Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại

Chương 712



Liên Thủ Nghĩa hạ quyết tâm không để Liên lão gia tử cưới vợ cho Liên Thủ Nhân nhưng ngược lại Liên lão gia tử cũng hạ quyết tâm phải cưới vợ cho con trai trưởng bằng được mới thôi.
“Lão Nhị, mày nói đại ca mày là hạng người gì? Làm người, ai mà không có lúc phạm sai lầm. Sai lầm của đại ca mày là không nên ra làm quan.” Liên lão gia tử cao giọng nói, ngay sau đó ông liền chuyển hướng sang nói chuyện với các hương thân đang ngồi trong nhà: “Chúng ta là người nhà nông, làm sao thực sự có tâm nhãn. Trên quan trường, chúng ta không thể dễ dàng chi phối điều khiển mọi chuyện được. Chuyện thị phi trắng đen đều do người ta định đoạt! Chúng ta dù bị oan uổng thì có thể làm được gì.”
“Đứa nhỏ Thủ Nhân này lỗ tai mềm, lại sai lầm gặp phải con vợ trước, một ả đàn bà tang môn tinh (người xui xẻo). Thủ Nhân, đứa nhỏ này các người cũng đã thấy nó lớn lên thế nào rồi đấy. Nó là người đàng hoàng, từ nhỏ đến lớn chưa hề tranh cãi với già trẻ lớn bé, bất kể người nào trong thôn.”
“… Đọc sách, thi đậu tú tài, hôm nay cũng coi như đã lớn tuổi. Chúng ta có ruộng vườn, dù nó không cần trồng trọt thì nuôi sống vợ con cũng không thành vấn đề… Liên gia ta có nề nếp, sẽ không đánh mắng nàng dâu. Người nào đi theo nó khẳng định không phải chịu tội, hay bị khinh bỉ, ức hiếp…”
Liên lão gia tử liên tiếp nói rất nhiều điểm tốt của Liên Thủ Nhân, đương nhiên là ông muốn mượn thời cơ bây giờ có nhiều người tô điểm cho Liên Thủ Nhân, tiêu trừ đi những lời vừa rồi Liên Thủ Nghĩa nói, làm cho Liên Thủ Nhân có thể dễ dàng cưới được một người vợ tốt.
“Cha a, dù cha có khoa trương nói đến hoa nở, nói hết một ngày thì thanh danh của đại ca cũng không thể vãn hồi được đâu.” Liên Thủ Nghĩa liền nói.
“Mày câm miệng cho ta!” Liên lão gia tử cả giận nói: “Ta nói cho mày biết, mày là cái loại dầu muối đều không vào, biết có bản thân mày thôi, chỉ nhìn thấy hạt mè trước mắt. Cái loại không có tiền đồ. Bây giờ cái nhà này ta vẫn là chủ, ta nói cho đại ca mày lấy vợ thì phải lấy vợ cho đại ca mày!”
Liên lão gia tử cũng đã quyết tâm, nếu nói không thông, vậy thì dùng thân phận áp chế. Liên lão gia tử lấy ra uy nghiêm của người đứng đầu gia đình, ông muốn trước mặt mọi người nhanh chóng định xong chuyện này. Như vậy cũng tốt, sớm thu xếp xong chuyện lựa chọn vợ cho Liên Thủ Nhân.
“Cha, cha coi chúng con là gì? Chúng con được nhặt dưới mương dưới rãnh về sao, chỉ một mình hắn là ruột thịt của cha hả?” Liên Thủ Nghĩa nhảy dựng lên nói: “Cha quên rồi sao, hắn vừa lên làm quan đã nghĩ muốn đá văng chúng ta ra, hắn cũng muốn đá văng cả cha ra đó! Hắn làm sao bán Tú Nhi đi? Hắn làm sao bày mưu để tiểu quả phụ sờ soạng cha, khi đó cha không ngẩng nổi đầu, thiếu chút nữa đã tự thắt cổ rồi! Tú Nhi bây giờ phải thủ hoạt quả (sống cô quạnh một mình thờ chồng chết), không phải đều do hắn làm hại?!”
Nói xong lời cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa liên tiếp nhìn về phía Chu thị mấy lượt, mong chờ gợi lên được phẫn hận của Chu thị với Liên Thủ Nhân, sau đó gia nhập vào phe cánh của ông ta.
“Đồ chó ăn mất lương tâm…“ Chu thị vuốt vuốt mặt, khóc ròng nói: “Đồ c.h.ế.t mất lương tâm, chỉ biết thọc d.a.o vào lòng ta…”
Chu thị khóc mắng hàm hồ như vậy, làm cho người ta không biết được bà đang mắng người nào.
“Ông nội, ông rủ lòng thương xót cháu với. Cháu không muốn giống như nhị ca.” Đột nhiên Tứ Lang phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Liên lão gia tử. “Cháu là cháu trai ruột của ông mà. Van cầu ông. Ông nội, ông xem mấy năm nay cháu chịu khổ không ít rồi, ông khai ân đi.”
“… Không xem bọn ta là người mà. Làm trễ nải Nhị Lang nhà chúng ta, bán đi Tam Lang nhà ta, bây giờ lại muốn làm trễ nải Tứ Lang. Ông trời ơi, thiên lý ở đâu… ” Hà thị nghiêng ngã vật vã dưới đất, há to mồm gào khóc.
Cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ co đầu rụt cổ đứng trong góc nhỏ, cúi thấp đầu làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Trong phòng thoáng cái hỗn loạn, Liên lão gia tử vừa vội vừa tức, vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy huyết áp tăng lên, hai lỗ tai ông ông, trước mắt biến thành màu đen.
“A…” trong cổ họng Liên lão gia tử ùng ục một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.
“A má ơi… lão gia tử ngất rồi!” có người hô một tiếng.
Mọi người ngồi vòng quanh trong nhà Liên Mạn Nhi. Liên Thủ Tín đã nói rất rõ, lúc này ông không thể, cũng không muốn đi đến nhà cũ.
“Phiền quá đi. Ta ngại phiền toái khó coi.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín nói lời này cũng không sai. Đã là một thúc bá trưởng bối ở nhà cũ, trước sau cưới qua hai đời vợ, lại nạp thêm một tiểu thiếp, làm tham quan, ngồi qua lao tù, lại còn tranh đoạt cùng thế hệ con cháu xem ai lấy vợ. Chuyện này nhỏ to thương lượng trong nhà đã không hay, giờ lại còn đánh nhau huyên náo bà con làng xóm ai cũng biết, quá mất mặt khó coi.
Chuyện này căn bản không liên quan tới chuyện có hiếu thuận với Liên lão gia tử và Chu thị hay không. Liên lão gia tử bất công thiên vị, Liên Thủ Nghĩa không chịu nhượng bộ, Liên Thủ Tín đi qua đó biết làm thế nào cho phải, càng thêm xấu hổ với hàng xóm láng giềng, có khi còn tự rước lấy phiền toái vào người.
Không phải Liên Thủ Tín là người ngại phiền toái, thấy phiền phức thì tránh né đi đường vòng. Mấu chốt là loại phiền phức này làm cho lòng người phát lạnh!
Liên Thủ Tín không qua nhà cũ, Liên Thủ Lễ cũng không muốn đi.
Người của hai nhà cứ như vậy yên lặng không nói gì.
Nói như vậy cũng không đúng, chỉ có Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ không nói gì, những người khác tụm lại một chỗ nhỏ giọng nghị luận.
“Mọi người đoán xem cuối cùng sẽ có kết quả thế nào?” Liên Mạn Nhi bàn luận với Liên Diệp Nhi: “Diệp Nhi, muội đoán thử coi, ai sẽ cưới được vợ?”
“Muội đoán không ra.” Liên Diệp Nhi suy nghĩ một chút, chỉ lắc đầu nói: “Ông nội quyết tâm nghiêng về phía con trai trưởng, Nhị bá chắc chắn cũng không bằng lòng chịu thiệt. Nhị bá không giống hai nhà chúng ta, chuyện gì ông ta cũng không sợ mất mặt, cái gì cũng dám nói a.”
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, nàng cũng không cách nào đoán được kết quả, chỉ có thể nói song phương thế lực ngang nhau, cuối cùng ai thắng ai thua…
“Tỷ thấy, chuyện này phải xem ông nội…” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Nghĩa vô lại, bất cần đời, hơn nữa trong chuyện này ông ta chiếm lý. Nhưng Liên Mạn Nhi tinh tế suy nghĩ qua một lần vẫn cảm thấy Liên lão gia tử còn hơn Liên Thủ Nghĩa một bậc. Bất luận là bối phận, tài hùng biện hay phương diện mưu trí, Liên Thủ Nghĩa đều không bằng Liên lão gia tử.
“Còn phải xem ông nội có chịu nhường hay không.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nói tiếp.
Liên lão gia tử có chịu tháo bỏ tấm màn che trước mặt xuống, nói rõ lập trường của ông là hướng về phía Liên Thủ Nhân, cường ngạnh định đoạt mọi chuyện?
Không lâu sau Liên Mạn Nhi đã biết rồi, bởi vì có người vội vàng hấp tấp chạy đến tìm Liên Thủ Tín, nói Liên lão gia tử ngất xỉu.
“Đã mời lang trung chưa?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Các người thu xếp mời đi.” Người tới đưa tin liền nói. Nếu như mời lang trung tới mà Liên Thủ Tín không qua đó, ai trả phí tổn này chứ. Ai cũng biết chi phí ăn mặc của Liên lão gia tử và Chu thị, nhất là chuyện thỉnh lang trung xem bệnh, tiền thuốc men, từ trước đến nay đều do Liên Thủ Tín trả.
Lại nói, Liên lão gia tử ngất xỉu, dù thế nào Liên Thủ Tín cũng phải đi qua xem một chút .
Liên Thủ Tín âm thầm thở dài.
Liên Mạn Nhi biết chuyện liền vội vàng phân phó người mang nước trà, bưng trái cây, điểm tâm lên chiêu đãi người đến đưa tin. Lại gọi quản sự Hàn Trung lên cẩn thận dặn dò một phen, bảo ông ta đi theo Liên Thủ Tín đến nhà cũ.
Liên Thủ Tín lôi kéo Liên Thủ Lễ, người đưa tin cùng nhau đi qua nhà cũ. Quản sự Hàn Trung mang người đi theo hầu hạ, một hồi hốt thuốc, trả tiền đều phải do bọn họ lo.
Đến nhà cũ, quản sự Hàn Trung chiếu theo lời Liên Mạn Nhi dặn dò, trước lựa lời khuyên người xem náo nhiệt tản đi.
Chờ Liên Thủ Tín vào phòng, Lý lang trung đã được mời tới, Liên lão gia tử cũng đã tỉnh.
“… Tức giận công tâm.” Lúc Liên Thủ Tín hỏi bệnh tình Liên lão gia tử, Lý lang trung liền nói: “Ta cũng đã nói không phải lần một lần hai, lão gia tử lớn tuổi rồi, ông cần được thoải mái, thả lỏng tinh thần. Cho dù có chuyện gì cũng phải được chăm sóc sức khỏe thật tốt. Người nhà nông có cái phúc khí này cũng không nhiều, lão gia tử phải yêu quý thân thể, luyến tiếc phúc phần a.” Lý lang trung nói. Lui tới Liên gia vài lần, đối với sự tình Liên gia ông hiểu rõ hơn một chút so với những người khác trong thôn.
“Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Liên lão gia tử tựa vào gối đầu, thở dài nói: “Cũng là vì con cái, chưa tới ngày tắt thở thì tâm ý này không buông bỏ được.”
“Ta biết Lão Tứ rất tốt với ta, ta có nhi tử hiếu thuận thế này đã thấy mãn nguyện rồi.” Liên lão gia tử lại nói.
Lý lang trung cũng không nói thêm lời nào, chỉ để lại phương thuốc rồi đi.
Đối với nhi tử hiếu thuận có thấy vừa lòng hay không, người khác không cách nào biết được. Nhưng trong lòng Liên lão gia tử yêu thương, đau lòng hơn chính là con trai trưởng, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.
“Cha, con đã cho người đi hốt thuốc rồi, chút nữa sẽ sai người nấu cho cha uống.” Tiễn Lý lang trung đi, Liên Thủ Tín quay sang nói với Liên lão gia tử.
So với nửa năm trước, Liên lão gia tử gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không bằng trước kia. Ông nửa nằm nửa ngồi dựa vào gối tựa, vừa nhìn qua liền nhận thấy sự sa sút .
Liên Thủ Tín chua xót trong lòng, đồng thời cũng có chút bất mãn. Tại sao Liên lão gia tử không thể giống như Lý lang trung nói, yên tĩnh một chút để hắn chăm sóc ông lúc tuổi già. Không phải đã sớm nói muốn buông bỏ rồi sao?
Muốn buông bỏ, chẳng lẽ ông nghĩ buông tha không vọng tưởng Liên Thủ Nhân có thể làm quan nữa sao? Hay buông tha không vọng tưởng để cả gia đình cung cấp nuôi dưỡng Liên Thủ Nhân cẩm y ngọc thực? Nhưng ông luôn một lòng cưng chiều Liên Thủ Nhân thủy chung vẫn không thay đổi là thế nào?!
“Lão Tứ a, lại để con tốn kém rồi. Cha bị lão Nhị làm cho tức giận…” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín.
“Cha, cha nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Liên Thủ Tín cũng không chấp nhận lời biện hộ của Liên lão gia tử nữa. Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh tranh nhau nói ra suy nghĩ, mà những lời Liên lão gia tử nói này rõ ràng là muốn hắn áp đảo Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Tín không muốn để ý tới những chuyện này, trong lòng hắn tràn đầy chán ghét và mỏi mệt. Cốt nhục thân tình, rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu bạc tình lạnh lẽo nữa đây?
“Cha, cha cũng nghe Lý lang trung nói rồi đó. Cha cứ an phận nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể đi, đừng quản, đừng quan tâm chuyện gì nữa.” Liên Thủ Tín nói vậy rồi đứng lên: “Cha hãy chú trọng ăn uống, sống lâu thêm được mấy năm là phúc khí của chúng ta. Con có việc đi trước, rảnh rỗi sẽ trở lại thăm lão nhân người.”
Liên Thủ Tín không cho Liên lão gia tử cơ hội nói chuyện, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi rời khỏi nhà cũ. Đối với vấn đề phải cưới vợ cho ai, Liên Thủ Tín không thèm đề cập tới, nhưng lời của hắn đã biểu đạt lập trường rất rõ ràng.
Liên Thủ Tín rõ ràng không muốn Liên lão gia tử cưới vợ cho Liên Thủ Nhân.
“Sở bá vương gặp nạn ở Ô Giang… bốn bề thọ địch a…*” Liên lão gia tử nhắm mắt lại, trong lòng ai thán, qua đi ông chợt mở mắt: “Ta vẫn phải làm chủ cái nhà này a!”
*Liên lão gia tử đang nhắc đến sự tích: Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận