Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 53: Hình phat bỏ đói

Chương 53: Hình phat bỏ đóiChương 53: Hình phat bỏ đói
Chương 53: Hình phạt bỏ đói
Tộc trưởng Hùng Điểu không hài lòng, các thú nhân trong tộc hắn ta từ lân trước đến lần này đều không thể nào cãi thắng được giống cái thú nhân Tà thần, đúng là lũ vô dụng.
"Đưa bọn chúng vào dưới công trình, trói mỗi đứa vào một cái cột." Tộc trưởng Hùng Điểu ra lệnh.
Nhóm Thái Linh bị điệu vào dưới nhà sàn, bị tách ra, trói vào các cây cột khác nhau, đến Tà Khuyết chỉ là một đứa trẻ mà chúng cũng chẳng tha, trói chân tay và thắt chặt phần ngực bụng, không để các thú nhân có cơ hội được giãy giụa.
Đại đa số thú nhân Hùng Điểu đều tò mò, không biết tộc trưởng đang chuẩn bị trừng trị các thú nhân Tà thân ra sao, nên dồn xuống vây thành vòng bên dưới công trình. Thấy tộc nhân của mình nhòm ngó, Tộc trưởng dõng dạc tuyên bố: "Mùa mưa vừa qua, bộ lạc chúng ta đã phải đối mặt với khó khăn, còn suýt nữa thì bỏ mạng. Những chuyện đó không tự nhiên xảy ra, chắc chắn thân thú đang khiển trách chúng ta."
Các thú nhân nhìn nhau, bọn họ vốn không có suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng nhờ lời tộc trưởng, tất cả dần bị dắt mũi, cuối cùng là công nhận lời hắn nói.
Nhưng điều quan trọng là Thân thú đang khiển trách bọn họ vì lỗi gì?
Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía các thú nhân Tà thân - không lẽ ngài ấy trách họ vì những thú nhân ô uế này sao?
Tộc trưởng Hùng Điểu thấy ánh mắt của các thú nhân trong tộc hướng về phía thú nhân Tà thần, hài lòng nói tiếp: "Có lẽ ngài tức giận vì chúng ta dám để cho những thú nhân Tà thân này lởn vởn trong vùng đất của ngài."
"Đúng vậy.
"Chắc chắn là tại bọn chúng!"
Các thú nhân hô lớn.
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
"Giết họ sao?"
Nghe thú nhân trong tộc bàn tán, tộc trưởng vội lên tiếng: "Không thể để máu chúng dính lên tay và đất của chúng ta được."
"Đúng vậy, nhiễm phải máu Tà thần, đất sẽ ô uế mất!"
"Vậy phải làm gì?"
Tộc trưởng híp mắt nhìn từng khuôn mặt thú nhân Tà thần, lạnh lùng nói: "Cứ trói thế đi, không cho ăn, không cho uống, chờ tới khi Thần thú ban xuống cho chúng ta lương thực dồi dào, khi ấy sẽ để chúng đi."
Lời này quá hợp ý các thú nhân, dù gì thú nhân Tà thần cũng từng là thú nhân bình thường, nếu tự mình ra tay giết chết họ, các thú nhân bộ lạc sẽ cảm thấy bất an, nhưng nếu để nhóm Thái Linh nhịn đói đến khi có lương thực thì khác. Không cân biết đến khi nào mới có lương thực, chỉ cần biện pháp xử lý này khiến tính mạng các thú nhân Tà thân phục thuộc vào lòng thương xót của Thần thú, sống hay chết đều do ngài quyết định, họ sẽ nhẹ lòng hơn.
Đã biết được hình phạt dành cho thú nhân Tà thần, toàn bộ thú nhân Hùng Điểu tản ra rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại tộc trưởng, y sư, Hùng Vu và một số thú nhân thân cận khác.
Khi này Tộc trưởng Hùng Điểu mới để lộ mục đích thật sự của hắn. Hắn gắn giọng hỏi các thú nhân Tà thần: "Công trình này là của bọn mày, vậy nó gọi là gì?”
Các thú nhân Tà thân không ai đáp lời hắn, đến Tà Khuyết cũng nhìn hắn băng ánh mắt căm thù. Lát sau Diễm lên tiếng, thay vì trả lời cô nàng cười khinh: "Tộc trưởng, công trình này là của thú nhân Tà thần, ngài hỏi làm chi?"
Tộc trưởng không vui quát: "Diễm, cô từng là thú nhân trong tộc, nay đã thành thú nhân Tà thân còn dám lớn tiếng với tộc nhân cũ sao?"
Diễm cười khinh: "Hay gớm, tộc nhân cũ, đó là ông nói, mấy người có tôn trọng tôi đâu mà tôi phải nhớ chúng ta là tộc nhân cũt"
Đột nhiên Vi bước nhanh vê phía Diễm, nâng tay tát mạnh vào má cô, rồi lạnh lùng lấy ra một tấm da thú lau tay.
Diễm kinh hoảng mất một lát, sau đó quay đầu nhìn Vi, nhổ vào mặt cô ta một ngụm nước bọt, gào lớn: “Cút!"
Vi nhìn bãi nước bọt trước ngực mình, nhịn không được lấy ra một rễ cây màu đen, nhếch mép nói: "Muốn nhổ à, được thôi để tôi cho cô nhổ." Nói rồi Vi bóp miệng Diễm nhét cọng rễ cây vào, ép Diễm nuốt xuống. Nuốt rồi Diễm sợ hãi gào lên: "Cô cho tôi ăn thứ gì?"
Thái Linh gân đó căng mắt nhìn, dùng dị năng để kiểm tra.
[Rễ cây ngọt, ăn vào sẽ khiến miệng luôn chảy dãi, sau ba ngày môi sưng lên, sau đó từ từ hoại tử dần, nếu không có thuốc giải sẽ lan ra cả mặt. |
Thái Linh biết được tác dụng đáng sợ của rễ cây liền lớn tiếng quát: "Mấy người nói chỉ bỏ đói chúng tôi thôi mà, sao giờ lại dùng tới cỏ ngọt, đó là độc dược, như vậy là phạm luật.
Tộc trưởng khá bất ngờ, nhướng mày nhìn Vi. Hùng Vu bên cạnh cũng hốt hoảng, các thú nhân gần đó dùng ánh mắt không hài lòng nhìn Vi.
Thú nhân Hùng Điểu sẽ không tự tay giết thú nhân Tà thân, mà để mạng chúng cho Thân thú, họ đã thống nhất như thế, nên không muốn thú nhân nào trong tộc phá vỡ nó.
Vi chẳng sợ, bình tĩnh đáp: "Đúng là chỉ trói lại không cho ăn uống, nhưng đó là dành cho những thú nhân biết nghe lời và không xúc phạm người khác, cô không nhìn thấy Diễm vừa làm gì à, cô ta nhổ nước bọt vào tôi đấy."
Diễm mở miệng toan cãi lại, nhưng nước miếng từ miệng tuôn ra không ngừng, chảy ướt áo da thú trước ngực, không thể mở miệng nói được.
Thái Linh nào chịu thua cãi lại: "Diễm làm thế là vì điều gì, chẳng phải vì cái tát và câu hỏi vô lý của mấy người sao? Làm sai rồi còn chối, hóa ra đây là cách hành xử của các thú nhân bộ lạc!"
Vi nhìn Thái Linh, dò hỏi: "Cô có vẻ am hiểu về thảo dược nhỉ?"
Vi nhớ tới phương thức chữa thương mà Hùng Vu mang về, nó đến từ nhóm thú nhân Tà thần, nếu vậy trong đây có một y sư, vừa hay giống cái này biết cỏ ngọt, xem ra chính cô ta là người đã dùng cách chữa thương mới lạ kia để cứu đôi chân của các giống đực.
Thái Linh không trả lời, thay vào đó ra yêu cầu: "Giao giải dược ra cho Diễm."
Vi nhún vai: "Muốn tôi giao ra cũng được thôi, nhưng cô phải lấy một thứ giá trị để đổi."
Cô ta chỉ căn nhà: "Chẳng hạn như cái này.'
Thấy Vi hành động như vậy, tộc trưởng rất hài lòng, nên để yên cho Vi ra tay.
Thái Linh không muốn nói, nhưng nhìn Diễm cô lại không dám để bạn của mình bị hại. Diễm quay khuôn mặt đầy nước bọt qua nhìn cô lắc đầu nguầy nguậy ý bảo cô đừng nói ra.
Các thú nhân Tà thần khi này lại không ngăn cản Thái Linh, bởi họ cũng lo cho Diễm.
Thái Linh cắn răng nói: "Giao thuốc giải, tôi nói."
Vi không vui vì Thái Linh quá thông minh, biết đòi thuốc trước khi nói, nhưng để đạt được mục đích cô ta vẫn lấy thuốc giải ra.
Thấy Vi tính cho Diễm uống ngay, Thái Linh ngăn lại: “Đưa tới cho tôi nhìn đã.
Vi nhíu mày, nhưng vẫn đưa tới, khá tò mò không biết trình độ của giống cái này tới đâu.
Dị năng báo cho Thái Linh biết công dụng của bông hoa khô trên tay Vi.
[Hoa ngát hương, triệt tiêu độc cỏ ngọt, nhưng sẽ gây ra trạng thái mơ mơ hồ trong vài ngày. |
"Không có loại thuốc giải khác sao?” Thái Linh hỏi.
Vi hơi ngạc nhiên, loại cỏ ngọt vốn có độc nên hiếm có y sư nào dùng, vì thế từ trước tới giờ kiến thức cỏ ngọt chỉ được ghi trong sách da thú, không cho thực hành trên thực tế. Đây cũng là lần đầu Vi thử dùng, cô đưa ra giải dược là do sách chỉ, chứ am hiểu, cô ta không rành. Nhưng giống cái này có vẻ biết rất nhiều, Vi không vui.
Tại sao một giống cái Tà thần lại có thể thông minh và hiểu biết nhiều hơn cô ta được chứ? Thật lố bịchI
Vi gắt hỏi: "Sao lại phải đổi?"
Thái Linh thận trọng không nói ra đáp án, chỉ đáp: "Tôi không thích thuốc giải này."
Vi bật cười: "Không thích thì thôi. Dù sao các cô cũng ở trong tay thú nhân Hùng Điểu, sớm muộn gì cũng phải nói.'
Lời này không sai, bọn họ hiện tại như cá nằm trên thớt, không có quyên ra điêu kiện. Thái Linh suy nghĩ vê tác dụng phụ của thuốc giải, nó chỉ gây mơ hô không chết người.
Cô cắn răng đồng ý: "Vậy để Diễm uống đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận