Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 167: Cưỡng ép chữa thương

Chương 167: Cưỡng ép chữa thươngChương 167: Cưỡng ép chữa thương
Chương 167: Cưỡng ép chữa
thương
Bên ngoài chiến trường, Ưng Phan sau khi Thái Linh rời đi liền cử một số thú nhân ở lại canh chừng, hắn và những người còn lại quay về bộ lạc.
Tà Khuyết đi bên cạnh Thạch Phị, thấy hắn cứ ủ rũ bèn hỏi: "Sao trông cậu buồn thế?"
Thạch Phi nhìn lên trời than thở: "Cứ tưởng hôm nay tớ có thể dùng đến đội quân của mình, đáng tiếc cung tên của chúng ta quá mạnh, kẻ địch thì yếu nên không thể để bọn chúng ra trận."
Tà Khuyết giật mình hét lớn: "Cậu nói cái gì, cậu có một đội quân?”
Thấy mọi người vì tiếng hét của cô mà nhìn lại đây, Thạch Phi vội bịt miệng Tà Khuyết: "Bé bé cái miệng thôi."
Tà Khuyết gật đầu, khi này Thạch Phi mới buông tay. Tà Khuyết cẩn thận hỏi: "Đội quân cậu nuôi ở đâu?"
Thạch Phi thấy các thú nhân không nhìn qua đây nữa mới nói: “Tớ nuôi một đàn quạ đen."
Hai mắt Tà Khuyết sáng lên: "Mang tớ đi xem chút được không?”
Thạch Phi đồng ý, bọn họ tách đoàn chạy đi, hướng đó ngược lại với chiến trường nên các thú nhân lớn tuổi không quan tâm.
Thạch Phi mang Tà Khuyết vào một hang động lớn, khi vào trong có vô số con quạ màu đen bay ra, vây quanh Thạch Phi kêu lên đầy vui sướng.
Thạch Phi chỉ vào Tà Khuyết nói với bọn nó: “Đây là bạn tao.'
Quác.
Lũ quạ kêu lên.
Tà Khuyết không thể tin được Thạch Phi có thể huấn luyện bọn này, cô hỏi: "Cậu chắc là chúng chiến đấu được?"
"Đương nhiên.” Thạch Phi hơi buồn.Đáng tiếc trận này ngắn quá nên không để chúng ra trận được."
Tà Khuyết cười lớn nói: "Cậu giỏi lắm, yên tâm trận này chưa đánh chắc chắn có trận khác.
Giờ Tà Khuyết mới hiểu câu nói khi hai người gặp nhau ban sáng là có ý gì, thú nhân của bộ lạc không đông nhưng kết hợp cũng vũ khí thêm cả đoàn quân động vật này nữa, thì dù bên kia có vạn thú nhân bọn họ cũng không sợ.
Lúc này ở nơi các thú nhân bị thương, thú nhân già nói hết nước hết cái nhưng vẫn không có thú nhân nào muốn chữa trị, ông bất lực đi lại chỗ thú nhân thuộc tộc mình, không một lời dư thừa xách cổ hắn lên, câm vào mũi tên làm hắn đau đến mức gào lên như heo bị chọc tiết.
Ông vừa cầm mũi tên vừa kéo hắn tiến thẳng về phía các thú nhân già đang đứng trông mong.
Các thú nhân khác muốn ngăn cản nhưng sợ hại đến thú nhân đang bị ông giữ, nên chỉ đành bất lực nhìn với theo.
Lúc ông đi tới các thú nhân già hoảng hốt, nhưng ông không giải thích gì, chỉ bảo: "Mau chạy tới chỗ dược sư Thái Linh xin thuốc cầm máu về đây."
"Ông điên hả mau thả tôi rai"
Thú nhân bị kéo về gào thét.
Mấy thú nhân già thấy trạng thái của hắn liên nói.
"Còn khỏe gớm, như này mà để chết thì uổng quái"
Thú nhân đó lúc này cũng mới ý thức được bản thân hình như không tệ như hắn tưởng, lúc nãy ở cùng các thú nhân bị thương khác tâm trạng ai cũng tệ, nên hắn cũng xuống tỉnh thần theo, thành ra cảm giác vết thương rất nặng, cách cái chết không còn bao xa. Nhân lúc thú nhân không để ý, các thú nhân già nhìn nhau, ăn ý giữ chặt hắn, một thú nhân khác nhanh tay bẻ mũi tên rồi rút ra.
"ÁI Các ông làm gì vậy?"
Lúc này thú nhân già đi xin thuốc vừa chạy về, thấy vậy liên nhét đống thuốc câm máu vào vết thương của hắn, nhanh như chớp một miếng vải được quấn qua vết thương, cứ thế hắn đã được chữa trị.
Làm xong các thú nhân già thở phào, mệt mỏi nhìn nhau.
"Mấy ông!" Thú nhân hoang mang nhìn vết thương được băng bó lại của mình, cảm giác đau giảm đi rất nhiều, cánh tay không còn cứng ngắc như khi có mũi tên.
Các thú nhân già không kìm kẹp hắn nữa. Một thú nhân bực tức hỏi hắn: "Có vào nhà không?”
Thú nhân đó hoang mang không hiểu nhà là gì, cho tới khi thấy một số giống cái xinh đẹp bước ra từ trong công trình lạ gân đó, hắn chỉ vào căn nhà trước mặt, lắp bắp hỏi: "Vào... đó ấy hả?"
Các thú nhân già gật đầu, rồi đi vào bên trong mặc kệ hắn.
Các giống cái Bích Ngư thấy họ trở lại liền biết cuộc chiến ngoài kia Tà thân toàn thắng, các cô cũng không quá quan tâm kéo nhau đi ra hồ nước.
Còn thú nhân vừa được chữa thương cứ đứng ngây ra, tự hỏi, mấy thú nhân già này khi trước rõ ràng sắp chết sao bây giờ có thể sống trong một công trình đặc biệt thế này, còn có vô số giống cái ở cùng, đây liệu có phải là thế giới sau khi chết không?...
Trong căn phòng nhỏ, sau khi ăn hết một bát cháo thằng bé cũng có sức hơn, liếm môi nói: "Thứ này ngon quá, mềm mềm ngọt ngọt."
Giống cái nhìn thứ mình đang cầm trên tay, nó rất đặc biệt, dày và trơn có màu trắng cực kỳ đẹp.
Nơi đây rốt cuộc là nơi nào, vì sao lại có những thứ kỳ lạ như vậy?
Cậu bé nhìn thấy tượng thần hét lớn: "Mẹ ơi tượng thần kìa, chúng ta đã tiến vào vùng đất của thần rồi sao?"
Lời của con trai khiến cô ta phải suy nghĩ.
Nếu đây là vùng đất của thần vậy sao các thú nhân Tà thần lại có thể sinh sống, họ đi qua đi lại bên dưới tượng thân như không có gì, nếu thân không cho phép sao họ có thể sống ở đây?
Giống cái bắt đầu nghi ngờ những lời Vi nói và tự đặt câu hỏi: Liệu thú nhân Tà thân có như những gì Vi đã nói hay không? Họ là những thú nhân như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận