Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 187: Lời thề với thần
Chương 187: Lời thê với thân
Nghĩ ra được nguyên lý đổi hồn đó, nên Thái Linh Miêu Điểu vốn từ một kẻ điên lại trở nên tỉnh táo lạ thường, khiêu khích vào điểm yếu của Mật Tâm để cô ta tự ghét bỏ thân xác của chính mình.
Thấy Mật Tâm cứ nhìn cánh tay bị cụt của mình, Thái Linh lại nói: "Cánh tay đó vĩnh viễn không thể nào chữa lành, trừ khi cô đổi sang một thân xác mới nếu không cho dù sau này cô có lên làm hoàng hậu cũng bị kẻ khác chê cười, người người sẽ truyền tai nhau rằng bộ lạc Tà thân có một hoàng hậu bị cụt tay, nghe thôi đã thấy đủ mất mặt.'
Mật Tâm không chịu được sỉ nhục như vậy gào lớn: 'Câm miệng, cô thì biết cái gì, nếu tôi có thể làm cho Ưng Phan yêu mình thì cho dù có là cụt tay anh ấy cũng sẽ không bỏ tôi."
Thái Linh cười lớn: "Cô dám chắc Ưng Phan sẽ không bỏ cô, cô có biết khi xưa hắn rất yêu tôi không? Nhưng bây giờ lại sinh ra chán ghét, một thú nhân như thế thì dù sau này cô có tốt đến bao nhiêu hắn cũng sẽ bỏ cô thôi, hơn nữa cô thấy mình có thể tốt được sao, chắc chắn là không được rồi, mặt có lành thì tay vẫn cục. Ha ha...
Thái Linh cười vô cùng sảng khoái khiến Mật Tâm vừa tức vừa uất ức bởi lời Thái Linh nói không hề sai, mặt có đẹp chức có cao thì tay cô ta vẫn cứ khuyết thiếu, có trả được thù có đứng trên nhiêu người thì cái danh cụt tay, tứ chi khuyết thiếu vẫn đeo bám đến cuối đời.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Thái Linh không chờ cô ta tiêu hóa hết những lời vừa nói, bồi thêm: "Cô có biết bộ lạc Tà thân có người ghi sử không, đây là người chuyên ghi lại những chuyện xảy ra trong bộ lạc để truyền cho đời sau. Nếu cô thành hoàng hậu thật, thì sau này đời con cháu của cô ai cũng biết hoàng hậu đầu tiên của Ưng Phan là một giống cái cụt tay, và rôi người đời sẽ gọi cô là hoàng hậu cụt tay, một danh hiệu rất hay. Ha ha.
Tiếng cười sảng khoái của Thái Linh vọng ra ngoài làm mọi người lo lắng.
Lạc Bình vội hỏi ý kiến Bà Bà: "Cháu có nên vào thăm khám cho Thái Linh không ạ?'
Bà Bà xua tay: “Chờ xem tình hình đã, trước kia Thái Linh có dặn qua bà nếu cô ấy xuất hiện tình trạng quá khích thì đừng để ai quấy rầy, càng nhiều người xuất hiện trước mặt cô ấy chỉ khiến Thái Linh càng dễ mất kiểm soát."
Nghe vậy mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn đứng ngoài lo lắng, không ít người tức giận chửi bới thứ thực vật đã hại Thái Linh tuyệt vời của họ ra nông nỗi này.
Chỉ có Bà Bà là biết sự thật nhưng vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh nhìn vào bên trong, thế nhưng sâu trong thâm tâm Bà Bà vô cùng lo lắng, e sợ Thái Linh Miêu Điểu không đổi hồn thành công thì mãi mãi Thái Linh của họ sẽ không thể trở vê.
Trong nhà sau khi nghe những lời Thái Linh nói, Mật Tâm càng thêm căm ghét cơ thể của chính mình, căm ghét những kẻ đã hại mình, ước ao một cơ thể toàn vẹn, ý nghĩ đó càng ngày càng lớn, ánh mắt Mật Tâm nhìn về phía Thái Linh càng ngày càng tham lam, cô ta muốn có được thân xác của Thái Linh Miêu Điểu, còn chuyện làm hoàng hậu nếu có được thân xác của Thái Linh thì càng dễ hơn.
Nhìn thấy ánh mắt của Mật Tâm, cơ thể Thái Linh run lên, cô ta có cảm giác như ai đó muốn giành lấy cơ thể này.
Ngay lập tức Thái Linh biết Mật Tâm đang ghét bỏ cơ thể của mình khát khao một cơ thể mới, Thái Linh cũng xuôi theo, chăm chú nhìn cơ thể Mật Tâm, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói: Tôi muốn cơ thể đó, muốn cơ thể của Mật Tâm.
Khi khao khát của cô ta lên đến đỉnh điểm, bỗng từ sâu trong tiềm thức có giọng nói phát ra: "Ngươi thật sự không cần thân xác này nữa?"
Thái Linh sửng sốt nhìn quanh, tìm kiếm kẻ đang nói.
Tiếng nói ấy lại vang lên: "Ngươi thật sự không cần cơ thể của chính mình?"
Lân này Thái Linh nhận ra giọng nói ấy đến từ trong đầu của mình, cô ta vừa sợ vừa hưng phấn, vội vàng đáp lại trong suy nghĩ: "Mày là ai?"
"Ta là thần của bộ lạc Tà thần."
Nghe tới đây hai mắt Thái Linh phát sáng, nhìn vê hướng đặt tượng Thân, gào lên trong suy nghĩ: Ngài là vị Tà thân núi chúng tôi đang thờ?”
"Đúng vậy. Con dân Tà thần, cô không cần thân xác của mình nữa ư?”
Thái Linh vội nói: "Đúng vậy, tôi muốn đổi cho giống cái trước mặt."
Tà thân núi nhẹ giọng khuyên: "Cơ thể con người là món quà thiêng liêng, không nên chối bỏ."
Thái Linh cương quyết cắt lời Thần: "Không, tôi muốn trở thành Mật Tâm, muốn thành hoàng hậu của Tà thần. Chẳng phải ngài đã chọn cô ta làm hoàng hậu sao?”
Thần im lặng không nói.
Thái Linh tự cho sự im lặng này là câu trả lời, cô ta càng hoảng hơn vội khẩn cầu: "Giúp con đổi lấy thân xác đó, sau này con sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của người, nếu con làm trái lời thê hứa sẽ bị dã thú xé xác."
"Được, ta chấp nhận."
Ngay sau đó cả Thái Linh và Mật Tâm đều ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự. Lúc này bên ngoài tượng thân bỗng lóe sáng, tâm nhìn của Bà Bà mờ đi, có tiếng nói thúc dục Bà Bà: "Nhanh vào nhà."
Bà Bà hốt hoảng kêu người phá cửa.
Khi xông vào liên thấy Thái Linh và Mật Tâm đang nằm trên đất, Bà Bà vội hô lớn: "Mau đem Thái Linh đến nhà ta."
Thái Linh được đem ởi, Bà Bà ra lệnh khóa cửa căn nhà này lại, cho người canh chừng Mật Tâm, bà có dự cảm chuyện hình như đã thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận