Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 50: Trao đổi bằng sức người

Chương 50: Trao đổi bằng sức ngườiChương 50: Trao đổi bằng sức người
Chương 50: Trao đổi bằng sức người
Mưa xuyên suốt thêm một thời gian rồi kết thúc, khi mây tan cũng là lúc thức ăn của Hùng Điểu cạn kiệt, quá may mắn, giờ họ có thể ra ngoài, nên không cần thực hiện biện pháp xua đuổi các thú nhân lớn tuổi.
Trời vừa ngừng mưa, mặt trời liên xuất hiện, ban đầu chỉ là những tia nắng mỏng manh sưởi ấm, nhưng qua hai ngày đột nhiên nắng gay gắt, các thú nhân chui rúc trong nhà sàn không thể ở bên trong vào giữa trưa vì quá nóng.
Nước đang dần rút đi, cứ qua một giờ sẽ rút được vài mét, tốc độ này nhanh một cách bất thường, đến mức tộc trưởng Hùng Điểu ăn ngủ không yên.
Không chỉ dừng lại ở đó, thời tiết vừa mưa xong lại nắng gắt khiến các thú nhân trong tộc bị cảm, cơn cảm cúm này đến nhanh, lây lan cũng nhanh, chỉ nội trong vòng một ngày hơn phân nửa người trong tộc đã nhiễm bệnh, tộc trưởng và y sư cũng không tránh khỏi.
Tộc trưởng vô cùng sợ hãi, còn quá nhiều kế hoạch và ý định hắn muốn làm sau khi nước rút, nếu giờ mà bị bệnh thì e sẽ khó thực hiện được.
Đáng sợ hơn, nước vẫn chưa rút nên Vi không thể đi tìm thảo dược, các thú nhân chỉ còn nước nằm nghỉ ngơi dùng sức lực của bản thân và tình thương của Thần thú để vượt qua.
Sau ba ngày có người qua đời vì sốt cao, con số dần tăng lên, chờ tới khi nước hoàn toàn rút bộ lạc Hùng Điểu đánh mất 30 tộc nhân. Bọn họ vội vàng đem người đi chôn cất, các thú nhân hỗ trợ Vi bất chấp mặt đất vẫn còn ướt đi tìm thuốc.
Cây cối bị ngâm dưới nước trong thời gian dài, không úng chết thì cũng hư thối, khắp nơi đều là lá vàng muốn tìm được một cọng thảo dược vào lúc này là vô cùng khó khăn.
Lang thang dưới nắng một ngày trời Vi cùng nhóm thú nhân không tìm được một cọng thảo dược nào. Bọn họ đều đang bị bệnh, dãi nắng cả ngày càng khiến tình trạng bệnh trở nên tệ hơn.
Không dừng lại ở phần thảo dược, các con vật trong khu rừng đều đã chết vì đuối nước, tìm cả ngày cũng không thấy một con nào, số còn lại là loài chim nhỏ bay trên trời, nhưng chúng quá nhỏ còn rất khôn ngoan, khó bắt, nên đội ra ngoài tìm thức ăn của Hùng Điểu cũng trở về tay trắng.
Tộc trưởng Hùng Điểu nhìn thấy cảnh này lo sợ vô cùng, hắn vừa ho vừa gào tên Hùng Vu.
Hùng Vu là thú nhân duy nhất trong tộc bọn họ không nhiễm bệnh, ai cũng ho chỉ mình hắn không ho, ai cũng sốt chỉ mình hắn bình thường, ai cũng mệt mỏi hắn cũng mệt nhưng là mệt do nhịn đói nhiều ngày.
Hùng Vu cũng không hiểu vì sao mình có sức đề kháng tốt đến như vậy, khi nghe tiếng tộc trưởng gọi hắn gấp gáp đến gặp người.
Tộc trưởng đuổi hết các thú nhân ra ngoài, nói riêng với Hùng Vu: “Cậu đi tới chỗ các thú nhân Tà thân, xem bọn họ thế nào, nếu bọn họ khỏe mạnh thì nhìn thử xem cách họ duy trì điều đó."
Hùng Vu gật đầu, quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Hùng Vu, tay tộc trưởng siết lại thành đấm. Mọi người trong tộc ai cũng nói sức của Hùng Vu khỏe nên không bị bệnh, nhưng chỉ hắn biết có khả năng Hùng Vu đã nhiễm phải thứ gì đó của thú nhân Tà thân nên mới có thể kháng lại bệnh tật, hắn cũng muốn có thứ đó, có nó hắn sẽ không sợ bệnh tật, không cần sợ hãi cái chết.
Hùng Vu vội vàng chạy đến nơi ở của thú nhân Tà thân, trên đường đi lòng hắn hân hoan đến lạ thường, cứ như thể chuẩn bị đi gặp người bạn thân lâu ngày chưa gặp lại, hắn tự hỏi: không biết các thú nhân Tà thần có an toàn vượt qua mùa mưa không? Bọn họ có bị nhiễm bệnh không? Có bị đói không?
Hắn mang theo lo lắng đó chạy tới gần vị trí của nhóm thú nhân Tà thần, đứng ở dưới nhìn lên, công trình trên cây cao vẫn còn nguyên vẹn, chờ một lát liên có thú nhân đi ra khỏi nhà, hóa hình bay đi, trông hành động rất nhanh nhẹn, không có vẻ gì là bệnh tật.
Bỗng hắn nghe thấy tiếng hét của giống cái Thái Linh: "Anh nhớ lấy thêm quả tỏi, tỏi của chúng ta sắp hết rồi."
Quả tỏi, đó hình như là loại quả có mùi khủng khiếp mà hắn từng ăn, nhắc tới quả đó Hùng Vu bất giác nuốt nước bọt, hắn rất thèm, hắn muốn đi tìm quả tỏi ăn đỡ nhưng vì nhiệm vụ chỉ đành ở lại. Hôm nay nhóm thú nhân Tà thân đều ra ngoài hết, Hùng Vu bèn hóa hình, bay lại gân cây cổ thụ lớn, rồi chuyển về hình người, cố gắng di chuyển nhẹ nhàng tiếp cận nơi ở của nhóm Ưng Phan.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Khi hắn tới gân liền nghe thấy Thái Linh nói: "Quả tỏi phơi khô khoảng tâm một nắng, cho vào chưng với nước uống có thể trị cảm và phòng cảm, may mắn sau mùa mưa loại quả này vẫn còn nên chúng ta không sợ bị bệnh, điêu quan trọng bây giờ là tìm được nguồn lương thực duy trì cho khoảng thời gian này.'
Nghe tới đây, Hùng Vu vội dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên nhà gỗ lén nhìn cách chưng cất quả tỏi của Thái Linh, thấy được rồi hắn vội vàng chạy về báo tin cho tộc trưởng.
Thấy hắn trở vê tộc trưởng vô cùng vui mừng, khi nghe hắn nói về quả tỏi liên cho người đi thu vê. Quả tỏi mọc ở khá nhiều nơi, do mùi hắc nên các thú nhân lẫn động vật cũng không thèm ăn nó, sức sống của quả tỏi rất mạnh suốt một thời gian dài chìm trong nước vẫn có thể sống, lá xanh mướt khác hoàn toàn cây cối bên cạnh, chính vì vậy đây là loại quả dễ tìm nhất trong thời điểm hiện tại.
Sau khi có quả tỏi, Vi làm theo lời tộc trưởng, phơi một nắng, rôi chưng lên lấy nước cho các thú nhân bị bệnh uống, ngày hôm sau triệu chứng ho, sốt cao và mệt mỏi bắt đầu giảm bớt, vài ngày sau đó hơn phân nửa người bị bệnh đã khỏi hoàn toàn, chỉ còn lại những giống cái và tiểu thú nhân yếu ớt.
Lúc này bên ngoài nhà sàn, một nhóm thú nhân Mã Điểu và Miêu Điểu do hai tộc trưởng dẫn đầu tìm tới. Bọn họ ai cũng gây gò, xanh xao, hốc hác, môi khô nứt, còn liên tục ho khan, chứng tỏ cũng nhiễm phải loại bệnh như Hùng Điểu.
Nghe có người tới, tộc trưởng Hùng Điểu vội ra ngoài, hắn không cho nhóm thú nhân kia vào bên trong, đứng trên cầu thang cao nhìn xuống, ngạo nghễ hỏi.
"Mấy người tới đây làm gì?"
Nhìn thấy thú nhân Hùng Điểu khỏe mạnh các thú nhân khác không khỏi ghen tị, nhưng vì đang có việc cầu người nên họ đành ăn nói khép nép.
Tộc trưởng Miêu Điểu lên tiếng trước: "Chúng tôi tới đây muốn hỏi xem tộc Hùng Điểu có còn thảo dược dự trữ không, chúng tôi muốn trao đổi một ít."
Mã Điểu cũng tới cùng mục đích.
Nhớ tới những quả tỏi mà mình có được, tộc trưởng Hùng Điểu mỉm cười nói với hai tộc thú nhân: “Chúng tôi đương nhiên còn thảo dược, nhưng tộc mấy người lấy gì để trao đổi với chúng tôi?"
Tộc trưởng Miêu Điểu và Mã Điểu lo lắng nhìn nhau, hiện tại đến cái ăn họ còn không có huống chỉ là đồ trao đổi, nhưng nếu không tới nơi này để hỏi thì các tộc nhân sẽ chết vị bệnh mất.
Tộc trưởng Mã Điểu hít vào một hơi nói: "Có thể cho chúng tôi nợ trước được không?”
Tộc trưởng Hùng Điểu bật cười: "Nợ rồi sau này tộc mấy người sẽ trả thứ gì cho chúng tôi?"
Tộc trưởng Mã Điểu im lặng, họ chẳng có thứ gì giá trị để trao đổi với Hùng Điểu, lời nói này chỉ là lời bộc phát không có gì đảm bảo.
Bên cạnh Miêu Điểu càng không có đồ để hứa hẹn, hiện tại tình trạng dân số và sức khỏe của Miêu Điểu rất tồi tệ, ngoài cái mạng ra bọn họ không còn gì để trả.
Tộc trưởng Mã Điểu sau một lúc suy nghĩ liên cắn răng nói: "Chúng tôi không có thứ gì giá trị, chỉ còn lại mấy cái mạng, tộc trưởng Hùng Điểu ông có thể ra giá trên sinh mạng của chúng tôi."
Thấy kẻ khác khốn khó không hiểu sao tộc trưởng Hùng Điểu lại rất vui, hắn cố kìm nén nụ cười, nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Quay đầu nhìn lại các tộc nhân Hùng Điểu, thú nhân trẻ vẫn còn, nhưng cả tộc vẫn đang chịu cảnh đói ăn, bây giờ không thể làm việc ngay được, muốn xây dựng nhiều công trình như cái họ đang ở thì cần phải có nhân lực, nếu vậy thì...
Tộc trưởng Hùng Điểu hắng giọng yêu cầu: "Nếu vậy thì, sắp tới đây Hùng Điểu có việc cần làm, mấy người dùng sức trao đổi đi. Chỉ cân Hùng Điểu gọi sẽ tới, không phàn nàn, không đòi công lao, cho tới khi chúng tôi không cần nữa mới thôi. Chịu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận