Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 54: Bất an và khao khát
Chương 54: Bất an và khao khát
Tận mắt chứng kiến Diễm khó khăn nuốt xuống hoa ngát hương, chờ vài phút nước dãi ngừng chảy, khi này Thái Linh mới an tâm, cô không cam lòng nói ra tên của căn nhà.
“Công trình này được gọi là nhà, tác dụng thì chắc tộc mấy người đã hưởng qua, dùng để ở có thể tránh mưa, tránh nắng."
Nhà - một từ quá mới mẻ với nhóm thú nhân Hùng Điểu, nhưng lại nghe rất hay. Tộc trưởng Hùng Điểu lặp đi lặp lại từ này, cảm thấy hay nhưng hắn vẫn lấn cấn vì đây là cách gọi của nhóm thú nhân Tà thân, bây giờ bọn họ muốn chiếm lấy nhà thì không thể dùng lại từ này, phải có một từ sáng tạo hơn, để khi nhắc tới nhà có thể nổi bật lên được, đây là đồ của thú nhân Hùng Điểu.
Nói xong câu đó, Thái Linh lại im lặng.
Tộc trưởng Hùng Điểu muốn biết nhiều hơn, hắn hỏi thêm: "Cách xây nhà này làm thế nào?"
Thái Linh nhìn hắn ta, lần này cô chủ động yêu câu: "Nếu ông thả chúng tôi đi, tôi sẽ nói cho các ông biết cách xây nhà này.'
Đối với Thái Linh vứt bỏ một kiểu nhà như này cô không tiếc, nhưng cô không muốn công sức của các thú nhân uổng phí, trước đó nhóm bọn họ đã cùng nhau dựng nên nơi này, cũng vì nó mà bị tóm tới đây, Thái Linh muốn ngôi nhà sàn phải có chút giá trị cuối cùng, ít nhất là giúp họ thoát thân.
Thấy Thái Linh đưa ra điều kiện như vậy tộc trưởng không hài lòng.
Bạch cũng hiểu được ý của Thái Linh, hắn lớn tiếng nói: "Không được nói ra cách xây dựng nhà, chúng ta thà chết cũng không giao cho bọn họ." Kim và Mã Văn cũng bị thái độ của Bạch kích thích, lớn lối không muốn giao ra, còn quay qua nhìn Thái Linh khuyên can cô đừng giao cho bọn họ.
Thái Linh không theo ý họ, nói lại lần nữa: "Muốn có được cách dựng nhà, trừ khi thả chúng tôi đi, nếu không có chết chúng tôi cũng sẽ mang theo cách dựng nhà về với Tà thần."
Tộc trưởng Hùng Điểu khó xử, nếu ông ta chấp nhận lời của Thái Linh thì sẽ phải hủy bỏ lệnh phạt mà ông ta vừa nói, nếu làm thế lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra, sợ các thú nhân sẽ nói hắn làm trái ý Thân thú, Thần chưa tha cho thú nhân Tà thân mà hắn lại thả họ đi rồi.
Không còn cách nào khác Tộc trưởng chỉ đành bỏ đi, hắn căn dặn các thú nhân canh chừng cẩn thận nhóm Tà thân.
Nhóm Thái Linh bị trói bên dưới nhà sàn, nơi đây tứ phía không có vách ngăn, nên các thú nhân Hùng Điểu chỉ cần đi khỏi nhà sàn liên nhìn thấy bọn họ.
Mỗi lần đi qua, không ít thú nhân Hùng Điểu nhịn không được buông lời chỉ trích nói vài câu khó nghe, thậm chí có không ít tiểu thú nhân lấy đá ném vào người họ.
Người lớn như nhóm Thái Linh có thể chịu đói chịu khát cả ngày, nhưng Tà Khuyết thì không, sau một ngày cô bé đã không thể chịu được nữa, rơi vào cơn mê sảng, đôi môi khô khốc liên tục hỏi xin nước.
Diễm vì tác dụng phụ của hoa ngát hương nên thường xuyên lâm vào hôn mê, lúc tỉnh lúc mê nên chẳng cảm nhận được cơn đói một cách rõ ràng.
Mặt trời ngày thứ hai khuất bóng, bọn họ bị trói ở nơi đây đã hai ngày một đêm, các thú nhân dần rơi vào mệt mỏi, thời gian ngủ mê còn nhiều hơn tỉnh táo, cơn đói và cơn khát hành hạ bọn họ đến mức nhìn đâu cũng có thể tưởng tượng ra thức ăn ngon.
Đáng sợ hơn là các thú nhân Hùng Điểu còn trêu ngươi họ, nướng thức ăn ở gân nơi giam giữ, mùi hương đó bay qua càng khiến họ đói hơn.
"Hu hu... em đói quá... mấy chị... em đói quá... em khát!" Tà Khuyết không thể chịu được nữa, rấm rứt khóc.
Thái Linh thấy vậy bèn nói với nhóm thú nhân Hùng Điểu gần đó: "Người lớn có tội, trẻ con nào biết gì... mấy người nhìn đi... con bé không có ấn ký Tà thân, nó chỉ đi theo chúng tôi... nó đói... cho nó chút đồ ăn đi... xem như tích đức..."
Các thú nhân nhìn Tà Khuyết, có hơi do dự, sau đó họ lựa chọn đứng lên mang thức ăn đi thật xa.
Tà Khuyết vừa khóc vừa nói: "Chị ơi... em đói lắm... nhưng em không ăn... em sẽ ăn... với anh chị... hu hu...' Thái Linh nhắm mắt lại không để nước mắt chảy ra ngoài, cuộc sống sau khi chuyển sinh của cô cứ tưởng sung sướng hơn nào ngờ chẳng khác khi trước, khổ không kém, thường xuyên bước tới cửa quỷ môn quan. Lần này nếu may mắn sống sót, cô muốn rời khỏi vùng đất này, đi thật xa tìm kiếm một chốn bình yên có thể an cư lạc nghiệp, cô muốn một đời bình yên chứ không phải lúc nào cũng bị người ta nghi ky, khinh thường và xem như cỏ rác thế này.
Hùng Vu đứng từ xa nhìn tình hình của các thú nhân Tà thần, lòng quặn thắt, trên tay hắn có thức ăn, nhưng chẳng dám mang đến cho họ, hắn sợ bị người trong tộc dè bỉu, xa lánh và ghét bỏ.
Hùng Vu quay lưng bỏ đi, hắn chọn một nơi vắng vẻ để có thể xoa dịu cảm xúc trong lòng.
"Nếu bọn chúng thà chết không nói, chúng ta mất nhiều hơn được."
Hắn nghe thấy giọng của Vị, tai Hùng Vu liền dỏng lên.
"Đúng vậy, nhưng ta không thể làm theo ý giống cái đó được, như vậy là phản bội lại lời trước đó, trừ khi bây giờ chúng ta săn được một con thú lớn, hoặc bắt gặp một đàn thú như vậy mới có thể xóa bỏ hình phạt này."
Hùng Vu nghe hai người nói lòng có chút an ủi, dù sao tộc trưởng cũng không đến mức muốn đuổi cùng giết tận nhóm thú nhân Tà thân.
Hắn quay đầu nhìn về phía nhà sàn, như thể quyết tâm làm gì đó, hắn hít vào một hơi thật sâu, bước khỏi chỗ ẩn nấp, đi tới gặp tộc trưởng và y sư.
"Tộc trưởng, ngài có thể nghe tôi nói không?....
Ưng Phan bay liên tục không ngừng nghỉ từ sáng đến trưa, những nơi hắn đi qua, cây cối đều héo úa, lá vàng phủ khắp nơi, động vật như thể đã biết mất khỏi thế gian này, không còn một con nào chạy qua chạy lại trong rừng, đến loài khủng long cũng chẳng thấy đâu. Đáng sợ hơn là một số vùng đất khi trước có bộ lạc sinh sống giờ đây hoang tàn đổ nát.
Hắn có bay qua khu vực sinh sống của Miêu Điểu, nơi này từng là bộ lạc của Thái Linh nhưng giờ không thấy bóng dáng một ai, các hang động đều sụp đổ, trên nên đất có vết máu khô thâm đen.
Hắn đi lại gân các khu bị sập, mùi hôi thối phảng phất trong không khí. Hắn nhìn thấy một vài phân cơ thể thú nhân đang ở giai đoạn phân hủy bị đè dưới đống đổ nát, rất nhiều ruồi bay quanh các tảng đá, chui vào khe hở của đá, có lẽ đang ăn xác thối bên trong.
Mùi thối mỗi lúc một nồng nặc, Ưng Phan chỉ đành hóa hình bay đi.
Tới chiêu hắn di chuyển dần tới khu vực của Tuần Điểu, để đảm bảo an toàn hắn hạ cách xuống đất, hóa về hình người, chậm rãi đi vào sâu hơn.
Khắp nơi đều yên ắng đến lạnh người, không có tiếng côn trùng hay động vật gầm rú, chưa bao giờ vùng đất này im lìm đến vậy, tựa như đã chết rồi.
Đột nhiên lông ngực Ưng Phan thắt lại, hắn thấy bất an một cách vô cớ.
"Có chuyện gì sao?" Hắn tự hỏi.
Chưa bao giờ Ưng Phan trải qua cảm giác này, lòng hắn bất an đến mức chỉ muốn quay về xem tình hình, nhưng hắn vẫn muốn tìm một nơi an toàn cho cả nhóm dừng chân, bây giờ họ có y sư, có Bà Bà thông thái, cơ hội sống tốt của họ rất cao, hắn cũng khát khao được sống, được có ngôi nhà của riêng mình, nếu may mắn tương lai có thể hắn sẽ có gia đình riêng của mình.
Đột nhiên hình ảnh Thái Linh hiện lên trong tâm trí hắn, cô tuyệt vời như thế sao hắn có thể thua kém, vì thế Ưng Phan dăn xuống bất an trong lòng, tiếp tục tiến vê phía trước, chỉ là tốc độ hắn nhanh hơn, không cho mình thời gian nghỉ ngơi, đi cả ngày lẫn đêm, chỉ dừng lại để ăn uống và nghỉ mệt một lát rồi lại tiếp tục lên đường.
Nhưng Ưng Phan không biết rằng, chỉ vì sự cố chấp và lơ đi cảm giác bất an hôm nay, đã trở thành một bài học đắt giá khiến hắn khắc ghi muôn đời, thậm chí còn cho ghi vào sách sử của quốc gia do chính hắn làm chủ sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận