Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 136: Tìm cách nói rõ thân phân
Chương 136: Tìm cách nói rõ
thân phận
Thái Linh cảm thấy nóng, cả cơ thể cô cứ như thể được vây quanh bởi một lò lửa, cô khó chịu cựa quậy nhưng không được, mở mắt liên phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay thú nhân.
Cô nhìn khuôn mặt Ưng Phan đang vùi vào hõm vai mình, nhớ lại ngày hôm qua, ánh mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh, lòng thầm hỏi: "Thái Linh Miêu Điểu, cô còn ở đây đúng không? Cô muốn lấy lại thân xác này sao? Khi nào thì cô sẽ lấy lại?"
Nhưng chẳng ai đáp lời cô.
Thái Linh thu lại ánh mắt nhìn mặt Ưng Phan nghĩ tới nghi thức hôm qua cô không được thực hiện, Thái Linh tức giận rút nhẫn trên ngón áp út của cô và Ưng Phan ra. Động tác không kiêng nể của cô đánh thức Ưng Phan, hắn dùng đôi mắt mịt mờ nhìn hành động của cô.
Thái Linh kéo hắn ngôi dậy, trịnh trọng yêu cầu: "Bây giờ hai ta đeo nhẫn lại cho nhau, maul"
Ưng Phan phì cười yêu chiều cầm lấy chiếc nhẫn dành cho giống cái, còn rất tình cảm mà hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô. "Tuân lệnh bạn đời của anh, chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ làm."
Nói rôi hắn cầm lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của cô.
Thái Linh co ngón tay lại, yêu câu hắn: "Khi đeo nhẫn anh phải nói lời thê hứa."
Ưng Phan cười phá lên, vui vẻ làm theo: "Tôi nhận giống cái trước mặt này làm bạn đời-
"Không!" Thái Linh cắt ngang.Anh phải nói, Ưng Phan nhận Thái Linh của hiện tại làm bạn đời, nguyện chăm sóc cô ấy cả đời, sau này dù có chuyện gì xảy ra sẽ là người đầu tiên nhận ra cô ấy"
Nói xong cô nhìn Ưng Phan, môi mím chặt thể hiện rõ thái độ hắn phải nói thì cô mới chịu.
Ưng Phan thơm nhẹ lên đôi môi bướng bỉnh kia rồi nói lại y sì những lời trên, còn nhấn mạnh: "Anh nhất định nhận ra em dù kiếp sau em có trở thành ai đi chăng nữa, kể cả có thay tên đổi họ, chỉ cần đó là em người bạn đời anh nhận định, anh sẽ nhận ra em."
Hắn hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô như một hành động chứng minh cho lời thê của mình không phải nói suông, rồi nhìn cô yêu cầu: "Anh đã hứa, còn em, liệu kiếp sau có nhận ra anh không?”
Thái Linh nhìn hắn với ánh mắt chất chứa đầy tình yêu, gật đầu: "Em sẽ đi tìm anh, khi gặp lại em sẽ chủ động ôm anh. Còn anh, thì phải nhớ dù khuôn mặt của em khi đó thay đổi ra sao, nhưng chỉ cân em gọi tên anh, anh không được đẩy em ra."
Cô sợ một ngày linh hồn cô xuyên vào một cơ thể khác, cũng có thể bị đá về thân xác thật, khi đó Ưng Phan sẽ khó mà nhận ra cô.
Ưng Phan hôn lên môi cô, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, đôi mắt xanh nhạt nhìn vào mắt đen của Thái Linh.“Được, chúng ta đều sẽ nhận ra nhau."
Thái Linh ôm chầm lấy hắn, bàn tay đeo nhẫn của họ đan vào nhau, khăng khít không rời.
Ngay lúc này Thái Linh muốn nói cho Ưng Phan biết cô không phải là người của thế giới này, xem như cảnh cáo cho anh ấy, nếu lỡ như có một ngày Thái Linh Miêu Điểu quay lại chiếm lấy thân xác này, khi ấy cô cũng không cần phải lo Ưng Phan nhận nhầm rồi yêu người khác. Thái Linh đẩy Ưng Phan ra ngồi thẳng, mở miệng toan nói, bất ngờ có một sức mạnh vô hình nào đó che miệng cô lại, làm cách nào cũng không thể mở ra.
Đây liệu có phải là Thái Linh Miêu Điểu đang ngăn cản cô, cô ta làm vậy với mục đích gì?
Thấy Thái Linh cứ im lặng trừng mắt đầy hoảng loạn, Ưng Phan liền vỗ về khuyên nhủ cô cùng mình đi ăn sáng.
Thái linh thử nói sang chuyện khác, ngay lập tức cô mở miệng được. Xem ra chỉ cân cô không nói ra sự thật thì Thái Linh Miêu Điểu sẽ không ngăn cản cô, cô phải tìm cách khác để cảnh báo cho Ưng Phan.
"Chúng ta đi ăn thôi. Cô nói với Ưng Phan."Thật xin lỗi vì đêm qua đã không cho anh một đêm tân hôn đúng nghĩa.
Nhưng cô không muốn cơ thể này phát sinh quan hệ với Ưng Phan, phải đến khi cô triệt tiêu được linh hồn Thái Linh, hoặc ít nhất là ổn định vào một cơ thể mới, khi ấy hai người mới có thể hòa làm một.
Thái Linh câm tay Ưng Phan kéo hắn lại, ngại ngần nói: "Ưng Phan vê chuyện đó ấy...
Cô không biết dùng từ gì cho chính xác.
Ưng Phan đang nghe, nhìn thái độ của cô cũng đoán được phần nào, bèn nói: "Ý em là chuyện vợ chồng?"
Thái Linh chỉ đành gật đầu theo hắn: 'Đúng vậy, chúng ta mới nói lời yêu vài ngày liền làm đám cưới, em vẫn chưa quen lắm, liệu có thể thư thả chuyện đó một thời gian không?”
Ưng Phan bật cười xoa đầu cô: "Tưởng gì, em yên tâm, anh không ép, khi nào em muốn và hoàn toàn ỷ lại vào anh, lúc ấy cũng không muộn."
Là một thú nhân ai chẳng muốn được chiếm lấy bạn đời của mình hoàn toàn, nhưng Ưng Phan tôn trọng Thái Linh, chỉ cân cô không muốn hắn sẽ không làm, hắn nguyện chờ đợi cho tới khi cô tiếp nhận hắn cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Thái Linh xúc động lần nữa ôm lấy hắn, từ hôm qua tới giờ cô ôm hắn rất nhiêu, hành động này vừa khiến Ưng Phan lo cũng mừng vì có vẻ cô đang ỷ vào hắn nhiều hơn.
Ôm xong Thái Linh liền thúc giục Ưng Phan đi ăn sáng.
Bữa sáng được làm tại gian bếp của họ, là cháo thịt thú, đây là món duy nhất ngoài thịt nướng Ưng Phan biết làm, vị có hơi nhạt, nhưng Thái Linh vẫn ăn rất ngon lành.
Cô nói: "Ăn sáng xong, chúng ta đi gặp các thú nhân Nhật Điểu đi, xem họ có cần gì nữa không rồi ta xây thêm trường học, nhanh chóng để các thú nhân nhận biết chữ." Đặc biệt cô muốn Ưng Phan nhanh biết chữ, nếu nói không được cô sẽ dùng chữ để cho Ưng Phan biết, cô không tin một linh hôn đến từ thời hiện đại như cô không đánh thắng nổi một linh hôn giống cái đáng ghét, nhút nhát chỉ biết trốn tránh hiện thực, chờ đợi kẻ khác đoạn lấy cuộc đời tốt đẹp thì xông ra cướp lấy.
Lúc này đây Thái Linh mới nhớ lại hoàn cảnh lúc mình xuyên qua, trong tư thế đứng, khi ấy Thái linh Miêu Điểu không hề bị thương, cũng không ngã xuống đất hay ngất đi, chứng tỏ linh hôn của cô ta chỉ đang chạy trốn, còn cô không hiểu vì một nguyên nhân nào đó mà đi vào thân xác cô ta.
Ưng Phan lấy thêm cháo cho Thái Linh, đồng ý với kế hoạch của cô. Ngoài ra hắn cũng cần phải đi gặp Lạc Nhật hỏi thêm vài điêu vê các bộ lạc trên lục địa này, nhìn bộ dạng của Thái Linh có vẻ cô không quan tâm đến y sư Hùng Điểu, nhưng hắn rất để tâm, cô ta dám lấy cách của Thái Linh để làm lợi cho mình điều đó là không được, hắn phải tìm cách lấy lại mọi thứ cho Thái Linh.
Ăn bữa sáng xong, Thái Linh tắm sơ qua thay bộ đồ bình thường rồi cùng đi tới nhà thú nhân Mã Vằn để gặp nhóm Nhật Điểu.
Lạc Nhật gửi lại Bảo Long và Lạc Bình để học chữ và học thêm về y thuật, hắn sẽ mang theo Kim về bộ lạc tiến hành xây dựng.
Ưng Phan lên tiếng: "Chúng tôi có thể cho mượn người, nhưng những vật dụng mà ở bên kia không có thì phải dùng đồ vật để trao đổi. Trước mắt cứ dùng da thú và thịt thú đi.”
Thái Linh thêm vào: "Nếu có thể dùng động vật sống để trao đổi, mọi người thấy sao?"
Lấy động vật còn sống có thể làm vật nuôi, cô nhắc thêm: "Những con vật nhỏ thôi, không cần quá lớn."
Lạc Nhật đồng ý, động vật nhỏ dễ kiếm, nhưng cũng không thể giao quá nhiều như vậy sẽ dẫn đến tình trạng mất cân bằng lương thực cho những mùa tiếp theo.
"Có thể trao đổi thêm thứ khác không?”
Thái Linh suy nghĩ một lát liên thêm vào: "Các loại thực vật và hoa quả lạ thì sao?"
Cái này dễ tìm hơn thịt, Lạc Nhật cảm kích nhìn Thái Linh.
Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, Ưng Phan kéo Lạc Nhật ra riêng hỏi vê y sư VI.
"Anh gặp cô ta rôi đúng không?”
Lạc Nhật gật đầu.
"Anh nghĩ sao vê cô ta?"
Lạc Nhật trâm ngâm nhớ tới Vi, một cảm giác khó chịu trào lên, hắn nhăn mặt nói: "Tự tiện, tự ý, kiêu ngạo, nói chung rất đáng ghét."
"Nếu vậy thì anh giúp tôi việc này..."
Ưng Phan ghé vào tai nói nhỏ với Lạc Nhật.
Hai người cách đây mấy hôm còn là đối thủ, thì hôm nay bỗng trở nên thân thiết như thể anh em trong nhà, kẻ nói người hưởng ứng gật đầu liên tục.
Thỏa thuận xong Lạc Nhật liên mang Kim đi.
Kim đi rồi, Thái Linh trực tiếp đứng ra quản lý chuyện xây trường học. Ưng Phan gấp rút đề ra kế hoạch chuẩn bị cho mùa mưa.
Lúc này Triều và Vương cũng phải rời đi, hai người đến chào Thái Linh và Ưng Phan, tạm biệt các thú nhân sau đó dưới sự dẫn đường của một thú nhân lạc loài thành công ra khỏi khu rừng tiến về nơi trú ngụ của nhóm thú nhân già. Vương cả Triều đều háo hức muốn nói về bộ lạc Tà thân cho các bạn của mình nghe, nhưng điều họ không thể ngờ đây lại là hố lửa, ép họ phải đưa ra lựa chọn đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận