết Nội làm như vậy là không đúng phải không, vậy mẹ chỉ lo hiếu thuận chính mình, mà có nghĩ đến để cho người khác biết rõ Nội làm chuyện như vậy, sẽ nghị luận bà như thế nào.”
Liên Mạn Nhi rất nhanh cầm tiền trong tay, Trương thị nói như thế nào, nàng cũng sẽ không đem tiền ra.
“Mạn Nhi, trước khi ra ngoài, mẹ đã đáp ứng nội con rồi.” Trương thị bất đắc dĩ nói.
“Đã đáp ứng thì sao, khi đó Nội làm khó mẹ, vì mẹ phải đến trấn trên, tạm thời đáp ứng cũng không coi vào đâu. Bà không nói đạo lý, chúng ta cũng không cần coi trọng chữ tín.” Liên Mạn Nhi nói, “Vốn chính là chuyện không có đạo lý. Chuyện này, đem đi nơi nào nói, con cũng không sợ.”
“Mạn Nhi, con nói không sai. Nhưng mà, trong tay của mẹ còn dư lại mấy văn tiền này, nội con bà đã biết. Tiền này, nếu mẹ không tốn tại trên người bà, thì sẽ không được yên tĩnh.” Trương thị cuối cùng cũng nói thật.
Liên gia không có ở riêng, nàng và Liên Thủ Tín dù cho kiếm được một đồng tiền, cũng phải giao cho Chu thị. Nhưng đồ cưới của nàng, Chu thị lại không thể động vào. Đây là quy củ ở nông thôn ngầm ước định mà thành, nếu ai làm trái, sẽ bị lên án.
Chu thị đương nhiên sẽ không trực tiếp đòi đồ cưới của đám con dâu bọn họ, nhưng từng con dâu sau khi vào cửa, toàn bộ những vật dụng hàng ngày, Chu thị chưa bao giờ chịu cho, cũng sẽ không cho tiền để các nàng đi mua. Đám con dâu bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể lấy tiền mang theo từ nhà mẹ đẻ ra. Sau đó, ví dụ như con dâu trong phòng cần tiền gấp, Chu thị sẽ nói không có tiền, hoặc là ám chỉ bọn họ phải hiếu kính, đủ loại như thế, chính là thay đổi phương pháp từ trong tay con dâu lấy tiền ra ngoài.
Những năm gần đây, đồ trang sức của Trương thị từ nhà mẹ đẻ mang đến đều xài sạch sẽ, mặt khác mấy người trong phòng, Cổ thị bởi vì ở trấn trên, lại giỏi xu nịnh Chu thị, Chu thị thấy nàng là nương tử tú tài, nên ít chiếm được chỗ một chút, Hà thị bên kia, Chu thị cũng không có chiếm được chỗ tốt gì, còn Triệu thị thì đã bị lấy hết còn sớm hơn Trương thị.
Hiện tại Chu thị biết rõ trong tay nàng đem bán cây trâm còn lại mấy văn tiền, không đem những đồng tiền này vơ vét xong, Chu thị chắc sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, Chu thị sẽ không trực tiếp nói chuyện này, dù sao chuyện này cũng không có đạo lý, nhưng Chu thị khẳng định không có sắc mặt tốt, lại bới móc chuyện khác.
“Tài đi người yên vui.” Trương thị tự giễu mà nói. Cây trâm này, nếu như không phải là vì tiểu nữ nhi, nàng còn thật luyến tiếc.
“Mẹ, mẹ quen nhường nhịn như vậy, cũng không có lợi ích gì.” Liên Mạn Nhi nói. Ở kiếp trước nàng cũng đã được nghe nói một ít chuyện giữa các nàng dâu, mẹ chồng trăm phương ngàn kế vơ vét tiền tài của con dâu như vậy cũng không hiếm thấy.
“Không vì cái gì khác, chính là vì hai chữ thái bình, bằng không thì Nội concả ngày âm trầm, một nhà chúng ta cũng không thể sống yên được.” Trương thị nói.
“Mẹ, cho dù mẹ mua những vật này cho bà, cũng không yên vui được quá hai ngày.” Liên Mạn Nhi nói, thỏa hiệp nhượng bộ như vậy, giống như là uống rượu độc giải khát, không chỉ không thể giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ càng làm cho Chu thị mạnh bạo thêm.
“Mạn Nhi, mẹ có chỗ khó xử, nhà chúng ta một mực chính là như vậy đấy.” Trương thị nói.
Trong một gia đình, phàm là trở thành thói quen, mọi người sẽ vô ý thức tuân thủ theo, mà căn bản là đã quên đi lo lắng, thói quen này phải chăng hợp lý. Có rất nhiều tình huống, người trong cuộc cũng không biết là như thế nào, nhưng trong mắt người ngoài cuộc, chuyện rất có thể là không thể tưởng tượng, không thể chịu đựng được.
Trương thị ngay tại trong cuộc, nếu như không có người đánh thức nàng, nàng sẽ luôn tiếp tục như vậy.
Nhà, cũng không phải địa phương có thể phân rõ phải trái toàn bộ. Đối với Trương thị, cách làm quá mức mạnh mẽ, có lẽ vẫn không thể hoàn toàn kéo lôi nàng. Thân phận Liên Mạn Nhi, làm cho nàng có thể sử dụng một loại vũ khí khác.
Liên Mạn Nhi cố gắng hồi tưởng tất cả ủy khuất của kiếp trước kiếp này, nước mắt bắt đầu xoạch xoạch rơi.
“Mạn Nhi, sao con lại khóc, đừng khóc ah, có việc gì thì cùng mẹ hảo hảo thương lượng.” Trương thị lập tức luống cuống.
“Nhị tỷ, đừng khóc.” Tiểu Thất trông thấy Liên Mạn Nhi khóc, vội vàng bu lại.
Liên Mạn Nhi kéo tiểu Thất, “Tiểu Thất, chúng ta thật đáng thương, ô ô ô…”
Tiểu Thất tuổi còn nhỏ, cảm xúc rất nhanh đã bị Liên Mạn Nhi lây nhiễm, cũng bắt đầu xoạch xoạch rơi nước mắt.
Lòng Trương thị đã bị khóc làm mềm nhũn. Mạn Nhi nói rất đúng ah, cũng bởi vì nàng quá mức mềm yếu, quá muốn nịnh nọt Chu thị rồi, nên luôn luôn ủy khuất con của mình. Nàng thật không xứng làm mẹ a.
“Nhị tỷ, đừng khóc, bằng không sẽ bị bệnh.” Tiểu Thất thút tha thút thít nói.
Tiểu Thất giỏi. Liên Mạn Nhi nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của tiểu Thất, cũng thút tha thút thít nói, “Ta tiền kiếm được đều lấy ra, cho Nội và lão cô mua đồ, thời gian này thật tốt rồi… , tiểu Thất, miệng vết thương trên đầu của tỷ đau…”
“Mạn Nhi, Mạn Nhi, thế nào lại đau đầu rồi hả?” Trương thị sốt ruột mà giữ chặt Liên Mạn Nhi muốn xem vết thương trên đầu nàng.
Liên Mạn Nhi lách mình né tránh, cùng tiểu Thất ôm đầu khóc một đoàn.
Trương thị rốt cục dậm chân.
“Vậy mấy khúc vải này, không mua. Tiền này tất cả cũng là cho Mạn Nhi cùng tiểu Thất dùng.” Trương thị không nghĩ nhiều nữa, trở về bị mắng thì bị mắng a.
Liên Mạn Nhi lúc này mới chậm rãi ngừng khóc. Nước mắt của nàng, còn có vết thương trên đầu nàng, quả nhiên là vũ khí cuối cùng, về sau còn phải tiếp tục lợi dụng thêm nữa.
Đem mấy khúc vải Trương thị chọn đều trả lại, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi chọn khúc vải tốt hỏi chưởng quầy bao nhiêu tiền.
“… Tổng cộng là hai trăm mười ba văn tiền, chỉ lấy cháu hai trăm mười văn thôi.” Chưởng quầy nói.
“Chúng ta mua nhiều lắm, ” Liên Chi Nhi vừa muốn đem khúc vải đỏ thẫm nàng chọn định làm khăn tay trả lại, bị Liên Mạn Nhi ngăn lại.”Nhiều cái gì, ta còn sợ không đủ dùng kia.” Về sau nàng phải mua nhiều vài thước vải trắng mịn, định làm thêm mấy bộ tiểu y giữ lại tắm rửa.
“Chưởng quầy chúng ta mua nhiều như vậy, có phải nên giảm giá chút tiền a…” Liên Mạn Nhi lau khô nước mắt, tinh thần vô cùng phấn chấn theo sát chưởng quỹ trả giá, cuối cùng đem giá cả giảm còn hai trăm văn tiền.
Liên Mạn Nhi thống khoái mà trả tiền, vốn nàng không có ý định dùng bạc kia của Trương thị, về sau nghĩ nghĩ, lại để cho Trương thị tài đi người yên vui, cũng tránh khỏi tâm tư nàng lại hoạt động, còn muốn đi lấy lòng Chu thị.
Bạc Chu thị đếm rồi, là một tiền hai phần, Liên Mạn Nhi lại thêm tám mươi văn tiền, trả hết cho chưởng quầy.
Trương thị trông thấy Liên Mạn Nhi như vậy, có chút dở khóc dở cười, nói một câu: “Chúng ta về sau muốn Mạn Nhi làm đương gia a.”
“Nhị tỷ làm chủ gia đình rất tốt.” Liên Chi Nhi và Ngũ Lang còn không nói gì, tiểu Thất cướp lời nói.
Liên Mạn Nhi không nói chuyện, trong lòng lại cho rằng đây là một chủ ý rất tốt.
Từ cửa hàng tơ lụa đi ra, người một nhà lại đi đến tiệm tạp hóa bên cạnh, mua một bộ kim may, lại mua thật nhiều chỉ màu đặc biệt, tổng cộng bỏ ra 30 văn tiền. Sau đó, lại cùng nhau đi đến tiệm bánh bao Trần Ký, mấy người Liên Mạn Nhi vẫn như trước một người hai cái bánh bao nhân thịt, một tô súp mì, Trương thị thì ba cái bánh bao nhân thịt, cũng là một tô súp mì, lại gọi một chén thịt muối, một dĩa rau ngâm. Đợi các nàng ăn xong, lại mua thêm bốn cái bánh bao nhân thịt, một khối thịt muối, để cho tiểu nhị trong tiệm dùng giấy dầu bọc lại, mang về cho Liên Thủ Tín ăn.
Liên Mạn Nhi đếm 60 văn tiền cho tiểu nhị, người một nhà từ Trần Ký đi ra, lúc này mới hướng tiệm thợ rèn đi tới.
Tiệm thợ rèn ở phía tây Thanh Dương trấn, thời điểm mấy người Liên Mạn Nhi đi tới, Liên Thủ Tín đang ngồi xổm trong tiệm nhìn xem Phùng thợ rèn làm việc. Lưỡi hái cũng đã sửa xong, còn có hai cây d.a.o đã sửa xong.
“Cha, đói bụng chưa, ăn bánh bao a.” Liên Mạn Nhi đem bánh bao đưa cho Liên Thủ Tín.
“Cha, ở đây còn có thịt.” Tiểu Thất đem giấy dầu bao thịt giơ lên trước mặt Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín ở trong lò rèn, nóng mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy nhi tử khuê nữ hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, phảng phất như có luồn gió thổi mát, từ trong ra ngoài đều thư sướng.
“Đại huynh đệ, ngươi ăn cơm trước đi, tay nghề của ta ngươi vẫn chưa yên tâm sao, khẳng định sẽ sửa thỏa đáng cho ngươi.” Phùng thợ rèn nói.
Đối diện tiệm thợ rèn, vừa vặn có một quán trà, một đồng tiền một bình trà lớn, còn có thể thêm nước. cả nhà đi đến quán trà, gọi một bình trà, ngồi xuống một cái bàn.
“… Có tiền như vậy, cũng chống cự không nổi Diêm Vương gọi. Tiểu công tử nhà hắn c.h.ế.t hai ngày, thê tử mới cưới vào cửa cũng treo cổ, vừa vặn đặt trong một quan tài, đợi làm xong nguyên bộ cúng bái hành lễ, phải chôn trong phần mộ tổ tiên. Ngươi không phát hiện, tang sự xử lý thể diện cực kỳ, tiệc cơ động…”
Bàn bên cạnh, hai thương nhân vân du bốn phương đang nói chuyện sôi nổi.
“Không phải đã sớm truyền ra, Tôn tiểu công tử sống không quá một tháng sao, lại thật sự có người chịu đem khuê nữ gả đi?”
“Như thế nào không chịu, chính là cách đây mười dặm đấy, tam khuê nữ nhà Lưu Lại Phúc Lưu gia trang, năm nay hơn mười tuổi. Tôn gia cho ba trăm lượng bạc.”
“Chuyện này như vậy cũng thôi, chỉ tội nghiệp cho tiểu khuê nữ, cho dù không tìm chết, nhỏ như vậy đã phải thủ tiết, cũng đáng thương.”
“Lão huynh ngươi ngây thơ thật. Tôn gia muốn nàng, cũng không phải vì cái gì, tại sao muốn nàng thủ tiết?”
“Cái này… Lời này là có ý gì?”
“Ngươi còn không biết, việc này chính là Dương Thành Phong ở giữa giật dây, Tôn gia biết rõ tiểu nhi tử không sống được, muốn tìm cho hắn một thê tử, chính là muốn nàng tuẫn phu _ (chết theo chồng) _ đấy, muốn tiểu nhi tử ở dưới đó có bạn. Dùng nhiều mấy lượng bạc, so với sau khi c.h.ế.t kết âm thân thể diện hơn”
“Vậy, vậy thê tử không phải chính mình chết, việc này Lưu gia cũng biết?”
“Thế nào không biết, dù sao một mạng người, người trong nhà nàng phải nguyện ý, về sau mới không có ảnh hưởng, nghe nói vẫn là thê tử Lưu Lai Phúc đi, tự mình giúp một tay… . Tôn gia người ta là bỏ ra giá tiền rất lớn đấy… . Dương Thành Phong theo muội phu hắn trở về để gấp làm chuyện này, khi đó chưa có biết Lưu gia. Ta còn nghe nói, vốn có một nhà khác nguyện ý đấy, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, đã không được, nên chuyện tốt này mới rơi xuống Lưu gia…”
Hai thương nhân vân du bốn phương nói đến chỗ bí ẩn, thoáng giảm thấp âm thanh xuống, nhưng một bàn Liên Mạn Nhi vẫn nghe thấy.
Liên Thủ Tín cắn bánh bao, sắc mặt tím tái, tay Trương thị đặt ở trên mặt bàn cũng run lên.
Liên Mạn Nhi rất nhanh nắm chặt đấm, nghiêng đầu đi.
“Các ngươi nói, chính là Tôn gia ở huyện Thanh Phong?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận